ANH MÂY


Hôm nay cô sẽ uống thật say, buông thả bản thân mình ra khỏi các nguyên tắc.
Tịnh Ân uống đến say mềm, cơ thể mềm ngoặc gục xuống, người đàn ông sẽ phục vụ cô đêm nay đưa cô về nhà.
Chuyện là dù cô đã say, cô vẫn có đủ ý thức nhớ được địa chỉ nhà ở, khi người đàn ông hỏi.
“Cô muốn về nhà hay đến khách sạn?”
Tịnh Ân nhoe ra nụ cười vô thức đáp.
“Về nhà, ực a, phải về nhà chứ” Giang Tịnh Ân chỉ ngón tay trỏ về phía trước, cơ thể lảo đảo bước đi.
“Về nhà!”
Bước chân cô chao đảo, anh chàng phục vụ lập tức đỡ lấy cơ thể nhỏ mềm nhũng của Tịnh Ân.

Thế là anh ta đưa cô lên một chiếc taxi, theo địa chỉ mà cô nói đưa cô về căn hộ.
Đoạn đường trở về căn hộ mất khoảng ba mươi phút, Giang Tịnh Ân ngồi trên xe, mở cửa sổ xe để gió đêm đập vào mặt, để cô tỉnh táo hơn một chút cũng như can đảm thêm một chút.
Về đến nhà, thả cơ thể mềm ngoặt của Tịnh Ân xuống giường ngủ.

Vừa nằm xuống giường mềm mại, Giang Tịnh Ân đã rít lên một âm cực kì thoải mái.
Cô tận hưởng giường mềm mại, mùi hương nước xả vải quen thuộc từ chăn đệm đủ cho ý thức cô nhận ra.
“Á à, về đến nhà rồi” Tịnh Ân xoay nghiêng chuyển sang nằm úp, dụi mặt vào chăn bông tận hưởng.
Người đàn ông lạ nhìn cô gái vô tri trước mặt, đây là khách hàng của anh ta đêm nay, trên nguyên tắc đầu tiên là đưa cô nàng về nhà an toàn, thứ hai sẽ thực hiện chuyện mà cô nàng muốn.
Nhưng khi người đàn ông bước vào căn nhà này, nhận thấy đồ chơi trẻ em trong nhà, hiện tại ngay trước mặt anh ta là bức ảnh cưới của hai vợ chồng treo trên tường.

Xung quanh căn phòng anh ta đang đứng, nơi nào có thể treo khung ảnh đều sẽ có khung ảnh, ảnh của hai vợ chồng vui vẻ và một đứa bé gái nhỏ.
Người đàn ông tuy làm công việc không trong sạch, nhưng nhìn thấy căn phòng đầy ảnh một gia đình ba người vui vẻ như vậy.

Nhìn đến nữ khách hàng đang thư giãn với chăn bông, anh ta đột nhiên cũng không muốn thực hiện công việc kia.
Xem như hôm nay anh ta không nhận được khách vậy.
“Vậy thì tôi về đây.”
Giang Tịnh Ân nghe thấy âm thanh đàn ông, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo, nhớ là mục đích của hôm nay, Tịnh Ân lật đật ngồi dậy ngơ ngác hỏi.
“Sao lại về? Anh còn chưa phục vụ tôi thì sao lại về?” Men rượu làm cho mặt Tịnh Ân phiếm hồng dưới ánh đèn, hai gò má hồng hồng với đôi mắt tròn xoe lấp lánh thật đáng yêu, cô bỗng nhiên bĩu môi, mặt mày mếu lại.
“Có phải đến anh cũng chê tôi không?” Nhất định là vậy, vậy nên mới không muốn phục vụ cô.
Giang Tịnh Ân ngớ ra như một đứa ngốc.
“Tiêu đời rồi, tôi như thế xem như xong rồi a… Đến trai bao cũng chê tôi a.”
Người đàn ông nghe cô nói như vậy, hai tay vội vàng xua xua giải thích.
“Tôi không có chê cô” Anh chàng không muốn cô có suy nghĩ bi đát như vậy, đổ cả mồ hôi giải thích.
“Chẳng phải cô có gia đình rồi sao? Tôi nghĩ cô chỉ là đến quán bar mượn rượu giải sầu, không có ý định với đàn ông.

Bởi dù gì thì cô cũng là cô gái đã có gia đình, cho nên tôi mới nói như vậy, tôi không có ý chê cô đâu.”
Anh ta cười khổ, thành thật nói.
“Cô xinh đẹp như vậy thì làm sao tôi có thể chê chứ.”

Cái nghề của anh ta cần phải có miệng lưỡi ngọt ngào, trước giờ anh ta luôn nịnh nọt các cô gái trẻ, đến những người phụ nữ trung niên thì anh ta vẫn tâng bốc nịnh nọt chỉ cần họ có tiền.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự khen thưởng một cô gái.
Vì Tịnh Ân ăn mặc rất đơn giản, cô diện quần jeans với chiếc áo len chống gió đêm đơn giản, cô không giống như cô gái khác đến quán bar, ăn mặc rất đơn giản gọn gàng, không một chút da thịt nào lộ ra, cô vẫn rất hút mắt.

Lúc anh nhìn thấy cô, anh đã biết chắc cô vào quán bar chỉ để uống rượu, cho nên anh mới không muốn thực hiện chuyện kia, vì dù sao cô trông như là một cô gái tốt.
“Tôi xinh đẹp sao?” Giang Tịnh Ân lại tròn xoe mắt nhìn chằm chằm người đàn ông dò hỏi.
Cái nhìn chằm chằm bởi mỹ nhân khiến người đàn ông có chút ngại ngùng.
“Phải, cô rất xinh đẹp” Anh đáp lời.
Lúc này cô trong bộ dạng nhiễm rượu, giống như một đoá hoa hồng phủ lên một lớp ánh dương, trong thật rạng rỡ làm sao.
Bộ quần áo đơn giản đó không che đậy được cơ thể xinh đẹp của Tịnh Ân, từ đường cong trên ngực áo, quần jeans ôm sát quả mông đào có thể bóp nghẹt bất kỳ người đàn ông nào, anh ta đã nhìn phụ nữ rất nhiều, anh có thể khẳng định người trước mặt rất xinh đẹp.
“Xinh đẹp sao?” Dù người đàn ông ấy đã khẳng định lại, Tịnh Ân vẫn hỏi rất nghi vấn, đôi mắt cô như đứa trẻ, mở to tròn nhìn người đàn ông rồi cười ngốc.
“Không có, tôi không có xinh đẹp” Giang Tịnh Ân lắc lắc đầu chối bỏ khen ngợi, đầu chậm rãi cúi xuống, âm thanh mang theo tủi thân tử nhũ một mình nhưng vừa đủ để người đàn ông kia nghe thấy.
“Nếu mà tôi xinh đẹp… Anh ấy sẽ không chán, sẽ không cảm thấy tôi phiền toái…”
Giang Tịnh Ân đánh bỏ suy nghĩ kia, vội ngẩn mặt nhìn người sẽ ngủ cùng cô đêm nay.
“Anh đã không chê tôi thì không cần lòng vòng nữa, anh cứ thoải mái với tôi.”
Tịnh Ân đứng dậy, men say khiến cô có chút chao đảo, may mắn anh ta đỡ lấy hai vai cô, Giang Tịnh Ân ngước nhìn người đàn ông kia, khoảng cách hai người lúc này rất gần.
Cô có thể nhìn rõ gương mặt anh ta, ngắm nhìn từ đôi mắt đến cánh môi, anh tuy không đủ soái bằng Vu Hạo.

Ấy… Giang Tịnh Ân lắc nhẹ đầu, sao cô lại nghĩ đến tên bội bạc ấy vào lúc này.
Giang Tịnh Ân đánh bỏ suy nghĩ, hai tay nắm lấy ngực áo sơ mi của người kia, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn rồi nhắm lại, gót chân kiễng cao lên muốn hôn người kia.
Ngay khi Tịnh Ân vừa kiễng gót, người đàn ông cũng cúi thấp đầu để đón nhận.

Một âm thanh rất lớn phát lên, đánh tỉnh hai con người đang nhuốm tình.
Rầm.
Người đàn ông giật mình, đầu hướng về phía cửa vừa đóng sập, Tịnh Ân đang mơ hồ, âm thanh lớn đến cô giật bắn mình, hoảng hốt đến chao đảo chân ngã vào lòng ngực người kia.
Cô ngoái đầu về chỗ phát ra âm thanh, nhìn thấy một thân ảnh cao to đứng trước cánh cửa phòng.
Người đàn ông nhận ra người kia là người trong những bức ảnh, lập tức buông ra Tịnh Ân.
Anh chàng rối rít không biết phải làm sao với tình thế bắt gian tại giường này, anh càng không muốn dính phải phiền phức.
“Tôi xin phép.”
Giang Tịnh Ân ngớ người ra, cô không để ý đến Trần Vu Hạo đứng ngay kia, nhìn người đàn ông nói.
“Anh còn chưa có phục vụ tôi a” Hai mắt cô trừng lên, hai chiếc má phồng lên giận dỗi “Đúng là anh chê tôi rồi.”
Người đàn ông cười khổ, vội giải thích.
“Tôi không có chê cô nhưng mà…” Ấy thôi, chồng đã đứng ngay kia mà sao cô nàng lại vẫn vô tư như thế, nhìn sắc mặt người chồng đen kịt doạ anh sắp hoảng chết đến nơi, ấy mà cô nàng vẫn còn ở câu chuyện chê hay là không chê.
“Ôi tôi xin phép.”
Anh phải chuồng nhanh, anh cũng nhìn người đàn ông đứng ở “Lối thoát” duy nhất kia, hai bàn tay xua ra.
“Chúng tôi chưa có gì cả.”
Trần Vu Hạo đứng bên cửa, anh biết rõ hai người họ chưa có gì.
Bởi vì anh đã theo hai người từ quán bar về đến nhà, anh đã đứng ngay cửa ra vào từ khi người kia thả Tịnh Ân xuống giường ngủ, anh im lặng đứng bên cửa nhìn xem hai người bọn họ.
Người đàn ông kia bị thu hút bởi những bức ảnh treo trong phòng, anh chàng vừa nãy có liếc nhìn xung quanh thế mà lại không nhìn ra Vu Hạo dù anh đứng ngay bên cửa.


Sau đó thì anh chàng có lẽ bị thu hút bởi Tịnh Ân, mãi mê nhìn cô nên chẳng nhận ra sự hiện diện khác.
Còn cô Tịnh Ân kia thì không bàn tới, cô đã say khướt rồi còn đòi đàn ông.
Anh nghe toàn bộ cuộc hội thoại cũng như nhìn thấy bọn họ ngay từ đầu, đến khi Tịnh Ân đứng dậy, kiễng chân để hôn người kia, Trần Vu Hạo nắm lấy chốt cửa, ném mạnh cánh cửa đóng lại phát rầm một tiếng.
Vẫn thấy Vu Hạo rất căng thẳng, mặt mày đen kịt đôi mắt trừng trừng nhìn về phía hai người, người đàn ông nhỏ mọn chỉ muốn thoát ly tình cảnh này, thành thật xua hai tay giải thích.
“Chúng tôi thật sự không có gì cả, tôi chưa có làm gì cô ấy cả, tôi thật…”
Trần Vu Hạo liếc con mắt đỏ rực từ Tịnh Ân sang người đàn ông, anh ta đang lấp ba lấp bấp giải thích thì bị doạ đến ngậm miệng lại.
Tịnh Ân nhìn thấy người đàn ông bỗng trở nên vô cùng hèn nhát, cô bình thản nhìn kẻ bội bạc ở chỗ kia.
“Anh sợ cái gì? Tôi đây còn không sợ thì anh sợ cái gì?”
“Hả?” Câu nói của Tịnh Ân làm cho anh chàng đang hoảng đến ngớ người, anh chàng xoay mặt lại nhìn cô gái lớn gan lớn mật này, bộ mặt ngu ngốc ngớ ra thêm lần nữa.
“Hả?”
Giang Tịnh Ân không nói gì chỉ nhoe ra nụ cười, hai tay nhanh chóng túm lấy ngực áo anh chàng, chân nhanh kiễng thót lên hôn lên môi anh chàng đang phát ngốc kia.
Cô đã bắt gian tại giường anh và người phụ nữ khác thì cô lại sợ cái gì?
Công bình kia mà, đều công bằng.
Cô không sai, cô đối với anh chẳng có gì phải sợ hãi.
Còn tiếp…
(P/s Anh chàng trai bao: Éc! Cứu! Cứu toai!
Muốn có nữa hông, năn nỉ tui đi, hí hí hí hí!)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi