ÁNH MẶT TRỜI XÁN LẠN

Tôi cảm thấy bản thân còn có thể ngủ được quả thực là ân huệ của Thượng Đế, tinh thần căng thẳng đến không thể tin nổi.

Sau đó là đồ ăn - vấn đề hoàn toàn khác nhau giữa con người và ma cà rồng, đây cũng chính là không khí tôi cảm nhận được ở gia đình Cullen. Đối với ma cà rồng mà nói thì thực phẩm của con người là vật phẩm không thể tiêu hóa nổi, giống y đúc cảm thụ của chúng ta khi đối mặt với một đống nhựa hay sắt vậy. Khác biệt duy nhất là bình thường chúng ta sẽ không bắt buộc bản thân nuốt nhựa hay sắt, mà đối với ma cà rồng, điển hình như gia đình Cullen, ngẫu nhiên sẽ phải biễu diễn kỹ năng há mồm nuốt "tảng đá" trước mặt người khác để lấy tín nhiệm của họ, sao đó mới tìm nơi bí mật nào đó nhổ ra.

Đây là thông tin nhiều nhiều ít ít tôi vô tình nghe được khi ở chung với bọn Edward, thậm chí còn biết đến thái độ của ma cà rồng với con người.

Máu tươi là nhu yếu phẩm đương nhiên của họ, mà máu của con người là thực đơn tuyệt vời nhất. Tựa hồ Carlisle từng nói qua kẻ theo chủ nghĩa đồ chay như họ là không bình thường trong thế giới ma cà rồng.

Điều này khiến tôi vẫn luôn hoài nghi rốt cuộc ma cà rồng là "cái thứ" gì, được rồi, họ không phải "cái thứ", tôi trong mắt họ mới là "cái thứ".

Sau khi tỉnh giấc tôi hồi tưởng lại chi tiết giữa tôi và Caius, mới chậm chạp chú ý đến tôi đã rời đi thế giới loài người, mở ra một cánh cửa Padora khác.

Đầu tiên họ không phải ccon người, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn con người để đo lường họ, tiếp theo họ sẽ giết người, hơn nữa không hề áy náy, không hề thương xót, tôi choáng váng thảo luận điều kiện với họ là không thể thực hiện được.

Cuối cùng, tôi có giá trị lợi dụng.

Đó là một loại giá trị nào đó làm cho Caius hồi âm bức thư, tha cho tôi, mang tôi rời khỏi nước Mỹ, ra lệnh cho tôi ở lại Volturi.

Mà giá trị tôi có được có thể là mấu chốt giải quyết tất cả vấn đề, nhưng ngay cả Carlisle cũng không rõ ràng tôi có giá trị gì, bản thân tôi cũng không biết gì.

Tôi rốt cuộc có giá trị gì?

Có lẽ........trước khi nghĩ ra, nếu như tôi không biến thành đồ thần kinh hoài nghi bản thân thì chính là mắc bệnh hậm hực rồi tự sát.

"Claire thân ái, món ăn nơi đây có phù hợp khẩu vị cô không, có lẽ cô càng thích món ăn kiểu Mỹ hơn." Tiếng nói Aro lướt nhẹ như lông thiên nga, từng âm điệu đều trêu chọc cực hạn thính giác của con người.

Tôi lấy lại tinh thần từ trạng thái ngẩn người, rốt cuộc nhớ đến mình đang dùng bữa.

Có thể luyện tập phương thức trò chuyện thành giám định và thưởng thức tác phẩm nghệ thuật ở độ cao như thế, tôi không thể không bội phục trong lòng, chắc hẳn phải nhàm chán lắm mới chú trọng và rèn giũa từng chi tiết như thế.

"Cảm tạ sự chiêu đãi của ngài, đây là món ăn tốt nhất tôi từng nếm." Tôi không thể không khô khốc đáp lại ý tốt của hắn, khuôn mặt tươi cười thân thiết đến ngọt nị kia của hắn thoạt nhìn không tốt ở chung cho lắm.

Mấy người không đổi hương thảo trong đậu salad thành ngón tay người, đổi hạt đậu Cove trong súp thịt thành tròng mắt, đổi nguyên liệu làm bít tết Florentine thành thịt người, uống mấy ly rượu vang đỏ rực vùng Chianti thế mà lại không có vị rỉ sắt, thật không thể tin nổi, tôi thật sự cảm động vì được đãi ngộ tốt như thế này.

"Hương vị đồ ăn vùng Tuscany đối với các cô hẳn là rất ngon, đáng để hưởng thụ." Aro lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, áo choàng đen phủ xuống chiếc ghế bằng đá, hắn cho một cảm giác áp lực hoa lệ. Giống như nụ cười của hắn, ngọt đến ngấy nị, dày đặc đến mức khiến da đầu người ta run lên.

Tôi cũng ngồi trên chiếc ghế bằng đá, bàn dài được đặt dưới ngọn đèn hình chữ nhật trên trần nhà, nơi đây giống như một huyệt động âm u, bốn phương tám hướng đều thông suốt, nơi nơi đều trang trí đồ nội thất thoạt nhìn rất cổ xưa.

Nói thật, tuy rằng cả ngày đói bụng, sau khi tỉnh lại đói khát cần đồ ăn nước uống, nhưng khi nhìn thấy cả bàn bày đầy món ăn đặc sắc, hơn nữa khuôn mặt kia của Aro làm tôi không còn muốn ăn nữa.

Điều này làm tôi nhớ lại lần đầu tiên làm khách tại nhà Cullen, loại áp lực này có thể có thể cho lưỡi của bạn trực tiếp dừng hoạt động, bạn căn bản không rõ ràng lắm thứ nhét vào miệng mang hương vị gì.

Thứ để tôi không thích ứng chính là chỉ có tôi một người ăn, họ thì nhìn.

Phía sau lưng Aro còn đứng một bóng dáng màu đen, tuy rằng hắn ta hay cô ta nhanh chóng lẩn vào góc tường bên kia, không chú ý hoàn toàn không thấy.

"Vâng, rất ngon, rất hưởng thụ." Tôi tiếp tục khô cằn nói, chết lặng nhét một miếng bánh bao vào miệng, tôi nên uống một muỗng canh để dễ nuốt chút. "Hya là, ngài cũng dùng thử."

Tôi thật tình thật lòng đề nghị như thế, bảo tôi nhét nhiều thứ như thế vào bụng đúng thật là tra tấn. Tôi không hiểu lắm bọn họ muốn tôi ăn nhiều hay ít, nếu không có chỉ tiêu cứng nhắc nào, tôi rất muốn buông thức ăn xuống, không tiếp tục tra tấn dạ dày nữa.

"Không cần, cô hẳn không nguyện ý ta dùng bữa ngay trước mặt cô đâu." Aro nhíu nhíu mày, rất nhanh lại thả lỏng cười nói.

Tôi nhìn bát canh đậm đặc trước mặt này, còn có pho mát cừu cạnh tay tôi nữa, cảm thấy đau dạ dày trước cái nhìn chăm chú của Aro. Người trước mặt này có khi còn đáng sợ hơn Caius.

"Đúng vậy, ngài nói đúng." Tôi nắm chặt thìa, cố gắng kéo ra một nụ cười cứng ngắc nói với hắn, tha thứ tôi ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Người này là ma cà rồng...........Sinh vật không phải người, có thể nghe được suy nghĩ của bạn, biết đọc suy nghĩ là năng lực đại chúng phổ biến của sinh vật phi nhân loại à? Sao ở đâu cũng có thế. Tôi cố gắng thôi miên bản thân phải trấn định, đại bản doanh của sinh vật không phải người không phải là nơi du lịch danh lam thắng cảnh.

"Đừng lo lắng, Claire, nơi đây không có ai làm hại cô đâu." Aro còn thật sự nói như thế, ánh mắt hắn nhìn tôi dịu dàng mà bình thản: "Cô có thể xem ta như Carlisle, ông ấy là người bạn tốt nhất của ta. Cô rất thích ông ấy phải không nào?"

Câu nghi vấn của hắn cho dù nghe như thế nào cũng như câu khẳng định, tôi không cảm thấy đây là nói thật chút nào. Aro và Carlisle, cho dù xem xét từ góc độ nào thì trực giác tôi luôn cho rằng hai người này không giống nhau.

Hơn nữa tôi không thích nhấc lên quan hệ giữa Volturi và gia đình Cullen.

"Xem ra cô không cùng chung nhận thức với ta rồi, Carlisle thật may mắn khi có được tình hữu nghị của cô đấy." Aro đáng tiếc thở dài, "Ta vốn muốn nói chuyện với cô về trấn Forks - trấn nhỏ xinh đẹp luôn có mưa dầm liên miên, tràn ngập dương xỉ, có được tình yêu mến mãi mãi của cô kia."

Đó là một đề tài rất tốt để trò chuyện, miệng tôi đang ngậm canh, vài giây sau mới ngây ngốc nuốt xuống. Chua sót lập tức tràn ngập nơi đầu lưỡi, móng tay tôi bởi vì quá mức dùng sức mà hơi hơi trắng bệch, tôi không thể không thừa nhận Aro đã nắm được nhược điểm của tôi.

Hắn sẽ trò chuyện với tôi về thứ mà Caius không cho phép tôi nói.

"Cô có thể trở về, Claire, trở về thăm người cậu yêu quý của cô, nhìn xem cây cảnh nhỏ bên bệ cửa sổ của cô đã chết hay chưa, hoặc là CD cô đặt rất lâu trong phòng bắt đầu đọng tro bụi." Từng câu từng chữ của Aro thẩm thấu ra từ dây thanh quản, mang theo một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng mềm mại, như áo choàng đen trên người hắn vậy, nặng nề nhưng thoải mái.

Khi dẫn đường bạn đi theo đề tài giống như hắn đang ngâm thơ vậy.

Có thể trở về sao?

Ngay cả nguyên nhân bị bắt đến nơi đây tôi đều mơ hồ, lẻ loi nhìn thức ăn trước mắt này, sự trầm mặc dài đằng đẵng làm cho trạng thái thiếu không khí của tôi càng nghiêm trọng.

Cuối cùng tôi chậm rãi hít sâu, cực kỳ tiêu cực nhẹ giọng nói: "Đó là một vấn đề tốt, ừm, một vấn đề tốt." Cho dù muốn nói, cũng không nên nói với người trước mắt này, tôi đè nén sự xúc động của mình xuống, không đi theo tiết tấu nói chuyện của hắn.

"Xem ra cô không thích đề tài này, vậy chúng ta có thể bàn về đề tài tiếp theo rồi." Biểu tình của Aro chân thành mà đáng tiếc, khi hắn cười rộ lên rất giống anh hàng xóm âm hiểm của bạn, thân thiết mà giả vờ giả vịt. "Về chúng tôi, cô thấy thế nào?"

Bệnh thần kinh.

Tôi đã tuyệt vọng trong việc khống chế suy nghĩ trong đầu mình, tuy rằng mơ hồ cảm thấy Aro không thể nghe được suy nghĩ của tôi trực tiếp như Edward, nhưng không thể khống chế hoạt động của bộ não như tôi vậy cũng như đang tìm đường chết thôi.

"Các người là một loại sinh vật trí tuệ cấp cao khác, bất đồng với con người." Các người cũng không phải người. Tôi rất muốn hàm súc một chút, nói cho sinh vật không phải người trước mắt rằng các người rất lợi hại, là thiên tài, hoàn mỹ không ai có thể đánh bại............ Nói câu đó ra cũng là đang làm khó mình đấy.

"Chúng ta bất đồng với con người, nhưng trong phương diện nào đó thì chúng ta cũng như con người thôi." Aro lắc đầu, tựa hồ không đồng ý thái độ cảu tôi cho lắm, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tay mình.

Đây là một đôi tay có vẻ nhẵn nhụi tinh xảo dưới ánh đèn.

Hắn thong thả mà bình tĩnh đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt, lại buông ra, tay hắn như đang trò chuyện. Mà câu nói trong miệng hắn lại như lời nói dối.

"Chúng ta có được cảm xúc giống như cô, cô nhiệt tình yêu mến người nhà cô, ta cũng yêu thương anh em của ta như thế. Claire, kỳ thật, chúng ta không có điểm nào khác biệt." Aro đều sắp bị chính mình cảm động rồi mà nói: "Trong khía cạnh tình cảm, chúng ta giống nhau nhiệt tình, trung thành."

Thanh âm hắn cất cao bay bổng như nữ ca sĩ cao âm.

Tôi ngây ngốc gật đầu: "À, thế thì tốt." Sau đó lại nhét thêm một miếng bánh mì, hơi khô, nên ngâm nước nóng rồi ăn, tôi đột nhiên có chút nhớ nhung cơm tẻ và chiếc đũa thủ công của tôi.

Còn nhớ món ăn Trung Quốc mà Esme nấu cho tôi nữa.

Kỳ thật tôi không hiểu Aro ngồi ở cạnh bàn ăn cùng tôi tán gẫu chuyện này để làm gì, ít nhất với tôi mà nói nó hoàn toàn vô nghĩa. Sau khi thức giấc, tôi không thấy Caius đâu, mới kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì giây tiếp theo đã bị mang đến đây để ăn gì đó, hơn nữa đến phiên Aro tươi cười hiền hòa chạy đến trò chuyện cùng tôi vấn đề giữa con người và sinh vật không phải người, tôi cảm thấy áp lực hơi lớn chút.

"Em trai ta, Caius." Hắn tạm dừng hai lần, không biết là nhằm cường điệu cái từ "em trai" kia, hay cường điệu cái tên Caius này, tiếp theo Aro mỉm cười nói: "Cậu ấy xem cô như người trong gia đình, ta cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Đã qua rất nhiều năm ta không nhìn thấy cảm xúc nào khác ngoài phẫn nộ và cừu hận ở cậu ấy, chứ chưa nói đến dấy lên ngọn lửa tình yêu như thế nữa."

Tôi đối với từ "đã qua rất nhiều năm" trong miệng hắn không hề tò mò, còn về ngọn lửa tình yêu gì gì đó, tôi cho rằng hắn nói sai rồi.

"Cậu ấy không cho phép ta làm cô sợ, thậm chí sợ hãi bất kỳ ai hại đến cô. Bởi vì cô thoạt nhìn, có lẽ cô không hiểu, trong mắt "người" như chúng tôi, hầu như tất cả mọi người đều là yếu ớt. Các cô có thể chết đi bởi bất kỳ việc nhỏ đến không thể tin nổi, như đóa hoa trong sương mù sáng sớm, ngay cả sức nặng của ánh mặt trời đều có thể áp sụp đổ." Biểu tình của Aro thần kỳ trầm mặc xuống, như hòn đá cẩm thạch được chạm trổ không chút sứt mẻ. Mái tóc đen phụ trợ ra ngũ quan xinh đẹp của hắn, như một bức tranh chân dung chỉnh chu giữa cảnh tượng này.

Tôi cuối cùng cảm thấy không khí dường như không thích hợp, nhưng loại không thích hợp này không nói ra thành lời được.

"Thậm chí khi cậu ấy nhìn thấy cô, tay chân cậu ấy bắt đầu vụng về, thay đổi này quả thực không thể tin nổi." Aro lại bắt đầu trầm mặc cử động ngón tay, tựa hồ hắn đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt không có biểu tình, bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm. "Tuy rằng làm như thế có chút mạo hiểm, nhưng nếu như cái gì cũng không làm, thế nào biết được kết quả ra sao? Những suy nghĩ bình thường và yếu đuối thật sự không nên có trên một kẻ dã tâm bừng bừng như Caius, lửa cháy cảm xúc tận đáy lòng cậu ta thịnh vượng như thế mà."

Từ đầu tới đuôi, tôi như biến thành chiếc bàn đá bên cạnh diễn viên, trần nhà kiểu đỉnh bằng trên đầu và những tảng đá từ xưa tạo thành vách tường, ở phía dưới ngọn đèn lung lay leo lét là không gian rộng lớn dường như vô biên vô hạn làm tôi có ảo giác sai lầm rằng thế giới này chỉ có lại tôi và kẻ trước mặt kia.

Biểu cảm của Aro lại thay đổi, không biết thầy dạy kỹ thuật diễn xuất của hắn là ai, cảm xúc trên mặt phong phú đến thế. Hắn đan hai tay vào nhau, nở nụ cười xán lạn, ánh mắt vô cùng trong suốt, thái độ hắn trò chuyện cùng tôi giống như tôi bạn bè vào sinh ra tử cùng hắn.

"Claire, mấy món ăn này hợp khẩu vị cô không?"

Tôi cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái,bởi vì hắn không chỉ hỏi qua một lần, nhưng tôi không hiểu lối suy nghĩ của sinh vật không phải người bọn họ cho lắm.

Chỉ có thể trả lời như bình thường: "Rất hợp khẩu vị, xin cảm ơn ngài đã chiêu đãi tôi." Phản ứng này so với điệu bộ thong dong hoa lệ của Aro thì không khác gì cây củ cải khô quắt sau khi phơi nắng.

Trời mới biết thứ trong miệng tôi là gì, tôi hoàn toàn không nếm ra mùi vị gì.

"Vậy thì tốt rồi, cô về sau ngẫu nhiên có thể hoài niệm hương vị này đấy, Claire." Aro vui mừng trả lời, biểu cảm hắn nhìn tôi hiền lành đến đáng sợ.

Thật sự..........rất đáng sợ. Ngón tay tôi run lên, lại không biết run lên vì điều gì, kỳ quái nhìn ngón tay tái nhợt của mình dưới ngọn đèn lóa mắt.

''Có lẽ đứa em trai yêu quý của ta sẽ rất biết ơn ta, bởi vì ta giúp tiểu thiên sứ của cậu ấy thoát khỏi vận mệnh tùy thời chết trẻ." Aro chậm rãi đứng lên, nếp nhăn trên áo choàng của hắn bởi vì động tác này mà chảy xuôi xuống, sáng chói lại yên tĩnh phủ nghiêng lên ống tay áo màu đen của hắn. Hai mắt hắn hơi mờ ảo, tựa hồ hợp nhất với ngọn đèn dầu, biến thành một màu đỏ nồng nặc

Ngón tay tôi un rẩy mãi không dừng lại, trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh, tôi cảm thấy quái dị, phản ứng kịch kiệt như thế vì điều gì chứ.

"Caius đang ở đâu?" Chẳng biết tại sao tôi hỏi như thế, có thể từ giây phút tiến vào Volterra kia, người này luôn ở bên cạnh tôi, cho nên hắn đột nhiên biến mất làm tôi có cảm giác không thích ứng cho lắm. Lòng tôi hiểu rất rõ ràng, hắn không ở bên cạnh thì tôi sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng vào lúc này đây đột nhiên cảm thấy sự không thích ứng này càng thêm nghiêm trọng.

Giống như Caius không nên biến mất, mà Aro cũng không nên mời tôi dùng bữa một mình.

"Cô thật mẫn cảm." Aro tán thưởng cười, "Cậu ấy thật sự quá chính nghĩa, một chút chuyện nhỏ như xử phạt tội phạm như thế cũng làm cậu ấy rời đi, có lẽ chuyện này có thể giúp cậu ấy hiểu rõ không phải chuyện nào cũng có thể nắm trong tay. Giống như cậu ấy không nên rời khỏi cô, cho dù có ra lệnh cho vệ sĩ bảo vệ cô đi chăng nữa thì cũng không đáng tin."

Vệ sĩ bảo vệ?

Từ lúc tôi mở mắt ra thì chỉ có mình tôi, không có vệ sĩ nào cả.

"Năng lực của cô khiến ta thật mong đợi, trong trái tim của em trai ta thì cô là sắc thái xinh đẹp nhất trên thế giới này." Aro rời đi ghế dựa, chậm chạp bước đến, nụ cười tươi xán lạn đến mức có thể thấy răng nanh tuyết trắng ấy, rõ ràng không phải loại răng nanh nhọn hoắt lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm trí mạng. "Hơn nữa máu tươi của cô cũng là nhà giam cậu ấy không thể cưỡng nổi."

Nếu tôi còn không rõ ràng tên bệnh tâm thần này muốn làm gì thì đại não của tôi hẳn bị món ăn đặc sản của họ làm tắc mạch máu não rồi.

Mỗi bước chân của hắn như điệu múa của dao nhọn dạo chơi trên phòng tuyến cảnh giác của tôi vậy, kích thích tôi lập tức nhảy dựng lên, xoay người chạy như điên về phía lối ra duy nhất.

Nhưng giống như lời khuyên tốt bụng của Edward, không có con người nào có thể chạy thoát tốc độ của sinh vật không phải người, cho nên vẫn là tiết kiệm sức lực đi, có thể chết đẹp một chút. Từ lúc tôi bắt đầu chạy cho đến khi cả người cứng nhắc dừng lại thì thời gian mới chỉ trôi qua bốn đến năm giây mà thôi.

Mà bốn, năm giây này dài lâu như một thế kỷ.

Bả vai bị bắt lại rất chặt, giống như bị đè nặng bởi một ngọn núi năm ngón. Là tay của Aro, móng tay được cắt giũa chỉnh tề, tàn ra ánh sáng ôn hòa, ôn nhu đặt trên vai tôi.

Giọng nói ngân nga như lời thở than vang lên bên tai, hơi thở lạnh lẽo của sinh vật không phải người mang theo hương vị tươi mát đặc biệt, bao phủ lấy tôi. "Claire, không cần sợ hãi, lúc đầu sẽ hơi khó chịu một chút. Nhưng cô là một đứa trẻ kiên cường, cô nhất định sẽ không làm ta thất vọng đâu. Sắc thái của cô, hãy vĩnh viễn lưu lại nó để cho không ai có thể cướp đoạt nổi."

Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cằm, tôi thử cười cười, khó khăn nói: "Xin hỏi, tôi có lựa chọn nào khác không?"

Aro vô tội dùng một ngữ khí mềm như bông mà nói: "Không, Claire, cô không có lựa chọn khác. Nều như có thần linh, thì thần cũng sẽ trả lời cô như thế."

Nếu có thần, thần sẽ tiêu diệt ngươi, đồ yêu quái chết tiệt kia.

"Tuy rằng thật có lỗi với Caius, không phải ai cũng có thể gặp được singer trong sinh mệnh mình, nhưng nếu như cô chết sẽ mang đi sắc thái sống của cậu ấy. Mà cậu ấy lại lựa chọn nhẫn nhịn, như vậy máu tươi của cô sẽ trở thành công cụ tra tấn cậu ấy ngày đêm thôi."

Aro đứng sau lưng tôi, gần như dán sau lưng tôi, gần trong gang tấc.

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay, cả người bắt đầu run rẩy. Đây là khi tôi không thể khống chế loại dự cảm đáng sợ như sóng biển này, nó bức bách tôi phải chạy nhanh lên.

Nhưng tôi có thể chạy đi đâu bây giờ, ai đó cứu tôi với. Charles..........Carlisle, Edward, Alice..........

"Sẽ xong nhanh thôi, cô sẽ trở nên xinh đẹp không ai có thể sánh bằng."

Ngón tay Aro nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài rối bời của tôi, đầu ngón tay hắn rét lạnh như mùa đông, lướt qua cái cổ yếu ớt của tôi.

Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh miệng hắn lộ đầy răng nanh khủng bố.

Ma cà rồng không có răng nanh, Alice từng dùng ngón tay lướt qua hàm răng bằng phẳng như phẫu thuật của mình mà nói như thế. Nhưng họ có thể cắn hầu hết tất cả mọi thứ, xương cốt con người không chịu nổi một cú cắn từ răng của họ.

Đầu óc tôi điên cuồng chuyển động trong không khí khẩn trương này, làm sao bây giờ? Còn có phương pháp nào có thể giúp tôi thoát vây không?

Nếu như có ai có thể giúp tôi thoát ly tình cảnh khốn cùng này thì người đó là ai? Không, không có, đều không kịp rồi. Duy nhất có thể cho tôi hy vọng là gia đình Cullen, nhưng hiện tại họ không ở nơi đây. Khoảng cách giữa nước Mỹ và Italy cho dù có nhanh đi nữa cũng phải mất mấy tiếng hành trình.

Động tác của Aro như nghi thức cầu nguyện trước bữa ăn, không gấp rút cắn xuống.

Hắn nói đúng, tôi không muốn nhìn thấy bộ dáng khi dùng bữa của hắn chút nào. Đặc biệt khi bạn chính là món ăn đó.

Tác dụng áp chế đáng sợ của ma cà rồng đối với con người khiến tôi bị bao phủ bởi khí thế của hắn, muốn chạy trốn nhưng chân đều mềm nhũn.

Phải làm cái gì mới có thể ngăn cản chuyện sắp phát sinh?

Bàn tay Aro nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc tôi, cằm gác trên vai tôi, thanh âm hắn mang theo ý cười, hơi thở băng giá: "Đừng sợ, cô bé của ta."

Trái tim tôi đập kịch liệt, rốt cuộc sợ hãi đến không chịu nổi, "Cứu.........." Muốn hét chói tai nhưng nói ra mới phát hiện ngay cả thanh âm đều mỏng manh đến độ sắp tiến gần cái chết.

Răng nanh Aro đã dán lên làn da tôi, chỉ còn chút nữa thôi. Không còn lối thoát nữa rồi.

Cứu...............Cứu mạng!

—— tất cả đều xảy ra trong chớp mắt như chỉ mành treo chuông.

"Aro!" Thanh âm của một người đàn ông vang lên đầy phẫn nộ cuồng bạo, cơ hồ phải chấn vỡ tảng tảng đá từ xưa kia.

Tên ma cà rồng sau lưng tôi tạm dừng một chút, trước khi tôi kịp phản ứng, một trận gió mạnh hung hăng đánh trúng chúng tôi. Tôi vẫn òn đứng, chỉ có mái tóc dài bay loạn trong không khí rối bời như quỷ.

Aro đã bị gió quất bay rời khỏi sau lưng tôi.

Tôi vội vuốt gọn tóc lại, cuống quít quay ra sau nhìn, sau đó có một tiếng vang như sấm rền. Ngọn đèn trên trần nhà lung lay kịch liệt, ngọn đèn gần như bị hủy diệt. Đá tảng văng ra tung tóe từ vách tường, vài khối đá vụn lăn xuống chân tôi, tôi nhanh chóng lui lại, một hòn đá lại bắn tới.

Trong không gia hôn ám, vách tường đá đã vụn vỡ hơn phân nửa, một giọng nam hung ác sắc bén rít gào: "Anh muốn cưỡng chế biến đổi cô ấy! Anh cũng dám biến đổi cô ấy sau lưng ta!"

Giọng nói chất vấn đáng sợ kia như Aro giết ba mẹ hắn, cừu hận đên cuồng đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Tôi rốt cuộc thấy rõ người đó là Caius, hắn quay lưng về phía tôi, dùng một loại sức lực không thể chống đối gắt gao kìm chặt Aro trên vách tường đã vụn vỡ, bọn họ đã va mạnh đến mức làm hỏng vách tường. Aro bị Caius dùng một tay bóp cổ, âm thanh vỡ vụn rõ ràng truyền ra từ khe nứt.

Bóng đen kia nhanh chóng bay ra từ vách tường, nhưng hắn hay cô ta thoạt nhìn không biết nên giúp ai.

"Reneta! Lui xuống ngay!" Caius lạnh lùng nói, một tiếng rống to bị hắn áp chế trong cổ họng, thiếu chút nữa bộc phát ra.

"Đương nhiên, nơi đây không cần cô ta." Aro thế nhưng không hề phản bác, xem ra cổ bị bóp chặt không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn bảo vệ sĩ gọi là Renata kia một lần nữa giấu mình vào bóng râm nơi chân tường. Sau đó lãnh khốc nhìn Caius nói: "Cậu có biết mình đang làm cái gì không? Em trai?"

Từ "em trai" này nói ra mang cảm giác nghiến răng nghiến lợi, tươi cười của Aro âm trầm khiến người ta không rét mà run.

"Điều anh đồng ý với ta là dối trá sao? Aro?" Caius không buông ra tư thế áp chế của hắn, hắn nửa quỳ trên mặt đất, áo choàng cùng loại với Aro phủ trên đất. Tay còn hung tợn bóp cổ Aro, nhếch môi sang hai bên, âm ngoan như một con sói. "Ta phụ trách tất cả chuyện của Claire, tất cả của cô ấy đều thuộc về ta."

Tôi bị sự đáng sợ của hắn dọa phải lùi ra sau mấy bước, có chút hoang mang nhìn bóng đen trong góc tường kia, không biết bây giờ bỏ chạy có bị họ đuổi theo hay không.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Aro vươn tay, thân mật chạm vào mặt Caius, thân thiết cười nói: "Ta đã nói rồi, Claire là do cậu mang về, như vậy cô bé thuộc về cậu. Tuy nhiên em trai à, em tính tự mình biến đổi cô ấy sao? Đừng quên, cô bé là Singer của cậu, cho dù không làm gì, chỉ đứng chung một phòng với cô ấy thôi, thì máu của cô ấy cũng dụ dỗ cậu khiến cậu đau đớn không chịu nổi rồi. Như vậy thì cậu biến đổi cô bé như thế nào? Cậu có tự tin rằng sau khi nếm thử dòng máu đó, cậu còn thể dừng lại sao?"

"Cho nên anh định giúp một tay?" Caius nổi giận gầm nhẹ, "Nhân lúc ta không biết sự tình, mang cô ấy đến đây, anh muốn giết cô ấy sao?"

"Ta không hề giết cô bé, đây không phải tử vong, mà là bất tử. Cậu chẳng lẽ dự định luôn nơm nớp lo sợ bảo vệ Singer của cậu, để cho cô ấy sống trong cơ thể con người giữa thế giới nguy hiểm này sao, làm vậy thì cô gái mới dễ chết." Aro tự tin nhìn Caius, nụ cười tươi của hắn có vẻ tốt bụng chân thành như thế.

.....................Cái lão bất tử biến thái chết tiệt, tôi nhịn lại xúc động muốn mắng chửi người. Tên này đang giật dây Caius biến đổi tôi, tôi..................nhịn lại lời thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Caius trầm mặc một chút, loại trầm mặc này đối với tôi mà nói như giây phút tội phạm tử hình đối đầu với họng súngđã lên đạn ngay trước mắt.

"Hơn nữa, ta cũng sẽ hoài nghi, Calire có phải lại là một lời nói dối khác hay không, ta đã té ngã ở trường hợp Athenodora một lần, ta phải khẳng định Claire không phải một lời nói dối trống rỗng, mà thật sự hiện hữu." Aro nói tiếp, hắn đưa tay lên cổ, gỡ ra từng ngón tay của người em trai yêu quý của hắn.

Caius cũng không có ý muốn lập tức bóp chết Aro trong đầu, ngược lại chính bản thân buông tay ra trước, nhưng phẫn nộ vẫn làm cho đầu ngón tay hắn run rẩy.

"Xem ra, cô bé là thật, bằng không cậu sẽ không bắt ta trả giá lớn như thế." Aro chậm rãi mỉm cười, sau đó không thể khống chế mà tươi cười rất vui vẻ, cuồng nhiệt: "Năng lực của cậu, năng lực của Claire, thật sự rất hoàn mỹ, ta đã nhìn thấy được năng lực đáng để cho ta trả giá bất kỳ giá nào. Ta còn phải cảm ơn em đấy, em trai à."

Khi một tên trên cổ đều là khe nứt, không có máu chảy ra, còn nghiêng đầu cười hết sức xán lạn trước mặt bạn, sẽ làm bạn hoài nghi đây không phải hiện trường của ma cà rồng mà là hiện trường của ma quỷ.

Tôi lại sinh ra liên tưởng đáng sợ đối với cấu tạo sinh lý của loại sinh vật ma cà rồng này, bọn họ rốt cuộc được làm thành từ thứ gì?

"Sau này không được lập lại chuyện này sau lưng ta nữa, Aro." Caius đẩy tay hắn ra, sắc mặt âm trầm.

"Cậu không cần lo lắng chuyện này, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn ta sẽ không làm như thế nữa." Aro tao nhã khép hai tay thành hình chữ thập, cúi đầu cười với tôi: "Ta xin lỗi vì đã dọa cô sợ, Claire."

Tôi đối với hắn đã có triệu chứng chim sợ cành cong, khuôn mặt trắng bệch nghiêm túc lắc đầu. Ngài xin đừng cảm thấy có lỗi, cách tôi xa một chút là được rồi.

Đến giờ Caius mới rảnh rỗi xoay khuôn mặt tự phụ của hắn về phía tôi, mái tóc vàng của hắn tán loạn, trong đôi mắt còn sót lại sự tức giận cuồng loạn. Hắn cắn chặt răng, lại mân thẳng miệng, gương mặt trắng bện như người chết mang đến cảm giác áp lực.

Có vẻ như hắn rất tức giận, ánh mắt có lực xuyên thấu của hắn quét khắp toàn thân tôi vài lần. Từ mái tóc loạn như tổ chim, quần áo bị dính nước canh cho đến bàn chân thiếu một đôi giày của tôi, do hồi nãy chạy quá nhanh rớt mất.

Bộ dáng này của tôi thật sự bôi nhọ gu thẩm mỹ cao quý của các người mà.

Cuối cùng hắn không nói gì, tôi còn nghĩ hắn sẽ mắng chửi tôi ầm lên hoặc bóp chết tôi chứ.

Hai tay hắn buông xuôi người, mặt tối sầm bước ra ngoài, khi bước qua tôi ngừng lại một chút. Tôi không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm chân mình, không thể tránh khỏi nhìn thấy một góc áo choàng đen của hắn. Trên đỉnh đầu có âm thanh kẽo kẹt, tôi nghĩ rằng hẳn là ngọn đèn đáng thương kia đang kêu lên, bỗng có tiếng đứt rất to vang lên. Tôi cả kinh, còn chưa ngẩng đầu thì ngọn đèn kia đã rơi xuống, ngay đỉnh đầu tôi.

Caius vươn tay đỡ được nó rất dễ dàng, tay hắn lướt qua đỉnh đầu tôi, tôi ngừng thở không dám nhúc nhích.

Hắn ném ngọn đèn đó đi, tiếp tục bước ra ngoài.

Tôi nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của hắn, rất nhẹ như bay, giống như bước đi bằng chân trần. Tôi cẩn thận cẩn thận quay đầu, nhìn thấy đầy đất đá vụn, phòng này nát hơn phân nửa, thành phế tích rồi.

"Claire, cô có còn đói không?" Aro đứng trên đống đá vụn, vết rách trên cổ tôn lên khuôn mặt đáng sợ của hắn, nụ cười thân thiết hòa ái có thể hù chết người: "Nếu không ta kêu người làm thêm một phần cho cô, kiểu Mỹ, hay kiểu Trung Quốc?"

Tôi nổi da gà toàn thân, liều mạng lắc đầu: "Cảm ơn ngài đã tiếp đãi, tôi rất hài lòng, tôi xin không quấy rầy ngài nữa."

Tôi vọt ra ngoài thật nhanh, sau lưng vang lên âm thanh cười ha hả của Aro, "Renata, cô bé thật đáng yêu phải không?"

Chạy khỏi căn phòng đó, cả người tôi đều vô lực. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở từ những tảng đá, mưa ánh sáng dừng bên chân tôi. Tôi hơi rụt rụt đầu ngón chân, mờ mịt ngẩn người.

Ngẩng đầu nhìn thấy Caius đang đứng quay lưng về phía tôi, ánh sáng làm làn da lộ ra ngoài của hắn sáng ngời, tôi không biết hắn đứng ở đây làm gì. Nhưng hắn không nói lời nào, tôi cũng hiểu mình không tất yếu phải mở miệng.

Sau khi đứng đấy một lúc, hắn mới bước đi.

Tôi đứng tại chỗ, tiếp tục nhìn chân mình. Ánh mặt trời dần dần chiếu lên chân tôi, dùng một chiếc giày để đi thật không thoải mái.

Tôi suy nghĩ một chút, mới phát hiện bản thân không biết đi đâu cho tốt bây giờ. Nơi này chỗ nào cũng là ma cà rồng, đồ biến thái. Tôi phát hiện không có ai có thể cứu tôi, cũng như tôi còn không có mạnh mẽ đến mức có thể tự cứu vớt mình.

Tôi cúi đầu, chậm rãi bước về trước.

Caius đang đi phía trước, tôi đi theo sau hắn cách một khoảng cách rất xa.

Rất nhiều lúc tia nắng rơi xuống mắt cá chân của tôi, mang đến dòng chảy ánh sáng trôi qua. Rất đau, là cơn đau do tia tử ngoại đốt cháy đến tận xương.

Tôi dừng lại bước chân, đứng trong bóng râm, chân lại dẫm lên ánh mặt trời. Tôi nghĩ đây không phải là ác mộng, đau lâu có thể tỉnh lại. Ngây ngốc ngẩn người một hồi, mới phát hiện nước mắt đều rơi xuống. Tôi cố gắng nhịn xuống, loại tình huống này khó khăn quá, tôi không có lòng tin có thể chống đỡ tiếp.

Hơn nữa tôi còn chưa gọi điện thoại cho Charles, cậu tôi sẽ điên lên mất.

Bella còn chưa trở về, bên cạnh cậu không có người nhà nào.

Tôi cắn răng, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống từ hốc mắt tôi, chúng nó rơi xuống ánh mặt trời, bốc hơi hết.

Tôi không phát ra thanh âm nào, đây không phải địa phương mà tôi có thể khóc. Không được tự biến mình thành nhóc đáng thương, nó không mang lại lợi ích gì cho mày cả, Calire.

Nươc mắt không ngừng rơi, tôi khó chịu từ từ nhắm mắt, mái tóc dài hỗn loạn che khuất khuôn mặt khó coi của tôi. Tay cầm chặt góc áo, gân xanh hiện lên do dùng sức.

Tôi không biết Caius quay lại lúc nào, tôi không còn sức lực chạy trối chết nữa, chỉ có thể dùng tóc ngăn trở tầm mắt, nước mắt vẫn còn tiếp tục rơi xuống.

Tôi nghĩ, tôi không khóc ra tiếng cho nên đây không tính là khóc.

Tôi rất lo lắng tên thần kinh không bình thường này sẽ nổi trận lôi đình, hắn thường xuyên như thế, không khống chế được khuynh hướng bạo lực của mình.

"Đừng sợ, về sau sẽ không phát sinh chuyện này nữa."

Caius vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt tôi, nước mắt nóng bỏng tựa như làm đau ngón tay lạnh băng của hắn, hắn rụt ngón tay lại một chút.

"Về sau tuyệt đối không có ai dám đối xử với cô như thế, lần sau ta sẽ giết chúng." Hắn hung tợn nhìn tôi nói, sự âm ngoan tàn bạo toát ra từ trong đôi mắt đỏ của hắn.

Tôi ngây người nhìn hắn, gương mặt đầy nước mắt, ánh mặt trời tán đầy đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi