ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Hà Tịch bị cảnh tượng hát hò nhảy múa trước mặt làm cho tỉnh cả người.

Đúng là đông vui quá.

Tiêu Kính thì ngồi chơi guitar, các sinh viên khác đang hát rất nhiệt tình, thôn dân thì rất chăm chú lắng nghe.

Ngọn lửa cháy nơi chính giữa làm bừng sáng cả căn nhà.

Nhưng cô không có ý định tham gia.

Hà Tịch cố gắng biến mình thành một kẻ vô hình, không muốn để ai phát hiện.

Cũng không phải là cô đang làm chuyện xấu gì, chỉ là tự cảm thấy sợ bị mọi người bắt gặp.

Ra khỏi căn nhà, Hà Tịch men theo con đường nhỏ đi đến bìa rừng.

Tiếng hát ngày càng nhỏ dần, phía trước chợt hiện lên ngọn lửa nhỏ ấm áp.

Bóng người ngồi quay lưng với cô đang loay hoay làm gì đó.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Dương Minh liền biết đó là ai.

Cậu không quay đầu mà ngồi gọn sang một bên, nhường cho cô chỗ trống bên cạnh mình.

Hà Tịch hơi do dự, rốt cuộc vẫn lấy dũng khí ngồi xuống.

- Cậu...gọi tôi ra đây có chuyện gì không?
- Đợi một chút.

Hà Tịch im lặng nhìn cậu đào từ đống than ra mấy củ khoai.

Mùi khoai nướng thơm phức khiến bụng cô nhói lên.

Trong lúc cô đang cầu nguyện Dương Minh không nghe thấy tiếng kêu xấu hổ vang lên từ bụng mình thì cậu đã bóc sạch vỏ, đưa khoai đến trước mặt.

Giờ phút này, củ khoai như có sức hút vô hình khiến Hà Tịch không cách nào từ chối.
Cô đưa tay nhận lấy rồi cắn một miếng.


Cái đói khiến cô trong giây phút ngắn ngủi nhận định rằng đây là củ khoai ngon nhất mà cô từng ăn.

Khoai mềm lại ngọt ngào tan chảy trong khoang miệng, nuốt xuống một miếng rồi lại không nhịn được mà cắn thêm miếng nữa.

Nụ cười nhạt trên miệng Dương Minh khiến cô hơi xấu hổ.

Bộ dạng chết đói này của mình...chỉ có thể học theo Tử Lý mà kêu rằng: Thật mất hình tượng!
Còn có...cậu bởi vì biết chuyện đó nên mới gọi cô ra đây, nướng khoai cho cô ăn?
Dương Minh không giấu giếm.

Là nghe được từ miệng của người khác.

Hà Tịch hai má bỗng hồng lên.

Cô nhịn đói thì thôi đi, sao lại còn đi ăn ké của cậu chứ? Cô ăn hết miếng khoai trên tay mình, Dương Minh liền đưa thêm cho cô nhưng Hà Tịch lắc đầu, bụng kêu một đằng miệng nói một nẻo:
- Tôi no rồi, cậu ăn đi.

Sau đó liền nhận được cái nhìn kinh ngạc từ cậu.

Nhưng Dương Minh biết tính Hà Tịch, càng biết bụng dạ cô có nhỏ đến mấy thì cũng không thể bị lấp đầy bởi một củ khoai bé tý như vậy.

- Xấu hổ cái gì?
Ăn uống là nhu cầu thiết yếu nhất của con người, đây là chuyện rất rất bình thường.

Nhận thêm củ khoai từ tay Dương Minh, Hà Tịch lại nghĩ đến một chuyện khác.

Nhớ tới những lời mà mình đã nói hôm ở nhà cậu, đầu óc cô hiện có chút loạn.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng giờ lại không cách nào thoát khỏi sự quan tâm của cậu.

Còn nói cái gì mà đừng tìm tới nhau nữa...người ta vừa gọi cái liền chạy ra đây, tim cũng mềm nhũn ra chỉ vì mấy củ khoai nướng...
Thấy cô thất thần, Dương Minh liền nói:
- Không cần nghĩ ngợi, ăn xong thì về phòng ngủ đi.

- Cậu thì sao?
Dương Minh cụp mắt:
- Tôi ngồi đây thêm chút nữa.


Hà Tịch bỗng biến thành một đứa trẻ tò mò, ngốc nghếch hỏi thêm:
- Vì sao thế?
- Tâm trạng không tốt lắm.

- Có chuyện gì à?
Cậu quay sang nhìn cô, nheo mắt nói:
- Cậu quan tâm tới tôi từ bao giờ thế?
- Tôi không có...!
Trạng thái khuôn mặt của Hà Tịch nhanh chóng chuyển từ lo lắng sang hốt hoảng, hai má bắt đầu nóng lên.

Dương Minh nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, khoé miệng giương giương, ý cười hiển hiện nơi đáy mắt.

Rõ ràng là bị cậu trêu chọc nhưng Hà Tịch không giận.

Chỉ là cảm thấy cảnh đêm nay thật đẹp, nụ cười hiếm hoi của cậu càng đẹp.

Trời càng về khuya càng thêm lạnh giá.

May mắn là tuyết không rơi.

Dương Minh không ngừng bẻ nhỏ mấy cành cây khô vứt vào đống lửa.

Ngọn lửa ấm áp nhờ thế mà không lụi tắt mất.

Khoai đã ăn hết, bọn họ ngồi đây khá lâu rồi nhưng Dương Minh quả nhiên không có ý định trở về sớm.

Một trận gió lạnh ùa tới, cậu chủ động ngồi lại gần, dùng thân thể che chắn cho Hà Tịch.
Tiếng hát hò từ trong nhà vẫn vang đều đều, thỉnh thoảng hoà cùng tiếng gió và tiếng cành cây khô gẫy rụng.

Hà Tịch ngồi ngắm ngọn lửa nhỏ, chợt nghe tiếng cậu hỏi:
- Không về à?
Cô không suy nghĩ mà đáp:
- Tôi cũng muốn ngồi đây thêm chút nữa.

Vốn định đốt hết chỗ củi mà mình nhặt trước đó rồi về, nhưng khi nghe cô nói vậy, Dương Minh liền quyết định đi nhặt thêm cành khô.


Lúc cậu đứng dậy, tay áo bị người ta kéo lại.

Hà Tịch cúi đầu:
- Cho tôi đi với.

Trong rừng cây, cành khô rất nhiều, họ không cần đi quá xa.

Chẳng mấy chốc mà nhặt được rất nhiều củi, chất thành một đống nhỏ.

Dương Minh ngồi xuống, bông đùa nói một câu:
- Với số củi này, muốn ngồi đây đến sáng mai cũng không phải là không thể.

Hà Tịch tiện thắc mắc:
- Khoai ban nãy cậu lấy đâu thế?
- Mua ở trong thôn.
Cô hỏi vậy, lẽ nào là còn đói?
Hà Tịch lắc đầu.

Dạ dày của cô lớn đến đâu chứ, ăn từng đó sao mà còn đói được.

Cô chỉ là muốn biết...
Thật ra có một điều cô càng muốn hỏi hơn, nhưng lại không cách nào mở miệng.

Cô sợ nếu hỏi rồi, bọn họ sẽ không thể thản nhiên ngồi cạnh nhau như thế này nữa.

Cô không biết Dương Minh cũng đang cùng tâm trạng với mình, rất lâu cậu mới mở miệng:
- Có phải là từng có chuyện gì đó...
Cô ngẩng đầu, chờ cậu nói tiếp.

Nhưng Dương Minh dường như chìm vào suy tư, cậu lắc đầu không nói nữa.

Hiện tại tốt hơn hết không nên nhắc đến.

Không khí hoà hợp giữa bọn họ khó khăn lắm mới có được, cậu không muốn phá hủy nó.

Mặc dù trong lòng cậu nhiều ngày nay vẫn luôn não nề, suy nghĩ hỗn loạn.

Rốt cuộc bọn họ cũng không nói gì thêm.

Có đôi lúc lửa nhỏ dần, Hà Tịch sẽ nhắc Dương Minh thêm củi vào.

Ngoại trừ lúc đó ra, cả hai đều im lặng.


Dẫu vậy, khung cảnh lại chẳng có chút gì gọi là nhàm chán.

Nếu không phải vì thôn dân múa hát xong đổ xô đi về nhà, có lẽ hai người họ vẫn sẽ ngồi đó thêm lúc nữa.

Hà Tịch đứng dậy, Dương Minh lại chẳng có động tĩnh gì.

Cô xoay người, khó hiểu nhìn cậu:
- Cũng đã khuya rồi, cậu không định...
- Chuyện ở nhà tôi...
Chuyện ở nhà cậu? Hai vai cô hơi run.

Cả buổi trời ngồi cùng nhau, cô luôn suy nghĩ về lời mình đã nói ngày hôm đó, vừa cảm thấy hối hận, vừa cảm thấy bản thân không thể hối hận.

Nhưng hối hận hay không thì có gì quan trọng đâu chứ, cô chẳng phải là đã tự vả mặt mình, tự nguyện chạy đến đây sao?
Dương Minh ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt cô:
- Cậu thật sự cảm thấy chúng ta không nên tìm đến nhau?
Hà Tịch khẽ lùi về sau, cô cúi đầu, không dám đáp lại ánh nhìn của cậu.

Lại nghe cậu nói:
- Tôi hiểu rồi.

Có điều, chúng ta tính thế nào cũng đã từng không đơn thuần, tôi lại không cách nào làm ngơ mỗi khi gặp cậu.

Nói tới đây, cậu ngừng một chút, đứng dậy đi đến trước mặt cô.

- Cậu hiểu tôi nói gì không?
Cô hiểu...!mà lại không hiểu lắm.

- Vậy nên...
Vậy nên?
Giọng cậu nhẹ tênh, vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì đặc biệt:
- Không có gì.

Tôi chỉ muốn nói chúng ta hãy cư xử với nhau tự nhiên một chút, giống như...khoảng thời gian chúng ta mới quen biết, là những người bạn thật sự.

Không cần thiết là phải nhiệt tình đối đãi.

Chí ít gặp nhau sẽ không lúng túng rồi tìm cách né tránh.

Thấy Hà Tịch im lặng, lời nói tiếp theo của cậu khiến cô càng thêm rối bời:
- Cậu tránh tôi có mệt không? Tôi thì bị cậu tránh đến mệt rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi