ANH LÀ TRĂNG TRÊN BẦU TRỜI

(7)

Dưới sự giám sát của cảnh sát, tên xem mắt phải thành thật nghiêm túc xin lỗi tôi.

Cuối cùng, vì hắn ta vừa làm vỡ cốc đựng cà phê trong quán nên Kiều Diệc Thần cũng bắt hắn bồi thường 20 triệu.

Tên xem mắt nhảy dựng lên ngay tại chỗ: “Anh giết lợn hả, cái chén gì mà 20 triệu?”

Kiều Diệc Thần không thèm tranh cãi, ý bảo nhân viên quán đưa danh sách hóa đơn mua đồ vật dụng ra.

Vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy ngược, một cái cốc nhỏ trong quán cà phê lại trị giá 20 triệu thật.

Tên xem mắt bị dọa đến choáng váng: “Anh điên rồi phải không? Mua chén đựng cà phê đắt tiền cho khách dùng?”

Nhân viên không nhịn được, lên tiếng bảo vệ ông chủ, lạnh lùng nói: “Người này, ông chủ của chúng tôi là người có gu thưởng thức, cà phê ngon được đựng trong chiếc cốc đắt tiền, chỉ có vậy, có vấn đề gì không?”

Dưới dự châm chọc và khiêu khích của nhân viên, tên xem mắt chỉ có thể không cam tâm tình nguyện phải mang một tháng tiền lương ra để bồi thường.

Căm hận rời đi trước, Kiều Diệc Thần gọi hắn lại: “Anh này, đừng dùng cái tầm nhìn hạn hẹp đó của mình để áp dụng vào người khác, anh nghĩ 20 triệu đó có thể nuôi cả gia đình nhưng có lẽ ở trong mắt người khác, 20 triệu cũng chỉ là một cái chén vỡ thôi.”

Lời này thiếu điều nói rõ, 20 triệu tiền lương kia của hắn, vẫn nên tiếp tục cố gắng rồi hẵng ra xã hội mạnh miệng thổi phồng.

Tên xem mắt này phải chịu những nhục nhã như vậy, không quay đầu trực tiếp rời đi.

Nhân viên trấn an các khách khác, Kiều Diệc Thần đang nhẹ giọng nói cảm ơn với cảnh sát, trong quán cà phê còn mỗi tôi đứng yên không làm gì.

Tôi cũng muốn đi những có thế nào đi nữa thì Kiều Diệc Thần đã giúp tôi việc này, nên tôi ngoan ngoãn đứng đợi.

Mấy phút sau, Kiều Diệc Thần tiễn cảnh sát đi xong, xoay người lại nhìn tôi, trong mắt anh chứa ý cười, hệt như ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.

Anh đi về phía tôi, tựa như quanh người có ánh hào quang vây quanh, cực kỳ sáng chói.

Tôi nắm chặt chiếc túi giá rẻ tầm trung trong tay, lùi về phía sau từng bước.

Cụp mắt lên tiếng: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh.”

Dáng vẻ giọng điệu như thể hoàn toàn không quen biết.

Người đàn ông tạm dừng bước chân lại. Trong phút chốc, tôi cảm nhận như có một luồng ánh sáng lạnh lẽo bao quanh tôi.

“Cô không phải khách khí.”

Anh lạnh lùng trả lời lại một câu.

Tôi hơi không thể chịu nổi không khí quỷ dị như vậy, ngượng ngùng cười, sau đó chỉ có suy nghĩ một lòng muốn chạy nhanh đi.

Nhưng mà, khi tôi đi ngang qua Kiều Diệc Thần, anh bỗng nhiên ra tay nắm chặt cổ tay tôi lại.

Hành động bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị, sợ tới mức tôi giật mình. 

Hơi nóng hừng hực từ bàn tay to lớn của người đàn ông truyền qua tôi, dường như có thể xuyên qua lớp quần áo đang mặc, đốt nóng da thịt tôi, đi dọc theo kinh mạch, làm bỏng cả trái tim.

Tôi cẳng thẳng trong vô thức, cả kinh: “Anh……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi