ÁNH MẶT TRỜI XÁN LẠN

Thế giới vô sắc, hoang dã cằn cỗi, ngổn ngang như đất hoang.

Ta gác tay lên trán, muốn tất cả đường cong khô khăn trong tầm mắt đều biến mất. Ngón tay cũng mất đi màu sắc thật sự của nó, đường cong mang hình dáng bàn tay đang che khuất đôi mắt cũng vô pháp mang đến sự bình tĩnh cho ta như dự đoán.

Cho dù nhắm mắt, ngăn cách tất cả những thứ khiến người khác đau đớn khốn khổ kia ra bên ngoài, hắc ám vẫn trước sau như một khiến ta cảm thấy bực bội.

Ta không cần giấc ngủ, lại càng không cần động tác nhắm mắt yếu đuối này.

Chuyện hiện tại phải làm bây giờ nhất không phải ngồi ở đây, mà là lập tức xuất phát đi Mexico, truy tìm kẻ khởi xướng hỗn loạn, bắt đầu cuộc chiến của ta.

"Trái tim cậu đang chết đi." Marcus thương hại cất tiếng nói, hắn giơ tay lên cao, lòng bàn tay hướng về ánh dương đã mất đi sắc thái trong mắt ta này. "Ban đầu là bi thương, cảm nhận được đau đớn kịch liệt tan xương nát thịt. Sau đó là cừu hận, người vợ đã qua đời, đả kích nặng nề này làm cậu mất đi ý nghĩa sống sót. Càng vui mừng và cảm động khi cậu gặp được cô ấy thì càng tuyệt vọng khi mất đi."

Ta vậy mà bị tên kia thương xót, để cho tên 'cương thi' mất đi tất cả tình cảm, gần đất xa trời, chỉ cần một ngọn lửa là có thể chết đi kia cảm thấy đáng thương sao?

Chuyện này làm ta muốn hủy diệt tất cả, giết hắn. Chỉ cần một câu Nói Dối thôi . . .Không, không cần nói dối.

Chỉ cần hắn ta biết Didyme đã chết như thế nào . . . Ta nhịn không được lộ ra một nụ cười hưng phấn đến ác liệt, trường hợp này nhất định rất khôi hài.

Aro sẽ nổi điên, hắn ta tự tay giết chết Didyme chỉ để đạt được năng lực của Marcus. Nếu như ta vạch trần tất cả bí mật âm u đó . . . Các loại ý tưởng ác độc nhanh chóng xoay tròn trong não ta.

Ta rốt cuộc sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, điều này làm tinh thần hoang vu đến sắp nổi điên của ta có vài tia thả lỏng.

Đây mới là chuyện ta nên làm, phải để bản thân mình suy nghĩ nhiều vào, cho dù bày mưu tính kế cũng tốt, giết chết tội phạm cũng hay, dù sao cho dù như thế nào cũng phải lập tức hành động.

Mà không phải ngồi bên cạnh Marcus, cùng ngẩn người với 'khối thi thể' này.

Thứ khiến ta thống hận chính là, ít nhất Marcus còn có thể nhìn thấy màu sắc vàng đất đầy đủ của vách tường, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng, ánh mặt trời lại càng không vặn vẹo xấu xí như sâu.

Mà ta, hai bàn tay trắng.

Màu sắc, màu sắc, ta mất đi tất cả màu sắc của thế giới này.

Không, hiện tại, ta hận không thể hủy diệt toàn bộ sắc thái tiên diễm đến đáng ghét này đi, bởi vì nó chống cự lại ta.

Nó làm năng lực ta hoàn toàn vô dụng, là nó mang Claire đi.

Hồi ức như cuộc công kích nguyền rủa, giết chết lực hành động của ta. Ta sớm đã mất đi khả năng lãng quên, cho nên sự cự tuyệt của Claire không ngừng quay cuồng tuần hoàn trong thân thể ta, nọc độc trong cơ thể còn không ngoan độc bằng một câu chối từ của cô ấy.

Đau nhức tan xương nát thịt.

Đau đến mức ta muốn giết luôn cô ấy, hoặc là không để ý đến nguyện vọng của Claire mà chuyển hoán cô ấy luôn, bỏ qua pháp luật giữ chặt cô ấy bên người.

Nhưng cô ấy sẽ oán hận ta, biến thành ma cà rồng khi mang theo lòng oán hận này. Như vậy Claire sẽ phát hiện, cô ấy không cách nào làm tiêu tan hận ý này.

Bởi vì nơi khác biệt nhất giữa chúng ta và con người, là vĩnh viễn đọng lại, không thể thay đổi.

Không thể nào khống chế, cô ấy chỉ có thể vĩnh viễn duy trì tình cảm khi chuyển hoán một khắc kia.

Trừ phi tự tay giết chết ta, bằng không, hận ý của cô ấy tuyệt đối không thể nào biến mất. Từ một giây ta làm cho Claire đạt được cuộc sống vĩnh hằng kia, ta sẽ hoàn toàn mất đi cô ấy, không có ai ở cạnh bên người mình hận cả.

Cho dù ta không ngừng truy đuổi, cũng không thể nào đạt được tha thứ của Claire.

Chỉ có con người thiện biến, mới có khả năng thay đổi tình cảm bất cứ lúc nào.

Đúng vậy, cho nên Claire có thể yêu bất cứ ai, cũng có thể không yêu bất kỳ ai. Một giây trước cô ấy có thể chán ghét thứ gì đó, cũng có thể thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào.

Đối với con người mà nói thì lời thề không đáng một đồng, tùy thời thay đổi. Con người chết tiệt, tại sao phiền toái như thế chứ?

Ta tức giận muốn lao ra bên ngoài, giết chết tất cả loài người.

Nhưng cảm giác mỏi mệt trầm trọng như xiềng xích, giam cầm tất cả động tác của ta. Ta ngay cả muốn thay đổi chỗ ngồi, rời xa tảng đá Marcus kia ra cũng không làm được.

Ta bỗng có một ảo giác đáng sợ, ta dần dần giống như Marcus.

Không hề có một thú vui nào trên đời, không có thứ nào có thể khơi dậy hứng thú của ta. Ta không còn cảm giác khi xử phạt phạm nhân nữa, ta cũng không cần phải có trách nhiệm với thế giới hỗn loạn này.

Tất cả những thứ Claire mang đến cho ta đều đang biến mất. Màu sắc chân thật, sự rung động đáng sợ, mỗi một ngày là mỗi một cảm giác mới.

Còn có, trái tim đóng băng của ta, trống rỗng và hắc ám.

Tình yêu vĩnh không đổi thay.

Đây chắc chắn là âm mưu lớn nhất của vận mệnh, nó đang thay những u hồn trong chiến tranh trả thù ta. Khi ta bắt đầu khát vọng Claire, thì loại cảm giác này sẽ không thể biến mất.

"Caius, ta không cảm nhận được, tình cảm ràng buộc giữa cậu và cô bé kia." Thanh âm Marcus khàn khàn, phiêu đãng trong không gian màu xám này, như lời nguyền rủa của Tử Thần vô tình vô dục đến từ Địa Ngục.

Ta rời tay ra khỏi mắt, thế giới không có hy vọng này một lần nữa nhảy vào trong mắt ta, giống như đâm tủa của ma quỷ, sắp móc ra tròng mắt ta.

"Anh có thể câm miệng, Marcus." Ta hít sâu một hơi, trong yết hầu là hỏa thiêu nóng rực. Ngay cả dục vọng muốn ăn cũng biến mất dần, có thể ta sẽ không bao giờ . . . lo lắng, bởi vì thân phận Singer kia của Claire mà không khống chế được tấn công cô ấy nữa.

Lý trí đang nói với ta, không có khả năng Claire đồng ý chuyển hoán đâu. Cô ấy giống như tên mà Aro đã thả chạy trước kia, không chấp nhận được hành vi nào xúc phạm đến điểm mấu chốt của tôn nghiêm. Ngay cả đối diện với cái chết, cũng đừng vọng tưởng cái đầu gỗ kia của cô ấy có thể nhận ra sai lầm của mình.

Ta tự tay thả cô ấy, cô ấy vui vẻ như chú chim nhỏ đáng yêu, không chút do dự bay đi mất.

Sau này, cô ấy có thể hợp pháp sống sót, đi qua nhân sinh ngắn ngủi yếu ớt, mà cô ấy cho là đương nhiên này.

Mà thành viên của Volturi phải nghiêm khắc tuân theo quy định, trừ phi Claire tiết lộ bí mật, bằng không thì trong cuộc đời này không thể lấy thân phận người chấp pháp xuất hiện trong nhân sinh của cô ấy.

"Có cần Colin hỗ trợ không?" Hiển nhiên Marcus đã lây bệnh của Aro, bắt đầu lải nhải không có bộ dáng tâm tư như tro tàn bình thường kia.

Tuy rằng, đường cong khuôn mặt hắn thoạt nhìn vẫn như khe đá.

Câu nói của hắn như nhắc nhở ta thất bại, hiện tại nhu nhược như chó nhà có tang. Cho nên mới cần năng lực trấn an của Colin, ta căn bản không cần thứ đó.

Hơn nữa năng lực của Colin cũng là một loại nói dối khác, không có tác dụng gì với ta.

Ngay cả năng lực của Jane, Alec, Chelsea cũng vô dụng. Mà Claire . . . ta nghĩ đến đêm Chelsea đến cạnh giường Claire sau khi được hắn đồng ý.

(Chelsea có năng lực tạo ra và phá vỡ các mối quan hệ tình cảm.)

Mà hiệu quả cuối cùng, Marcus ra kết luận. Bởi vì Claire tự động chống cự, cho nên không có tác dụng nào. Cho dù là Volturi, hay là ta, cũng không thể làm cho cô ấy sinh ra tình cảm trung thành với Volturi.

"Cậu nhìn như sắp sụp đổ rồi." Marcus bình tĩnh nói, hắn nhìn về phía trước, im lặng trống rỗng.

Còn nói thêm lời nào nữa thì ta cho ngươi sụp đổ trước đấy!

Đứng lên, ta lao ra khỏi ghế ngồi. Cảm thấy sắp không khống chế nổi âm mưu độc ác không ngừng kêu gào trong cơ thể này, hoàn toàn khiến cho Marcus biến mất.

Phương pháp nhanh nhất là để hắn tự giết lẫn nhau với Aro, nhưng ta cực kỳ rõ ràng chuyện này không mang lại lợi ích gì cho Volturi. Bên ngoài có rất nhiều kẻ cướp vô dụng âm mưu hủy diệt Volturi, ta làm sao có thể để đám đê tiện tầm thường kia tìm được khe hở chứ.

Volturi phải vĩnh viễn tồn tại, mà ta còn chưa tìm được người lãnh đạo nào thích hợp hơn Aro. Ít nhất duy trì hoạt động thuận lợi của thế giới này, bảo hộ pháp luật cao thượng chính là mục tiêu nhất trí của chúng ta.

Về phần Marcus, thôi quên đi, chỉ cần hắn còn nhớ đến Didyme, thì hắn sẽ vĩnh viễn ủng hộ Aro.

Ta lạnh lùng nhìn con đường mình bước qua, điều này mới chính xác, không ai có thể thay đổi địa vị của Volturi.

Cho nên, ta không thể thay đổi kết quả lựa chọn của Claire, đó cũng là kết quả cuối cùng mà pháp luật đã thừa nhận.

Trừ phi ta có thể chịu được xác suất cô ấy thật sự lựa chọn tử vong, mà không đồng ý tiến hành bỏ phiếu. Nhưng mà, ta nắm chặt tay, ngọn lửa một mực đốt cháy trái tim ta không một tiếng động, mưu tính làm ta rên rỉ cầu xin tha thứ.

Ta không thể thừa nhận hậu quả Claire sẽ chết, một chút đều không thể..

Vọt vào địa bàn của riêng mình, hơi thở của Claire lưu lại trong không khí đã sớm tiêu tán. Ta đứng trước giá sách, vươn tay vuốt ve bộ sách tầng dưới cùng. Những cuốn sách này đều đưa Claire đọc qua, ta còn chưa thật sự dạy cô ấy về lịch sử Volturi nữa.

Bàn làm việc trong mắt ta chỉ là vật phẩm không có cảm giác thật chất, ta thật sự không cần phải . . .nhìn nó, giống như Claire còn đang ngồi trên ghế, ngón tay yếu ớt của cô ấy trộm xẹt qua mép bàn, mái tóc dài chảy xuống mặt bàn. Cô ấy luôn căng thẳng nhìn lén ta, chỉ sợ ta đột nhiên biến thành quái vật ăn cô ấy.

Bộ dáng đó rất ngốc, ta hà khắc đánh giá như thế. Đúng vậy, ta luôn cảm thấy đầu óc cô ấy thường xuyên không rõ ràng lắm, nhưng rất cố chấp không nghe khuyên bảo.

Nơi cô ấy ở càng lâu, màu sắc sẽ bảo tồn càng lâu.

Ta ngồi vào chiếc ghế kia, nó đã không còn lưu lại màu sắc của Claire. Trong đầu ta vẫn còn in rõ mồn một những hình ảnh tươi đẹp ấy, gò má nhiễm huyết sắc dưới ánh mặt trời của cô ấy, ngồi co chân trên ghế dựa như trẻ con lật giở từng cuốn sách hỗn loạn trên bàn ấy. Dáng vẻ ngủ say của cô ấy, mái tóc nhạt màu rối tung trên giường, tiếng tim đập ấm áp khiến sinh mạng cô ấy không ngừng kéo dài.

Ta đối với cô ấy mà nói là lạnh như băng, cho nên cô đã cự tuyệt động chạm của ta.

Điều này làm cho ta càng thêm khống khổ, ta chưa từng gặp từ chối nhiều như thế. Suy nghĩ này tr tấn ta không ngừng, làm ta càng ngày suy nhược.

Ta thậm chí cảm thấy, ta có thể phần nào hiểu được tâm tình Marcus. Nhân sinh không có hy vọng, ngay cả chống đỡ để sống tiếp cũng không tìm thấy. Ta không thể đứng trong này được nữa, lý trí lạnh lùng cảnh cáo ta, nếu như ta tiếp tục sa vào thì ta sẽ phế bỏ bản thân mất.

Có lẽ ta nên đi tìm Aro, nhìn thấy khôn mặt tươi cười không chút đáng yêu nào của hắn kia sẽ làm ta có khí lực nhớ đến phải đi làm việc.

Đứng lên, phương hướng ta thế nhưng biến thành phòng ngủ. Bước chân nặng nề đến mức khiến ta cảm thấy mình bị trọng thương, ta bước đến cửa, do dự không tiến vào.

Nơi này đã vô ích, ta nên phá hủy tất cả đồ vật trang trí, ta tình nguyện làm bạn ta là một đống tảng đá với đường cong đơn giản xám ngoét. Mà không phải ngăn tủ, cái bàn, đèn bàn làm tăng thêm gánh nặng thị giác như thế này, nhưng tại sao ta vẫn còn giữ lại chúng cơ chứ?

Có lẽ Claire sẽ thích, ta chán ghét ý tưởng may mắn này.

Xoay người trở về, ta vọt tới trước giá sách, đá tan bộ sách dưới đất cho hả giận, vô ích thôi, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không đến Italy nữa đâu.

Cô ấy không phải ma cà rồng, cô ấy muốn quên ai liền có thể quên người đó luôn.

Cô ấy khẩn cấp muốn quên ta như thế, điều này khiến ta càng thêm phẫn nộ.

Tàn nhẫn, người đó không biết mình tàn nhẫn đến cỡ nào. Cô ấy sẽ không biết sự cự tuyệt ấy mang đến ý nghĩa gì cho ma cà rồng, cô ấy cướp đi tất cả mọi thứ rồi lại từ bỏ nó.

Ngu xuẩn, ngu không ai bằng.

Ta cũng khôn rõ mình đang mắng Claire hay đang mắng chính bản thân nữa, sự tự chủ ta vẫn hằng kiêu ngạo đã không thể chịu nổi một kích, hiện giờ, đầu óc ta quay cuồng những nghĩ suy làm sao có thể phá vỡ pháp luật mình đã đặt ra, một lần nữa bắt cô ấy về Volturi.

Đúng vậy, chỉ cần làm bí mật một chút, sẽ không ai phát hiện cả. Mỗi ngày trên thế giới này có nhiều người mất tích như thế, không kém một mình cô ấy.

Chướng ngại lớn nhất chỉ có Cullen, bởi vì Carlisle là người bảo lãnh kiêm người giám thị hợp pháp của Claire, tên biến thái chết tiệt kia có quyền lực lớn nhất để bảo vệ cô ấy tránh khỏi thương tổn.

Nếu như người phán quyết không thể đảm nhiệm vị trí người giám thị, thì ta không có khả năng để Carlisle mang cô ấy đi.

Nhưng ta vẫn hoài nghi liệu một kẻ yếu đuối như Carlisle có thể bảo vệ Claire tốt được hay không? Sự an toàn của cô ấy không nên đặt trong tay người khác, ta ngày đêm bất an tưởng tượng thế giới ngoài kia có biết bao nhiêu tai nạn có thể cướp đoạt sinh mệnh Claire.

Tất cả bộ sách trên mặt đất đều bị ta đá nát, nhưng không làm ta thấy dễ chịu hơn chút nào. Cho dù mấy tháng nay ta đánh tất cả vệ sĩ của Volturi nằm úp sấp, thì tâm tình cũng không khá lên được.

Trang sách rách nát phiêu tán bốn phía, ta nhìn thấy bụi giấy và tro bụi trôi lơ lửng trong không khí, thật sự có quá nhiều đường cong kết cấu phức tạp di chuyển trong tầm mắt. Ta híp mắt, nhìn thấy rõ chỉ còn lại vài mẩu giấy mang theo màu sắc của tia sáng, còn lại, đều yếu dần như đang hấp hối.

Có một cuốn sách do Claire thường xuyên chạm vào mà lưu lại màu sắc, cô ấy càng để tâm chạm vào thứ gì đó, thì sắc thái càng khó biến mất.

Sau đó ta cúi đầu, nhìn thấy một trang giấy nhỏ bay đến bên chân ta. Giấy trắng, có thể thấy được nét mực lộ ra trên trang giấy ấy.

Khi tất cả màu sắc đều lẩn trốn mất thì sự tồn tại của trang giấy trắng này trở nên rõ ràng.

Ta nhặt nó lên, không cảm thấy kinh hỉ, bởi vì ta rõ ràng trang giấy này sẽ nhanh chóng mất đi ma lực cuối cùng của nó mà thôi. Ta chỉ tò mò lúc trước Claire đối xử nó chân thành như thế nào, mới có thể để màu sắc trên đó có thể kéo dài nồng đậm như thế.

Nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy, nó yếu ớt giống như Claire vậy.

Dear C . . .

. . . . . .

Ta trầm mặc đứng, ném trang giấy chậm rãi mất đi màu sắc sau sự động chạm của ta lên trên bàn.

Đúng vậy, đây mới là nhân sinh của cô ây. Mỗi một ngày đối với cô ấy là trưởng thành dần, mỗi một ngày đối với ta mà nói là mất mát.

Cô ấy sẽ không ngừng quen biết bạn mới, đi học đại học, tìm việc làm, nói chuyện yêu đương . . .Ta thề sẽ giết hết tất cả tên đàn ông nào dám tiếp cận cô ấy.

Ai cũng không thể cướp cô ấy đi, cho dù là sinh mệnh hay tình yêu.

Ta không đạt được, thì không ai trên thế giới này được phép đạt được.

Lửa giận đốt cháy kịch liệt phá tan hàng rào lý trí, lan tràn đến mạch máu ta, điên cuồng chiếm giữ cơ thể ta. Ta có thể nhận thấy máu tươi dần ngưng tụ nơi con ngươi ta, mãnh liệt xé rách lớp màng trắng đọng lại kia. Nếu như bây giờ để cho một ma cà rồng có kinh nghiệm đoán thì ta trông như ma cà rồng mới sinh.

Toàn thân đều là sát khí công kích cuồng bạo, đôi mắt còn thuần đỏ hơn cả viên Ruby tinh khiết nhất.

Ta muốn gặp Claire, thuyết phục cô ấy di cư đến Italy, chuyện quan trọng nhất hiện tại là để cô ấy trong vòng bảo hộ của ta, mà không phải ở trấn Forks.

Suy nghĩ này đập nát tất cả mệt mỏi, cuối cùng cũng có sức lực. Ta đi ra ngoài, bước vào đường hầm, thanh âm của Aro vang lên sau lưng ta, hắn ta đuổi theo ta.

"Có vẻ cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần rồi, em trai của ta." Hắn vui mừng cười nói, trong tiếng thở dài than nhẹ còn mang theo lo lắng buồn phiền.

Ta không biết hắn ôn ấp mục đích gì, hoài nghi quan sát hắn.

"Ta cảm thấy cậu nên tự tin một chút, không ai có thể cự tuyệt người vĩ đại như cậu cả." Aro vỗ vỗ bả vai ta, hắn tiến lại gần ta, không ai có thể nghe thấy nét gian dối trong lời nói của hắn. "Claire sẽ suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cô bé sẽ yêu lại cậu thôi, đừng quên, con người có thể dễ dàng yêu chúng ta, càng chưa nói cậu là thợ săn hoàn mỹ nhất trong số chúng ta nữa."

Claire sẽ yêu ta. Suy nghĩ này biến thành thuốc phiện không thể nào kháng cự, cuốn đi tất cả nỗi đau của hiện thực, chỉ còn lại ảo giác ngọt ngào. Không hề nghi ngờ, con người quả thật rất dễ dàng yêu chúng ta.

Bởi vì chúng ta là thợ săn, tất cả những thứ đang có đều là vì dụ dỗ con người mắc câu.

Nhưng chiêu này không có tác dụng nào đối với Claire, năng lực của cô ấy có thể kháng cự lại tất cả nguy hiểm. Hơn nữa, cô ấy yêu con người, một . . . người đàn ông. Ta hận không thể lập tức thiêu đốt kẻ may mắn kia.

"Không, cô ấy vẫn từ chối ta." Ta không thể nghe theo lời thôi miên của Aro, ta đã thất bại thảm hại một lần rồi.

"Cậu không có khả năng từ bỏ Claire, cũng không thể dừng yêu cô bé ấy được." Aro thương hại nói, thương hại? Hiện tại, người ta muốn thiêu cháy chính là Aro.

Ta dường như có thể tưởng tượng, mọi người, Volturi, Cullen, còn có những người bên ngoài đều cực kỳ rõ ràng. Ta bị một con người từ chối, một thiếu nữ chỉ mới mười lăm tuổi từ chối.

Một thất bại đáng thương, đáng thương đến mức mọi người thấy ta đều bày ra bộ dáng chúa cứu thế ghê tởm ấy.

"Ta tin tưởng cậu sẽ có được cô bé thôi, ta cực kỳ hy vọng Claire có thể một lần nữa trở về Volturi." Aro thật lòng suy nghĩ vì ta, mới là lạ ấy.

"Thứ anh muốn chỉ là năng lực của cô ấy, chỉ khi cô ấy ở đây thì anh mới có thể chứng minh ta không nói dối." Ta làm sao không biết mục đích của hắn ta chứ, trên thế giới này, không có ai còn hiểu biết tính đa nghi, cảnh giác của tên điên này hơn ta.

"Không, đồng thời ta cũng không muốn đi cậu." Aro dần nghiêm túc, hắn còn phẫn nộ khi không có người hiểu hắn. "Cậu có biết, nếu thiếu đi cậu thì đối với ta, đối với Volturi đều sẽ gặp tổn thất. Cậu đã cảm nhận tinh tường được đả kích khi vụt mất người mình yêu, cậu vẫn còn sống là bởi vì Claire vẫn chưa chết."

Câu nói của hắn ta làm ta muốn bùng nổ, không cần phải luôn nhắc nhở ta Claire rất yếu ớt, ta so với ai khác đều biết rõ cô ấy có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

"Hơn nữa, nếu như ta không đoán sai thì dù năng lực Thỏa Mãn của Colin, hay năng lực Tạo mối quan hệ của Chelsea đếu không thể sinh ra tác dụng lên cậu. Cậu đã không cần lừa gạt ta nữa, cho nên cậu tỏ ra khinh thường năng lực của họ." Aro đè nén sự tức giận trong giọng nói, hắn hạ tay xuống, không thật sự chạm vào ta. "Cậu đã nhìn thấy Marcus rồi đó phải không? Khi cậu mất đi cô ấy, cậu cũng sẽ chết theo cô ấy. Đến lúc đó, Volturi không có cách nào lưu lại sinh mạng cậu, bởi vì đối với cậu mà nói thì năng lực của họ đều là trò trẻ con."

Ta xoay người bước đi, câu nói của Aro không mang lại ý nghĩa nào cho ta. Bây giờ, chuyện ta cần nhất là đi gặp Claire, ta phải áp dụng hết mọi phương pháp để cô ấy hồi tâm chuyển ý.

"Vậy thôi, cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là dày vò của tình yêu rồi." Aro buồn rầu trầm giọng nói, hắn giống như hồn ma trong đường hầm cổ quấn quanh sau lưng ta. "Dạo gần đây, ta vẫn luôn không tìm thấy phòng của vợ ta, đây quả thật là một lời Nói Dối làm cho người ta chịu đủ tra tấn đấy, Caius."

Ta tăng tốc, bỏ mặc câu nói của hắn lại sau lưng. Đừng nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng cởi bỏ hiệu lực Nói Dối như thế, Jane vẫn còn trong thành Volturi, không thể ra ngoài, bởi vì ta cướp đi năng lực của cô ta, ngay khi cô ta làm Claire bị thương.

Nếu không phải do Aro xông ra ngăn cản, ta đã sớm đập chết cô ta rồi.

Khi chưa được ta tha thứ, thì cô ta nên ngoan ngoãn ở trong phòng ngắm tường thôi.

Heidi nhanh chóng nhận được thông tri, cô ta theo sát ta, "Caius, trực tiếp bay đến Seattle, phân bộ địa phương sẽ cử xe đến đón. Bọn họ có thể bỏ qua bất cứ quy tắc giao thông nào."

Chỉ cần xe thể thao với tính năng cực tốt, thì tốc độ còn có thể nhanh hơn cả ma cà rồng.

Ta nghe theo lời đề nghị của cô ta, chúng ta lập tức xuất phát, đối với ta thì thời gian dài dòng đến mức làm người khác phát điên.

"Ngài có cần mua hoa không?" Heidi vuốt ve tóc của mình, cô ta bất giác làm ra hành động hấp dẫn người đó, tuy rằng biểu tình trên gương mặt rất đứng đắn.

Ta vô cảm, không chớp mắt tiến vào máy bay. Lạnh lùng mở miệng: "Không cần."

Đối với Claire, cho dù ta có lái một máy bay chở đầy hoa tươi đến trước mặt cô ấy, thì cô ấy cũng chẳng hề động tâm.

Chuyện ta cần giải quết nhất hiện nay, là như thế nào thuyết phục cô ấy di dân đến Italy. Carlisle không hề đáng tin, hắn không thể bảo vệ cô ấy cho tốt được. Đúng vậy, ta phải khiến cho Claire rõ ràng, chỉ có ta mới có thể bảo vệ cô ấy.

Nếu như cô ây không muốn chuyển hoán thì cũng phải bảo vệ tốt chính mình. Rời khỏi trấn Forks - địa phương nhỏ bé không thể bảo đảm này, chỉ có Volterra mới có thể cam đoan trăm phần trăm cô ấy không bị tấn công.

Khi mấy bay đáp xuống tuyến đường an toàn, cũng là lúc bóng đêm buông xuống.

Kẻ đến đón cũng là ma cà rồng, kỹ thuật lái xe của hắn không thể làm ta hài lòng. Ta cần nhanh hơn nữa, trực tiếp đá văng ra cửa xe, nhào ra khỏi chiếc xe đang chạy với tốc độ cao này, khi tưởng tượng có thể gặp lại Claire lần nữa, ta lại trở lên tràn trề sức sống, lực lượng tưởng chừng như tuôn trào vô hạn.

Ta còn mạnh mẽ hơn bất cứ giống loài nào, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào rừng. Ta biết Claire đang ở nơi nào, chỉ cần đi vào trấn Forks, ta đã nghe thấy hơi thở cô ấy, nhìn thấy sắc thái lan tràn của cô ấy.

Trong khoảng cách gần như thế này, không có một ai có thể dễ dàng tìm thấy Claire nhanh hơn ta, ngay cả người có năng lực Truy Tìm là Demetri cũng không có thể tìm được nhanh như thế.

Tốc độ ta nhanh đến mức khiến cho tất cả cây cối xung quanh như ảo ảnh, mơ hồ biến thành một loại trạng thái quỷ dị chạy ngược về sau.

Ta dễ dàng bám vào thân cây, vị trí không ngừng thay đổi, lướt qua các loại cây trong rừng. Không cần nhìn, chỉ cần chạm thoáng qua, ta cũng biết là loại cây gỗ nào, cây Linh Sam, Vân Sam hay Thông Đỏ, rêu xanh ẩm ướt bám đầy thân cây.

Ta đang tiến đến gần cô ấy, ta tinh tường nhìn thấy mục đích của ta.

Khi đến ngã tư đường của Forks, tốc độ ta chậm dần, ta tham lam cảm nhận hơi thở của cô ấy ở thị trấn này. Có lẽ cô ấy đã đi ngang qua ngã tư này vào ban ngày, ta lần theo mùi hương đó, thế giới ta nở rộ trong khoảng khắc.

Ta nhìn thấy tất cả những thứ cô ấy mang đến,chỉ cần bước qua một đường phân cách thôi.

Không trung tối đen nặng nề đọng lại trên đầu ta, đèn đường tản mát ra quang mang xinh đẹp nhàn nhạt. Ta nhìn thấy tuyết trắng đọng chồng chất ven đường, ngay cả không khí lạnh băng cũng cho ta ảo giác rằng nó có màu sắc.

Ta bắt đầu chạy, biến thành hồn ma duy nhất trên con đường của Forks. Không ai nhìn thấy ta, bởi vì thị giác con người có cực hạn.

Hơi thở của Claire đang chỉ dẫn ta, ta nghe được thanh âm sống lại trong cơ thể cứng nhắc của mình. Tất cả nội tạng máu thịt không còn là khối đá băng lạnh nữa, chúng nó không ngừng mấp máy ấm dần, chỉ vì để cho trái tim ta có thể có nhịp đập, hơi thở ta không hề không có nhiệt độ nữa.

Nếu như ta là một con người, như vậy Claire sẽ không còn từ chối ta nữa phải không?

Đây là ảo giác.

Ta lãnh khốc bóp chết suy nghĩ yếu đuối này, ta không thể biến thành một con người, cũng sẽ không biến thành con người.

Cho nên ta không thể bị dụ dỗ bởi suy nghĩ như loại thuốc giảm đau độc ác này. Rốt cuộc ta tìm thấy Claire, bước qua khu rừng xanh như có thể phát sáng, căn nhà của cô ấy ở nơi không xa kia.

Ngọn đèn trắng hắt ra ngoài của sổ trong suốt, ta vươn tay, nhớ nhung muốn chạm vào tia sáng này. Đến khi vươn tay ra mới phát hiện, ta vẫn cách cô ấy xa lắm, bàn tay chỉ có thể bắt được bóng tối trong không gian.

Ta áp lực tốc độ mình, nên cho cô ấy thời gian giảm xóc. Ta tự nói với bản thân như thế, nếu cô ấy đột nhiên nhìn thấy ta sẽ bị hoảng sợ.ta cảm thấy tư thế bước đi của mình còn chậm hơn cả ốc sên, dẫm lên mặt cỏ bị đông lạnh trơ trọi. Càng ngày càng gần, hơi thở của Claire, tiếng tim đập, làn da ấm áp ấy như gần trong gang tấc.

Ta do dự không biết có nên bấm chuông cửa hay không, cô ấy có vì vậy mà càng thêm bình tĩnh hơn không?

Claire chạy lên cầu thang, ta nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của cô ấy, động tác mở cửa không hề nhẹ nhàng chút nào, cách một vách tường rơi vào lỗ tai ta rõ ràng như thế.

Ta nghe được hơi thở bởi vì vận động mà dồn dập hơn của Claire, kéo ra ngăn tủ tìm kiếm đồ vật nào đó, động tác không hề tao nhã chút nào.

Cô ấy tìm thấy thứ mà mình cần, vui vẻ cười lên, một chiếc đĩa CD thôi mà, tại sao vui vẻ như thế chứ?

Sau đó là giai điệu khoan khái vang lên của bài nhạc, cô ấy kéo khóa, lấy thứ gì đó ra, sau đó là tiếng lật trang sách, động tĩnh nhỏ vụn của ngòi bút xoẹt qua trang giấy.

Ta cố gắng ngừng thở, quên chưa ăn rồi, mùi hương của cô ấy làm cả người ta buộc chặt, khó có thể nhẫn nại.

Áp lực, liều mạng đè nén khát vọng bản năng xuống. Tay ta chạm vào cửa, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, ta cảm thấy lực khống chế của mình rất tốt, ít nhất không có trực tiếp đá văng cửa.

Có cái gì đó phiêu phiêu rơi xuống chạm vào lưng ta, ta cảnh giác, con ngươi co rút lại, là bông tuyết.

Vật thể đó gần như trong suốt trong mắt ta, mềm mại rơi xuống từ tầng mây trên nền trời. Dãy núi phía xa xa bị màu sắc này bao trùm, rừng rậm xanh biếc cũng bị bao phủ trong bóng tối.

Ta rời bàn tay ra khỏi cửa, điều này không dễ dàng, cơn đói của ta vẫn đang nổi điên quay cuồng.

"Cút ra đây." Ta không muốn làm cho Claire chú ý, cho nên thanh âm rất thấp.

Có một thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm, bước chân của hắn giống như ta, không phát ra thanh âm nào.

"Caius, bình tĩnh một chút, hiện tại, ông không thích hợp tiếp cận Claire." Tên đàn ông kia lên tiếng, hắn xuyên qua bóng đêm, đi vào nơi ngọn đèn chiếu tới.

"Hừ, ông bảo vệ cô ấy thế này à?" Ta châm chọc, xoay người lại đối mặt hắn. "Nếu ta là kẻ săn bắt, như vậy thì ta có thể hút khô máu Claire trước khi ông đến rồi."

Ngọn đèn chiếu lên gương mặt trắng bệch của Carlise, bông tuyết rơi xuống mái tóc hắn. Trông hắn vẫn đáng ghét như thế, ta chán ghét nghĩ như thế.

"Đó là bởi vì tôi biết ông sẽ không thương tổn cô bé, nếu là kẻ săn bắt khác, thì trước khi hắn ta đến được đây, chúng tôi đã xua đuổi hắn đi rồi." Carlisle nhíu mày, hắn ta đang trốn tránh trách nhiệm của mình sao?

Ta cảm thấy hắn ta toàn nói xạo.

Ta khống chế không được hít sâu, bên tai là tiếng lật sách của Claire. Sau đó ta đối với Carlisle cười lạnh ra tiếng: "Ta cảm thấy ông không có năng lực bảo vệ cô ấy, người giám thị đồng thời cũng phải có trách nhiệm bảo hộ, ông vẫn nên giao ra quyền lợi giám thị của ông đi thì hơn."

Carlisle lập tức cự tuyệt, hắn ta chính nghĩa nói: "Chuyện này không có khả năng, Caius, ông không có quyền yêu cầu tôi như thế. Hơn nữa, hiện tại, ông là người lãnh đạo của Volturi, dựa theo luật pháp, ông không thể lấy thân phận này xuất hiện trong cuộc sống của Claire. Ông đang làm trái pháp luật đấy, Caius."

"Ông đang phán xét ta đấy à?" Ta quái dị hỏi, nếu như hắn ta nói đúng vậy, thì ta có thể lập tức vặn gãy cổ hắn.

"Không, tôi chỉ hy vọng ông có thể hiểu, cô bé bây giờ tốt lắm. Mà ông lấy thân phận người chấp pháp xuất hiện trước mặt cô bé là không thích hợp." Giọng nói của Carlisle cũng rất thấp, hai người chúng ta, một người đứng trên bãi cỏ, một người thì đứng dưới mái hiên, cách một khoảng cách, lẫn nhau cảnh giác động tác của đối phương.

"Người chấp pháp? Không hôm nay ta chỉ dùng thân phận là một người bạn để đến thăm cô ấy thôi." Ta thoải mái mà tìm lý do đường hoàng cho mình, ta lại nghe thấy thanh âm Claire chạy ra khỏi phòng, lao xuống cầu thang. Ta lo lắng, cô ấy phát hiện ra chúng ta rồi sao? Mùi hương của Claire vẫn còn quanh quẩn nơi mũi ta, ta không dám hô hấp một lần nữa.

"Bạn bè?" Carlisle không quá tin tưởng hỏi lại.

Đây là phương thức đối thoại ta chán ghét nhất, hỏi lặp đi lặp lại như thế, dám nghi ngờ ta sao? Ta thẹn quá thành giận, cảm thấy tốt nhất nên kéo Carlisle đi, sau đó xé nát hắn.

Ta nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn xuyên qua bông tuyết trắng xóa, nhìn về phía khu rừng.

Một tên, hai tên . . . Có thể hai bên cùng thiệt, có lẽ Carlisle không bình thường như trong suy nghĩ của ta, ít nhất hắn có người nhà giúp đỡ hắn. Claire té ngã trên sàn nhà lầu một, ta nghe thấy âm thanh phàn nàn của cô ấy, sau đó cô ấy chạy về phòng mình, chân tay vụng về tìm cái gì đó.

Ta tham lam theo sát quỹ tích hoạt động sôi nổi của cô ấy, chú ý tất cả nhất cử nhất động.

"Ông đến đây là vì mang cô bé đi sao? Xin đừng lại quấy rầy cuộc sống yên bình của Claire nữa, cô bé không mong muốn chuyển hoán, không có cách nào cho ông thứ ông muốn đâu." Carlisle đột nhiên đau thương, tựa hồ hắn nhìn thấy màn biểu diễn bi thảm nào trong tuyết. Ta dễ dàng nghe ra sự thương hại trong giọng nói hắn, "Dừng lại đi, Caius. Tuy rằng điều này rất tàn nhẫn đối với ông, nhưng người ông yêu có thể có cuộc sống hạnh phúc an bình, không phải là chuyện quan trọng nhất sao?"

Lại thương hại ta, ta quả thật không thể tưởng tượng được lần thất bại ấy của mình, rốt cuộc đã truyền đến nơi xa nào rồi.

"Ông không có tư cách nhận xét chuyện này." Ta không cần sự thương hại giả mù sa mưa của hắn, đây quả thật sỉ nhục ta. "Claire vẫn còn nhỏ, cho nên cô ấy không rõ lắm mình nên chọn điều gì, ta biết cô ấy nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ, nhất định sẽ." Sớm hay muộn có một ngày, cô ấy sẽ rõ ràng mình đã phạm phải sai lầm gì, ta sẽ đợi ngày đó đến, ta sẽ tha thứ cho sai lầm đã từng ấy của cô ấy.

Carlisle trầm mặc nhìn ta, ánh mắt này thật làm cho người khác nóng nảy, hắn như đang nhìn một kẻ bi ai cùng đường mạt lộ.

"Xin hãy để chính cô bé lựa chọn được không?" Một người phụ nữ xuất hiện sau lưng Carlisle. Carlisle vươn tay ôm lấy bà ta, nhẹ giọng gọi Esme. Sự thâm tình giữa hai người bọn chúng làm ta thấy cực kỳ chướng mắt.

"Câm miệng, ta sẽ thuyết phục cô ấy." Ta tức giận rống lên với bà ta, cực kỳ phiền chán cái nhìn ấy của chúng.

"Tôi xem Claire như con gái mình, thật ra tôi phi thường hy vọng cô bé có thể vĩnh viễn làm bạn chúng tôi, nhưng tôi càng tôn trọng lựa chọn của Claire hơn." Trên khuôn mặt Esme lộ ra tình yêu nồng đậm, điều này làm cho biểu tình của bà ta trở nên mềm mại ấm áp. "Không phải cô bé đang rất vui vẻ sao? Ông có thể nghe thấy thanh âm của cô bé ấy không, cô bé đang rất hạnh phúc."

Claire lại chạy lên lầu, rất có sức sống vọt vào phòng, bật một bài nhạc khác.

Ta đang muốn phản bác thì Claire đã mở ra cửa sổ, mùi hương thơm ngọt ấy trở nên đậm đặc. Ta che lại mũi miệng, động tác này đang cảnh cáo bản thân không được lao ra ngoài.

"Là bác sĩ còn có bác Esme ạ?"

Ta nghe thấy giọng nói cười chào hỏi của cô ấy: "Bóng đêm hôm nay không tệ, hai người lại đi tản bộ rồi."

Có vẻ như Carlisle thường xuyên đến đây, ta tránh dưới hiên nhà, ghen tị nhìn bọn chúng.

"Cháu nên mặc thêm quần áo, hiện tại trời rất lạnh." Carlisle nhìn về phía ta, mới ngẩng đầu nhìn Claire nói.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, hơi thở của Claire đều mang theo ẩm ướt.

"Không sao đâu bác, nhiệt độ không khí nơi này tốt lắm, Carlisle." Claire dịu dàng thở dài, không biết cô ấy nghĩ đến cái gì nói: "Thật sự làm cho người ta chờ mong mặt trời mọc ngày mai, hai người muốn vào tránh tuyết không ạ?'

"Cháu biết hai bác không cần cà phê mà, cũng không cảm thấy lạnh." Carlisle hôn lên mái tóc Esme, rồi mới trả lời Claire.

"Thật sự là một cặp đôi ân ái mà, tản bộ trong tuyết quả thật vô cùng lãng mạn." Claire buồn cười nói, cô ấy vươn tay ra hà hơi một cái.

"Nếu như có ai đó cũng yêu cháu như thế thì sao?" Carlisle đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt hắn chuyển đến trên người ta, ta âm trầm nhìn lại hắn.

"Giả thiết này khó thành sự thật lắm, Carlisle." Claire tùy ý đánh nát khả năng ấy, "Bác biến hiệt tại ngoài ma cà rồng ra đều không có ai dám tiếp cận với cháu mà, không ai có thể yêu một người khi không biết gì về họ cả."

"Vậy nếu là một ma cà rồng thì sao?"

Vấn đề của Claire làm thần kinh ta căng thẳng, ta đang do dự có nên lao ra, dẫm nát mặt hắn hay không.

"Chẳng lẽ ý bác là Edward thầm mến cháu à?" Claire không dám tin hỏi, cô ấy khoa trương thở hắt ra.

Edward? Ta cắn môi, phẫn nộ đến run rẩy cả người.

Là kẻ nào?

Trong khu rừng có ai đó không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nhanh chóng im bặt .

"Không nhất định là ma cà rồng ở Forks, ví dụ như ai đó ở xa hơn." Carlisle cẩn thận dẫn đường đề tài.

Ta hằn học nhìn hắn, không biết mục đích của hắn là gì.

Claire trầm mặc, ta dường như không thể chịu nổi khi cô ấy không nói lời nào trong thời điểm này. Sau vài giây dài dòng, cô ấy nhẹ giọng nói: "Đó không phải tình yêu, Carlisle. Yêu một người không phải như thế, anh ta hẳn đau buồn vài ngày rồi sẽ vượt qua thôi. Cháu tựa như một con vật nuôi to lớn đối với anh ta vậy, ví dụ như Husky biến thể màu lông, hoặc một con Hamster bị bệnh béo mập ấy."

Trong rừng lại truyền tới tiếng cười, là vài người đang cười, đương nhiên tiếng cười này nhanh chóng biến mất.

Ta thực sự chỉ muốn lập tức đá văng cửa ra, trực tiếp kéo cô ấy xuống. Husky? Hamster? Thì ra ánh mắt ta đã kém đến mức ấy rồi sao?

"Không, Claire, trông cháu giống con người hơn." Carlisle vô cùng nghiêm túc sửa đúng so sánh của cô ấy, hắn không hề cảm thấy chuyện này có gì đáng cười.

"Có vẻ như khả năng biểu đạt của cháu đã làm cho thầy giáo tiếng Anh phải phiền não rồi, cháu cảm thấy yêu một người không phải biểu hiện như thế." Claire sợ lạnh, ma xát bàn tay mình, cô ấy cười nói: "Nếu cháu yêu một người, cháu sẽ bảo vệ anh ấy, cảm thụ tất cả vui sướng giận buồn của anh, cháu sẽ hy vọng thế giới này cho người cháu yêu thiện ý lớn nhất. Sẽ cảm thấy anh ấy vậy mà tồn tại trên đời, thật sự quá tốt rồi. Cháu có thể gặp được anh ấy là chuyện cực kỳ tốt đẹp. Đây chẳng phải mới là tình yêu sao? Cho nên không cần lo lắng, Caius đối với cháu hẳn là mong muốn chiếm giữ nhất thời, nào có ai yêu một người mà biểu hiện đáng sợ như thế chứ, cháu đều bị dọa chạy."

"Đúng vậy, cháu không hề sai." Carlisle và Esme đan mười ngón tay vào nhau, hắn ta cảm thán nhìn vợ mình: "Có thể gặp được em là chuyện tốt đẹp nhất trong đời anh."

Esme hôn hai má hắn: "Em cũng thế, anh là điều mau mắn nhất trong đời em."

"Khụ, cháu vẫn còn vị thành niên, hai người cứ tiếp tục đi ạ." Nói xong, Claire lập tức đóng cửa sổ lại, nhảy lên giường, ha ha cười.

Bài nhạc trong phòng và tiếng cười của cô ấy tiếng vào lỗ tai ta, sau đó giọng nói của Carlisle vang lên: "Ông muốn quấy rầy cô bé sao? Hiện tại, cô bé đang rất hạnh phúc."

Tất cả tình cảm trong cơ thể ta đều trầm lắng xuống, biến thành một khối đá thờ ơ, giấu mình trong bóng đêm.

"Ông sẽ hủy diệt cô bé mất, Caius." Vẻ mặt thương hại quen thuộc của Carlisle lại trở về, hắn cúi đầu không đành lòng nhìn ta.

Ta không nói lời nào cũng không hít thở. Ngay cả ngọn lửa cuối cùng trong tim cũng dập tắt, có trong nháy mắt ta dường như không thể thấy được thứ gì.

Claire không có khả năng yêu ta. Cô ấy chỉ sợ hãi ta.

Hai sự thật này một lần nữa biến thành cơn mỏi mệt trầm trọng, ngay cả khí lực đẩy cửa ra, mang cô ấy đi của ta cũng biến mất.

Ta đ ra ngoài, thế giới màu sắc rực rỡ này tựa hồ đang cười nhạo ta. Mưa tuyết bao trùm lên người ta, ta nghĩ rằng bản thân đã biến thành xác chết, nơi đây chính là phần mộ lạnh lẽo của ta.

Rời khỏi Claire, có cái gì đó đang thúc giục ta rời khỏi nơi này. Bằng không, ta sẽ thật sự bùng nổ, khi đó, ta không thể nào khống chế mình được nữa.

Đúng vậy, ta sẽ giết cô ấy, đúng là một đáp án làm cho người ta tuyệt vọng.

Đi vào trong rừng, bốn phía đều là hơi thở cảu ma cà rồng. Ta không phòng bị bước qua, ta thậm chí không hề quan tâm bọn chúng sẽ tấn công hay không, tốt nhất đừng làm như vậy, lý trí ta đang cảnh báo chính mình.

Có một thanh âm trẻ tuổi vang lên, tràn ngập nét bất thiện: "Ông đã trở thành một người xa lạ với cô ấy rồi, cho dù bây giờ ông có gõ cửa đi vào thì Claire cũng không biết ông là ai. Cô ấy quên ông rồi, quên tất cả đặc điểm bên ngoài của ông."

Quên?

"Hơn nữa sẽ không có ai thích nổi một kẻ lúc nào cũng muốn mưu sát đồng loại của mình." Cảm xúc trong giọng nói hắn thay đổi, đó là chán ghét.

Ta xuyên qua khu rừng, tiến vào nơi hắc ám. Ta đã đứng trầm tư dưới tàng cây rất lâu cho đến khi Heidi tìm thấy ta.

Ta luôn suy nghĩ một vấn đề, tại sao Claire có thể dễ dàng quên ta như thế. Nhưng chuyện ta hy vọng cô ấy quên đi, thì cô ấy lại nhớ kỹ chúng hết mực, không chịu nghe theo lời nói dối của ta.

Khi Heidi xuất hiện trước mặt ta, ta không hề có một chút phản ứng nào.

"Ngài muốn tôi mang Claire đi không?" Heidi biết mục đích của ta, cô ta hỏi đúng theo nhiệm vụ của mình.

"Quay về." Ta hạ mệnh lệnh. Hiện tại, mang cô ấy đi không có tác dụng gì, có lẽ ta đã phát hiện rõ một chuyện. Năng lực Nói Dối của ta không phải không hề có tác dụng với Claire, những lời nói dối cô ấy chấp nhận đều là do cô ấy nguyện ý.

Ta che mặt, âm u cười rộ lên. Năng lực của Claire có khuyết điểm.

Trở về Volturi, đi vào sảnh chiêu đãi. Gianna ân cần đứng lên, nói bằng tiếng Italy: "Ông chủ, chào buổi trưa."

Ta không nhìn cô ta, bước qua, sau vài bước ta lại xuất hiện bên cạnh quầy, Gianna vì ta đột nhiên quay lại mà bị dọa đến trắng cả mặt.

"Cô là người?" Ta lạnh lùng đáng giá cô ta, vẫn là một người phụ nữ.

"Đúng vậy, thưa ông chủ." Gianna cực kỳ bất an cầm tay mình, cô ta sợ hãi nhìn ta.

"Cô thích loại đàn ông nào?" Ta chất vấn, hơi hoài nghi tác dụng từ đáp án của cô ta.

Gianna cực kỳ quỷ dị há hốc mồm, cô ta dường như cảm thấy vấn đề ta hỏi đã ngu xuẩn đến độ làm cho người ta kinh ngạc.

Ta có chút điên cuồng nhìn cô ta, thức ăn này nhìn cũng không đến nỗi nào.

"Cao ráo, giàu có và đẹp trai." Gianna lập tức cảm nhận được sát khí trong mắt ta, cô ta sợ hãi hô to. Không đợi ta đáp lại, cô ta sợ sệt cố gắng đứng thẳng, mở miệng nói tiếp: "Tốt nhất nên có tính hài hước, có thể bảo vệ tôi, dịu dàng săn sóc. Còn có, phải có thưởng thức. Còn nữa, anh ấy phải là người có tình cảm, và chuyện quan trọng nhất là, anh ấy yêu tôi, cực kỳ cực kỳ yêu tôi." Tựa hồ Gianna biết khi mình im lặng thì sẽ chết vậy.

"Yêu cô?", ta rất hứng thú với đáp án này, hơn nữa còn là chuyện quan trọng nhất. "Chỉ cần người đó yêu cô thì cô sẽ yêu hắn lại sao?"

"Không . . . " Gianna vốn muốn nói gì đó, kết quả sau khi liếc mắt nhìn ta một cái thì bắt đầu run rẩy, nghĩ đến đáp án khác, cô ta lập tức sửa miệng: "Đương nhiên, nói chung, nếu như một người đàn ông cực kỳ cực kỳ yêu tôi, thì không sớm hay muộn tôi cũng sẽ yêu lại anh ấy. Trên cơ bản, tất cả phụ nữ đều như vậy, thật đấy."

Tại sao ta cảm thấy ngay cả Gianna đều đang thương hại ta chứ?

Gianna sợ hãi nhìn ta, cô ta phi thường rõ ràng vận mệnh của mình.

"Tôi biết, tôi biết Claire thích mẫu đàn ông như thế nào." Gianna té ngã trên mặt đất, vô cùng tuyệt vọng nhìn ta.

Ta dừng bước, cô ta lại hô to: "Em ấy rất thích âm nhạc, cho nên sẽ càng có hảo cảm đối với người yêu âm nhạc. Hơn nữa, em ấy vẫn còn là học sinh cho nên bạn cùng trường sẽ càng dễ dàng đạt được hảo cảm. Đúng vậy, bạn cùng lứa tuổi sẽ càng thích hợp em ấy." Nói xong từ 'bạn cùng lứa tuổi', Gianna mới tự thấy mình nói sai, bởi vì tuổi giữa ta và Claire không thể tính là 'bạn cùng lứa tuổi'.

"Thoạt nhìn, ngài rất trẻ tuổi." Gianna giãy dụa.

Sau đó ta bước đi thẳng, bởi vì ta nghĩ đến một phương pháp. Điều này làm ta không còn muốn ăn, ta phải lập tức bắt đầu hành động.

Đúng lúc Gianna thở dài nhẹ nhõm một hơi, ta lại xuất hiện.

Cô ta bị nghẹn khí, mặt đỏ lên nhìn về phía ta. Ta cảm thấy phải thông báo tuyển dụng lại thôi, người phụ nữ này làm thế nào mà trà trộn được vào Volturi thế.

"Cô muốn được chuyển hoán phải không?" Ta cười lạnh nhìn cô ta. "Ta cho cô một cơ hội."

Gianna đứng lên, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy. Sau đó cô ta khôi phục nét lịch sự nên có của bản thân, có được tất cả ưu điểm của một người quan hệ xã hội chuyên nghiệp. "Vâng, thưa ông chủ." Ngoại trừ hai chân vẫn còn run rẩy, thì tất cả đều hoàn hảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi