ANH LUÔN Ở TRONG TRÁI TIM EM ABO



Editor: Gió
Tuy nói rằng đưa rằng giao cho Ôn Thế Tước quấy nhiễu nhưng bên Lý Tinh Trạch cũng chẳng hề ngơi tay.
Kết quả giám định của hệ thống tự động cần phải đưa tới nơi đã được chỉ định, phòng thí nghiệm sự cố hàng hàng hải sẽ làm bước xác nhận cuối cùng, còn phải đưa tới trung tâm hành chính viễn dương để lập hồ sơ.
Những quy trình này phải tốn ít nhất một tuần, mà tàu Viking chỉ còn vài ngày nữa là cập bến, kết thúc chuyến chạy thử.

Ý của Ôn Thế Tước là tàu chưa cập bến thì chưa truyền tin tức đi, tốt nhất là vừa lên bờ mới lộ chuyện ra.
Truyền tin trên tàu Viking là kỹ thuật tín hiệu 6 tuyến tiên tiến nhất(1) hiện nay.

Kĩ thuật này do tàu thân thuyền làm trạm phát, mọi truyền tin phải có quyền truy cập thì mới có thể sử dụng được.

Đặc biệt là nhân viên làm việc trên tàu, lúc lên tàu sẽ nhận được truyền tin chuyên dụng do công ty phát vào điện thoại di động.
(1) 最先进的虚拟六线信号技术: tớ không hiểu rõ về kĩ thuật này lắm nên không rõ tên chính xác của nó là gì, tớ cứ edit theo chữ thôi nhé.

Nếu ai biết gì về kĩ thuật này thì cứ cmt rồi tớ sẽ sửa nhé
Lý Tinh Trạch hiểu được nỗi băn khoăn của Ôn Thế Tước, mặc dù truyền tin trên thuyền có sự quản chế, nhưng không thể đảm bảo được rằng không có người của Lý Trác Dương.

Nếu sau khi xuống có người lộ tin tức này là để Lý Trác Dương có thời gian phản bác, vậy thì bọn họ cũng sẽ rất bị động, đến lúc đó dù cho tin tức đó có bị lộ ra thì cũng chẳng lợi được bao.
Mà sở dĩ Ôn Thế Tước chọn lúc cập bến, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Lý Hằng Sinh cũng sẽ đến.
Khi tàu Viking khởi hành, Lý Hằng Sinh vì lý do sức khỏe mà không thể tới.

Mấy ngày trước ông ta đã công bố với bên ngoài rằng, nhất định sẽ tự mình nghênh đón tàu Viking quay về.
Vậy nên đến khi đó bất kể là Lý Hằng Sinh hay là truyền thông đến đưa tin thì đều là một cơ hội tuyệt vời,
Lý Tinh Trạch cũng đồng ý với đề nghị của gã, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Tạ Chu Nghiêu.
Dù sao Lý Hằng Sinh có thể sẽ nhìn thấy Tạ Chu Nghiêu, hắn không muốn lúc chưa xong chuyện thì sự tồn tại của Tạ Chu Nghiêu đã bị bại lộ.
Ôn Thế Tước nói chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần để Tạ Chu Nghiêu hóa trang một chút là được.
Thỏa thuận xong, Ôn Thế Tước liền sắp xếp người đi làm việc.

Lý Tinh Trạch cũng bảo Tống Thấm phải giám sát kĩ bên phòng thí nghiệm, nhất định phải đảm bảo tính bí mật của tin tức, không thể có bất cứ người ngoài nào được tham gia.
Mặc dù trong một số truyện Ôn Thế Tước và Lý Tinh Trạch không vừa mắt nhau, nhưng lúc này lại rất ăn ý.


Tạ Chu Nghiêu cũng biết chuyện hai người họ phải làm, mặc dù không phải là điều anh mong đợi nhất, nhưng anh vẫn vui vẻ mà xem kịch vui, dù sao có thể nhìn thấy Lý Hằng Sinh bị con trai lớn của mình vả mặt ngay trước mặt mọi người, thật sự quá đặc sắc.
Sau đó Lý Tinh Trạch vẫn đi sớm về muộn, rất nhanh đã tới ngày tàu Viking cập bến
Thời tiết ngày hôm ấy cũng quang đãng như lúc khởi hành, Lý Tinh Trạch đã dậy từ sáng sớm.

Hắn là tổng công trình sư(2) của tàu Viking, có rất nhiều chuyện cần phải giám sát.

Ôn Thế Tước vẫn là nhà đầu tư của đoàn phim, chẳng có liên quan gì đến chuyện của Lý Tinh Trạch, Tạ Chu Nghiêu đi theo hắn an toàn hơn.
(2) 总工程师: Tổng công trình sư là một thuật ngữ trong tiếng Việt dùng để chỉ là người làm công tác kỹ thuật hoặc quản lý có kiến thức tổng hợp hệ thống, có chuyên môn sâu về một ngành và am hiểu rộng các lĩnh vực có liên quan, có năng lực điều hành một hệ thống kinh tế – kỹ thuật cụ thể – Nguồn Wikipedia
Cho dù Lý Tinh Trạch không vui thì cũng chẳng còn cách này khác.
Hôm nay Tạ Chu Nghiêu cũng dậy sớm, lúc giúp hắn thắt cà vạt còn dặn dò hắn vài câu.

Hai người dựa sát vào nhau, Lý Tinh Trạch ôm anh nói chuyện, nói một hồi cuối cùng thì dựa vào tường hôn nhau.
Từ sau kỳ phát tình trước đó hai người chưa làm thêm lần nào nữa, đầu tiên là vì lo lắng vết thương của Tạ Chu Nghiêu chưa khỏi, sau đó thì Lý Tinh Trạch lại bắt đầu bận, mệt đến nỗi không để ý đến chuyện này.
Lý Tinh Trạch buông môi anh ra, lại hôn anh vài cái, thấy anh chống hông mình giữ một khoảng cách, bất mãn mà nói: “Sao anh dạo này cứ từ chối em thế?”
Tạ Chu Nghiêu muốn nói cho hắn biết nguyên nhân, nhưng lại sợ đứa bé lại không tồn tại như mong chờ, đến lúc đó lại khiến hắn không vui.

Vậy nên anh quấn lấy cổ hắn nói: “Mấy hôm nay hơi đau, anh định sau khi xuống tàu sẽ tìm bác sĩ chuyên khoa để kiểm tra một chút.”
Lý Tinh Trạch nghe thấy vậy liền căng thẳng, vén vạt áo ngủ của anh lên: “Sao lại vẫn đau?” Không phải anh nói với em là không đau nữa sao?”
Tạ Chu Nghiêu đè tay hắn lạ, hôn môi hắn, ậm ờ nói: “Thi thoảng sẽ thấy đau, hẳn là không nghiêm trọng lắm.”
Lý Tinh Trạch tránh nụ hôn của anh, nghiêm túc nói: “Anh nằm lên giường đi, em đi gọi bác sĩ Quý tới ngay.”
Tạ Chu Nghiêu không để cho hắn đi, còn an ủi hắn: “Hôm qua anh bảo bác sĩ Quý khám cho rồi, giờ ở trên thuyền không có dụng cụ tinh vi để chuẩn đoán bệnh, ý của ông ấy cũng là đợi xuống tàu rồi tới khám ở bác sĩ chuyên khoa.”
Lý Tinh Trạch lo lắng sờ bụng anh: “Đau lâu như vậy, có phải là bệnh gì rồi không.”
Tạ Chu Nghiêu thầm nghĩ, đúng đấy, bệnh do em tạo ra đó.

Nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói nghiêm túc: “Đừng lo, dù sao thì cũng là động vào chỗ đó, bị đau một khoảng thời gian thì cũng bình thường.
Thấy Lý Tinh Trạch vẫn không yên tâm, Tạ Chu Nghiêu liền đuổi hắn ra ngoài cửa.

Lý Tinh Trạch bước được một chân ra ngoài thì lại thu về, quay người đóng cửaa lại, lại đè anh lên tường mà hôn.

Anh chủ động đáp lại, lần này Lý Tinh Trạch hôn thế nào cũng không đủ, tay cũng bắt đầu quyến luyến trên người anh.
Anh biết Lý Tinh Trạch lo lắng cho mình, vào lúc dừng lại thở anh dựa gần sát vào bên tai người nọ, mạnh dạn nói một câu.
Lý Tinh Trạch quả nhiên bị anh quyến rũ đỏ cả mắt, kìm nén mà trừng mắt với anh, tay đặt sau lưng anh xoa nắn, nắn anh đau mới buông tay.

Thấp giọng nói: “Tối nay anh phải đi theo Ôn Thế Tước, một bước không được rời, đợi em xử lý việc xong sẽ tới tìm anh.  Nhớ tuyệt đối không được kích động mà làm bậy.”
Kích động mà Lý Tinh Trạch nói đương nhiên là phản ứng của anh khi nhìn thấy Lý Hằng Sinh.

Nếu là lúc trước, có được cơ hội như vậy anh chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà xông lên.

Nhưng giờ không còn giống như vậy nữa.
Bọn họ đã làm lành, Lý Tinh Trạch rõ ràng đứng về phía anh, hai người có thể sẽ có đứa con thứ hai.

Mặc dù anh vẫn còn rất hận Lý Hằng Sinh, nhưng anh có thứ mà anh phải bảo vệ, anh sẽ không tùy tiện đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm.
“Yên tâm anh biết chừng mực, sẽ không cản đường em đâu.”
Lý Tinh Trạch lại hôn lên môi anh một cái: “Không phải cản đường, anh là bảo bối quan trọng nhất của em, em làm sao lỡ để anh bị thương chứ.”
Nghe mấy lời sến súa như vậy, lòng Tạ Chu Nghiêu ấm áp như mùa đông được mặt trời sưởi nắng.

Anh chủ động quay lưng lại, để Lý Tinh Trạch cho anh thêm tin tức tố.
Lý Tinh Trạch thỏa mãn anh, lúc liếm máu trên vết thương hắn nói: “Mùi tin tức tố của anh có hơi không đúng lắm, em bảo người hẹn giúp anh một bác sĩ chuyên khoa, ngày mai em cùng anh đi kiểm tra nhé.”
Tạ Chu Nghiêu vẫn trong tư thế cúi đầu nhìn bụng mình.

Anh biết tại sao mùi tin tức tố lại khác đi, nhưng anh vẫn không nói, chỉ nói là không vội, bảo Lý Tinh Trạch chú ý an toàn.
Hai người vẫn không lỡ rời khỏi nhau, sau khi tiễn Lý Tinh Trạch đi, anh liền đi tắm, sau đó thu dọn hành lý.

Buổi trưa Ôn Thế Tước tới gõ cửa, gọi anh đi ăn cơm cùng.
Đây là bữa ăn cuối cùng trên tàu Viking, ngoài những nhân viên ở vị trí không thể rời đi ra, những người khác đều lên boong tàu, cũng giống như bữa tiệc vào buổi tối đầu tiên, lại quay lại ăn buffet thịt nướng.
Anh ngồi cùng Ôn Thế Tước, Lý Tinh Trạch ngồi ở nơi khác.


Rất lâu rồi không thấy Từ Cẩn và Lý Tinh Trạch ngồi sóng vai với nhau, không biết đang nói gì mà hai người cứ cười mãi.
Lý Tinh Trạch mấy ngày trước đã nói với anhl, muốn cho Tưởng Bình Văn thật sự tin là Lý Tinh Trạch không muốn kết hôn thì nhất định phải diễn kịch đến cuối cùng,.
Trong lòng anh biết là một chuyện nhưng khinhìn thấy Từ Cẩn ngồi cùng với Lý Tinh Trạch, lại còn ăn hotdog do chính tay Lý Tinh Trạch nướng, thì chẳng còn hứng ăn nữa.
Ôn Thế Tước nướng cho anh hai cái cánh gà anh đều chưa động tới, chỉ bê một ly nước trái cây lên uống.

Ôn Thế Tước hỏi có phải anh muốn ăn cái khác hay không, ánh mắt anh lại liếc tới hotdog trên tay Từ Cẩn.
Món ăn này anh chưa từng có hứng thú, nhưng vào lúc này kỳ lạ là lại muốn ăn.

Có điều anh không muốn bị Ôn Thế Tước nhìn thấy, liền đi tới lan can bên kia ngắm cảnh.
Cảnh biển như vậy sau khi xuống thuyền thì không còn được ngắm nữa rồi.

Tạ Chu Nghiêu uống nước trái cây, một lát sau nhìn thấy Ôn Thế Tước bên một đĩa cơm rang dứa(3) bò tới.
(3) dứa thật không hề gõ thừa dấu nha mọi người
“Ăn cái này đi, mới mấy ngày không gặp cậu, sao lại như bị Lý Tinh Trạch ngược đãi thế.” Ôn Thế Tước nói bằng giọng điệu không thể khiến người khác vui vẻ, lúc nói chuyện ánh mắt lơ đãng mà lướt qua mặt anh.
“Không muốn ăn.” Gần đây khẩu vị của anh không tốt lắm, Lý Tinh Trạch cũng nói anh hơi gầy.
Ôn Thế Tước cứng rắng nhét cái đĩa vào trong tay anh, cầm lấy cốc nước trái cây: “Ăn no rồi tối mới có sức xem kịch chứ.”
Nhìn những hạt cơm rang lóng lánh thơm ngọt trong đĩa, anh cầm thìa xúc một miếng đưa vào miệng, kết quả vẫn ăn không vào, liền đưa đĩa trả lại cho Ôn Thế Tước.
Dáng vẻ này của anh khiến Ôn Thế Tước nhớ tới một chuyện.
Ôn Thế Tước do dự chốc lát, vẫn hỏi: “Kỳ phát tình của cậu qua rồi chứ?”
Anh gật đầu.
“Uống thuốc hay là cậu ta ở cùng cậu.”
Cằm Tạ Chu Nghiêu gối lên cánh tay, dừng lại một lúc rồi mới nói: “Em ấy ở cùng tôi.”
Biểu cảm của Ôn Thế Tước một lời khó mà diễn tả hết, ánh mắt chuyển tới bụng của Tạ Chu Nghiêu: “Vậy có phải cậu…”
Có lẽ vì cổ họng đắng chát, gã vậy mà cũng có lúc không nói lên lời được.
Tạ Chu Nghiêu quay đầu nhìn gã: “Nếu đúng là như vậy anh sẽ trách tôi sao?”
Ôn Thế Tước đối mặt với anh, gió biển thổi loạn tóc anh, Ôn Thế Tước dùng tay không bê đĩa vén tóc mái của anh, vén xong mới nói: “Trách cậu cái gì?”
Tạ Chu Nghiêu cũng không biết nên nói gì.
Ôn Thế Tước lại đưa đĩa cơm rang cho anh: “Không ăn thì lấy đâu ra dinh dưỡng.”
Nói xong cũng cầm cốc nước hoa quả lạnh của Tạ Chu Nghiêu đi, đổi thành cốc sữa bò nóng.

Tạ Chu Nghiêu bịt mũi từ chối, làm gì có ai buồn nôn đến nỗi ăn cơm rang với sữa cơ chứ.
Ôn Thế Tước không nói nhiều lời vô ích với anh, ép anh ăn tiếp, nhìn anh ăn xong mới hỏi: “Cậu đã nói với cậu ta chưa?”
Tạ Chu Nghiêu chịu đựng cảm giác buồn nôn: “Chưa, còn chưa tới thời gian có thể chuẩn đoán chính xác, tôi không muốn em ấy không vui.”
“Còn bao lâu nữa mới có thể chuẩn đoán chính xác.”

“Bốn, năm ngày nữa.”
Ôn Thế Tước đã hiểu: “Đến lúc nói với tôi một câu, tôi đi với cậu.”
Tạ Chu Nghiêu buồn cười nhìn hắn: “Chuyện này tôi đi một mình là được rồi.”
Ôn Thế Tước bê đĩa và cốc sữa bò đi trả, không trả lời anh.
Tạ Chu Nghiêu ngắm cảnh biển một lúc, điện thoại di động reo lên.

Anh nhìn thấy là Lý Tinh Trạch gọi tới liền quay đầu phát hiện là Từ Cẩn vẫn còn ngồi ở chỗ đó, nhưng đã không còn thấy Lý Tinh Trạch nữa.
Anh ấn nhận, Lý Tinh Trạch bảo anh đi tới boong tàu trên tầng cao nhất.
Anh đi thang máy đi lên, đi qua mấy hành lang phong cảnh rồi đẩy cửa thông ra boong tàu ra, kết quả vừa bước ra liền bị người khác chặn ngang ôm lấy.

Anh sợ, phải bám vào cổ người nọ, sau khĩ nhìn rõ là Lý Tinh Trạch, liền cười rồi đánh người này một cái.
Lý Tinh Trạch ôm anh tới  hàng ghế ngắm cảnh ở trên boong tàu, đặt anh ngồi xuống rồi duỗi cổ hôn một cái.
Anh ôm Lý Tinh Trạch, hưởng thụ sự dịu dàng của người này.

Khó khăn lắm mới kết thúc được nụ hôn, anh hỏi Lý Tinh Trạch sao lại gọi anh lên đây, Lý Tinh Trạch lấy một mâm thịt nướng còn nghi ngút khói trong ngăn kéo ra, xiên một miếng đưa tới bên miệng anh: “Há miệng nào.”
Vừa nhìn thấy hotdog trong chỗ thịt nướng, khóe miệng Tạ Chu Nghiêu cong lên, bảo Lý Tinh Trạch xiên một miếng hotdog đút cho mình.

Đến khi anh nuốt xong Lý Tinh Trạch liền hỏi anh có ngon không, anh nói ngon, bảo Lý Tinh Trạch tiếp tục đút.
Có điều đến lúc đút miếng thứ hai, anh quấn cổ Lý Tinh Trạch, dùng miệng đút miếng hotdog tới miệng của Lý Tinh Trạch.
Hai người cứ như vậy anh một miếng em một miếng, đến ăn hết đĩa thịt nướng Lý Tinh Trạch mới đặt đĩa xuống, cầm khăn tới lau miệng cho anh.
“Này là em nướng à?” Tạ Chu Nghiêu ăn xong rồi mới nhớ ra để hỏi.
“Tất nhiên là em rồi.

Anh cứ nhìn chằm chằm em nướng thịt cho Từ Cẩn, Nếu em không chịu nướng một tí để đút cho anh ăn, buổi tối anh lại không chịu cho em lên giường mất.” Lý Tinh Trạch giả bộ em cũng hết cách rồi.
Nghe hắn nói bậy bạ, Tạ Chu Nghiêu lại cười rất thỏa mãn, chủ động dựa vào trong ngực hắn: “Chuyện tối nay sắp xếp ổn thỏa rồi chứ.”
Lý Tinh Trạch ôm anh rồi nghiêng người, giúp anh ngăn gió biển từ bên cạnh thổi tới: “Sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ có điều tối có lẽ em không cách nào để đi gặp anh cả.

Anh nhớ nhất định phải theo Ôn Thế Tước đấy, ngày mai em sẽ tới tìm anh sớm nhất có thể.”
Tạ Chu Nghiêu gật đầu, đang dịnh bảo hắn đừng lo lắng cho mình thì nghe thấy điện thoại Lý Tinh Trạch reo lên.
Tống Thấm gọi điện thoại tới, Lý Tinh Trạch nghe được một câu thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, sau khi cúp máy Tạ Chu Nghiêu liền hỏi có phải có chuyện gì xảy ra không.
Hắn đỡ Tạ Chu Nghiêu đứng dậy, nói: “Chuyến bay của ba em sẽ tới muộn một chút, có lẽ sẽ không kịp tới bến.

Ông ta nói sẽ đến thẳng tiệc tiếp khách, bảo chúng ta xuống tàu rồi thì qua đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi