ANH LÀ TRĂNG TRÊN BẦU TRỜI

(8)

Mười phút sau, tôi ở trong phòng làm việc riêng dành cho ông chủ của Kiều Diệc Thần.

Người này ấn tôi ngồi xuống ghế sô pha, người có địa vị cao lại nhún nhường người có địa vị thấp, anh ngồi xổm xuống trước người tôi, đang xem tình hình vết thương trên chân.

Lúc này tôi mới giật mình phát hiện, hóa ra vừa nãy trong lúc Kiều Diệc Thần kéo tôi, tôi không cẩn thận để bị trẹo chân.

“Chân xưng đến mức này mà cô không thấy đau?”

Kiều Diệc Thần nhíu mày, cũng không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, không ngờ lại thấy được trong mắt anh có sự đau lòng.

Tôi hậm hực cười: “Không sao, da dày thịt béo, để yên trong trốc lát có khi nó tự mình bớt sưng đi.”

Kiều Diệc Thần không nói gì liếc mắt nhìn tôi: “Thế không được, vết thương này của cô là tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Không cho tôi từ chối, anh đã đi lấy dầu hoa hồng mang đến.

Tôi xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ đành coi cái chân đang bị anh mạnh mẽ túm chặt kia của mình thành chiếc chân giả, không nhúc nhích.

Mấy ngón tay anh khi bôi thuốc hoạt động rất nhẹ nhàng, từ từ xoa hết xung quanh chỗ mắt cá chân đang sưng đỏ.

Cả người tôi căng thẳng mất tự nhiên, đứng ngồi không yên.

“Kiều Diệc Thần.”

Bỗng nhiên, anh nhẹ giọng nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn thẳng và chằm chằm vào mắt tôi, tự giới thiệu: “Tôi tên Kiều Diệc Thần.”

Tôi nhìn đôi mắt đẹp của anh, sợ run trong mấy giây.

Hốc mắt càng lúc càng cay xè, vô cùng khó chịu.

Đây chính là người đàn ông mà tôi thích, là người chiếm lấy hơn nửa quãng thời gian thanh xuân của tôi. Giờ phút này, anh đang ở ngay trước mặt tôi, tôi lại không dám nói lời chào, càng không dám hỏi thăm.

Cũng không dám nhắc anh, trước kia hai chúng ta là bạn học.

Tôi sợ anh không nhớ nổi tôi.

Lại sợ anh nhớ tôi là ai, rồi sẽ chất vấn tôi về lần thất hẹn sáu năm trước.

Tôi giống một con rùa, lựa chọn rúc đầu chui vào cái mai cứng của mình để trốn nhằm bảo vệ thân xác này, thể hiện một nụ cười tươi đáp lại: “Xin chào….Tôi tên là, Thẩm Tri Ý.”

Không biết có phải do tôi cười nhìn quá khó coi hay không, Kiều Diệc Thần đưa mắt nhìn tôi, sắc mặt càng trầm hơn.

Tôi cảm thấy, hẳn là anh rất chán ghét mình.

Dù sao, tôi đến xem mắt trong tiệm của anh, còn bởi vì chuyện của tôi mà phải mời cảnh sát đến cửa hàng, không biết chuyện này có gây ảnh hưởng gì lớn đến việc làm ăn của anh không.

Sau khi bôi dầu hoa hồng xong, tôi lại nói lời cảm ơn, đứng dậy muốn đi.

“Thẩm Tri Ý.”

Bỗng nhiên, Kiều Diệc Thần gọi tôi lại.

Giống như lúc còn trẻ, mang cả họ cả tên ra gọi, tiếng khi anh gọi tên tôi dễ cực kỳ dễ nghe.

Chính vì thế trong một khoảnh khắc, tôi lại nghĩ là anh nhớ tôi là ai.

Dừng bước chân, thoáng chốc cứng đờ, không dám xoay người.

“Cô sốt ruột kết hôn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi