ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Lần trước ở đồn cảnh sát, mẹ Dương vừa nhìn đã nhận ra Hà Tịch, một phần có lẽ vì khuôn mặt trắng trẻo thanh thoát đã từng hớp hồn con trai bà này.

Cô càng lớn càng có nét giống bố, Trình Tưởng thế nào mà khi gặp cô lại chẳng may may để ý đến? Hay là vì già rồi mà mắt kém đi chăng
Hà Tịch bị bà nhìn hồi lâu có chút mất tự nhiên.

Nghe tiếng cô ho nhẹ, bà hơi ngượng ngùng, qua quýt nói:
- Cháu lớn lên càng thêm xinh đẹp...!Đột ngột hẹn gặp cháu thế này khiến cháu bất ngờ lắm đúng không?
- Bác ắt hẳn là có việc quan trọng nên mới tìm cháu.
Đối với người ngồi trước mặt, cô vẫn giữ sự lễ phép để đối đáp.

Bà tuy từng làm chuyện có lỗi với mẹ Hà nhưng cô biết bà đã ăn năn nhiều rồi.

Ba năm trước lúc tìm tới nhà cô, cô thật sự có oán hận với bà.

Cô hận người đã đối xử không tốt với mẹ cô.

Thế nhưng bà lại người thân Dương Minh...!Bà đã từng ở trước mặt cô chân thành xin cô và mẹ cô tha thứ, cũng giúp cô giữ bí mật này với Dương Minh.

Cô hiện tại không có oán hận với bà.
Mẹ Dương có phần khẩn trương nhưng vẫn kìm nén, nhẹ nhàng hỏi cô:
- Cháu muốn uống gì? Nơi này đồ uống rất ngon, cháu tùy ý chọn đi nhé!
Hà Tịch chọn đại một cốc cacao nóng.

Sau khi phục vụ rời khỏi, cô không vòng vo nói:
- Bác có chuyện gì thì cứ nói đi ạ.
Mẹ Dương gật đầu:
- Bác biết hai đứa đã sớm gặp lại.
- Cháu và cậu ấy học chung một trường, có đôi lúc sẽ không tránh khỏi gặp mặt.

Nhưng...chỉ giống như bạn cũ mà thôi.
- Nó liệu có phát hiện ra điều gì không?
Hà Tịch hơi khó hiểu:

- Phát hiện?
- Chẳng là...!nó có từng dò hỏi về chuyện ba năm trước, bác sợ...
Suy nghĩ một hồi, cô nhẹ nhàng đáp:
- Cậu ấy là người thông minh.

Ngừng một chút, cô nói tiếp:
- Nhưng cậu ấy có biết hay không cũng không còn quan trọng.

Nếu cậu ấy muốn tìm hiểu thì sẽ nhanh chóng biết được thôi.
Thái độ hời hợt của Hà Tịch khiến mẹ Dương hơi bất ngờ.
- Cháu thật sự nghĩ như vậy?
- Dương Minh và cháu hiện không có liên quan gì tới nhau.

Cậu ấy có biết, cùng lắm là thấy có lỗi thay bác mà thôi.

Chuyện này vốn không có liên quan trực tiếp tới cậu ấy.
Cô biết bà đang lo lắng điều gì.

Nhưng sự việc đã qua lâu rồi, cứ cho là khi đó bà tuổi trẻ bồng bột làm sai thì Dương Minh vẫn là con trai bà, sẽ không vì thế mà có cái nhìn khác về chính mẹ ruột của mình.

Bà một mực muốn giữ hình tượng tốt nhất trong lòng con trai, Dương Minh lại càng là một đứa con hiểu biết, yêu thương bà, bà lo lắng quá mức rồi.
Có lẽ chuyện đó sẽ khiến cậu bất ngờ giống như cô đã từng, nhưng hiện tại chẳng phải cô đã có thể thản nhiên đối mặt rồi sao? Cô đoán rằng cậu cũng sẽ nhanh chóng quen với nó.

Đoán không chừng khi biết chuyện, cậu liền cảm thấy họ thực sự không có duyên phận, không thích hợp bên nhau, sẽ dễ dàng quên chuyện quá khứ hơn.
Mẹ Dương hơi mất tự nhiên đưa cốc nước lên uống một ngụm.

Thái độ của cô đã rõ ràng như vậy, bà cũng không còn gì để nói.

Bà mím môi:
- Cháu có tin nó vẫn luôn quan tâm đến cháu không?
Câu hỏi lần này khiến cô không biết trả lời ra sao.

Cô hít thở có phần khó khăn.
- Bọn cháu không cách nào...
Mẹ Dương cũng đoán được đôi điều, không muốn khiến cô khó xử.

Bà nhẹ giọng:
- Bác biết cháu thiệt thòi vì chuyện này rất nhiều.
Hơi thở bà hơi nặng nề:
- Còn mẹ cháu...sống có tốt không?
- Tốt ạ.
- Nghe nói bà ấy tái hôn rồi?
- Vâng.
- Ở đây nếu có gặp chuyện gì, có thể gọi cho bác.
Cô mỉm cười lịch sự:
- Cháu sao có thể phiền tới bác.
- Ít nhất cũng hãy cho bác cơ hội sửa sai, được không?
Nhìn vẻ chân thành của bà, cô không từ chối nữa.

Mẹ Dương nắm lấy tay cô, bàn tay trắng trẻo nhưng hơi gầy.

Con trai bà từng quan tâm tới cô gái này, nếu cô không phải con của Hà Nhan, biết đâu mối nhân duyên của họ lại càng sâu hơn nữa.
Dương Minh từng hỏi bà có phải chê cô gia cảnh không tốt hay không, bà quả thực từng nghĩ mai này con trai lấy vợ, môn đăng hộ đối tất nhiên vẫn hơn.

Nhưng nếu người đó là Hà Tịch, bà không có nửa điểm chê trách.

Cô là một cô gái tốt, đáng quý ở mọi mặt.


Chỉ đáng tiếc họ không có cái duyên trở thành người một nhà...
Hành động của bà quá thân thiết, Hà Tịch không được tự nhiên cho lắm.

Dù sao số lần họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mối quan hệ chưa tới mức gần gũi như vậy.
- Bác gái, không còn sớm nữa, chúng ta nên về đi thôi.
- Đúng là không còn sớm.

Nơi này đồ ăn không tệ, hay là ở lại đây dùng bữa với bác vậy.
- Chuyện này...
- Lầu trên ít người thoải mái hơn.

Ăn với bác một bữa cơm không khó mà phải không?
Lời nói bà nhã nhặn, không hề có ý ép buộc.

Cô nghĩ đúng là một bữa cơm cũng chẳng có gì, thế là đồng ý theo bà lên lầu trên.
Trong lúc ăn, mẹ Dương chợt nhớ ra một chuyện, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn:
- Thành tích của cháu tốt như vậy, cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau này có dự định gì không?
Hà Tịch mím môi:
- Cháu định học lên thạc sĩ.
- Học lên thạc sĩ rất tốt.

Cháu còn trẻ, tương lai càng tươi sáng.
- Vâng.
- Công ty của bác hiện tại cũng có rất nhiều sinh viên trong trường tới thực tập, năng lực cũng khá ổn.

Thế hệ trẻ như các cháu giỏi hơn chúng ta ngày xưa nhiều...
Thấy cô có vẻ không được tự nhiên, bà hắng giọng:
- Bác nói nhiều quá rồi, mau ăn đi.
Bà từ lần đầu gặp mặt đã biết cô là người trầm tính, quyết định không nhiều chuyện nữa, sợ cô sẽ sinh ra ác cảm.
- Dương Minh từng nói bác sinh khó, sinh được cậu ấy ra rất khổ sở.
Mẹ Dương cô nói nghe vậy liền ngẩng đầu:
- Nó...nói như vậy?
- Mẫu tử liền tâm.

Cậu ấy rất thương yêu bác, cũng như cháu yêu mẹ của cháu vậy.
Ngừng một chút, cô lại nói tiếp:
- Cho nên bác đừng lo lắng nữa.

Vả lại, cháu cũng không hận bác, đây là lời thật lòng của cháu.

Mẹ Dương thực sự cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
- Cảm ơn cháu!
Tuy đã từ chối nhiều lần nhưng mẹ Dương vẫn kiên quyết nói tài xế đưa cô về.

Hà Tịch không còn cách nào nên chỉ đành lên xe một cách miễn cưỡng.
Cổng trường vắng vẻ không một bóng người Hà Tịch đứng dựa vào gốc cây thở một hơi dài.

Cô đột nhiên có ý nghĩ muốn đến một nơi nào đó thật xa, nơi không có ai quen biết mình để sống một cuộc đời nhẹ nhõm, rũ bỏ hết tất cả ưu phiền.
Cách đó một đoạn, chiếc xe đang đỗ bên đường kia...hình như có chút quen mắt.

Hà Tịch vừa nhận ra liền giật mình.
Từ trên xe, cô gái có vóc dáng cao gầy bước xuống.

Không nhìn rõ vui buồn ra sao, chỉ thấy cô ấy đưa hai tay lên ôm mặt.

Một giây sau liền ngồi sụp xuống, đôi vai không ngừng run rẩy.
Lâm Di khóc không ngừng, Hà Tịch  chưa từng thấy dáng vẻ đó bao giờ.

Dương Minh từ trên xe bất ngờ bước xuống, Hà Tịch vội tìm góc khuất tránh đi.
Dáng vẻ của cậu có vẻ bất lực, đứng thở dài một hồi mới đi tới kéo Lâm Di đứng dậy.

Lâm Di lúc này hai mắt đã sưng đỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cậu cũng không hiểu, bản thân sao lại rơi vào hoàn cảnh này, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Phát hiện càng nói càng khiến cô gái này khóc lớn hơn, thế là cậu quyết định giữ im lặng.

Lâm Di nắm lấy cánh tay của cậu, cậu khó hiểu:
- Em định làm gì...?
Tay áo của cậu thế mà bị biến thành khăn lau mặt, Lâm Di khóc ướt hết cả một mảng lớn.

Dương Minh thực sự muốn đẩy người ra, nhưng nghĩ tới trách nhiệm của bản thân, chỉ đành tiếp tục chịu đựng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi