ÁNH NẾN BÊN SONG CỬA TÂY

Ta không thể hiểu nổi, rõ ràng là án oan, bị kết án sai vẫn có cơ hội cứu vãn mà.

Chỉ vì họ Triệu là kẻ dưới trướng chàng, nên chàng mặc kệ sống chết của hơn trăm người trong thôn sao?

“Bùi Tịch, chàng nghiêm túc đấy à? Chàng không có lương tâm sao?”

Ta hất tay chàng ra, đau đớn ngã xuống đất.

“A Uyển!”

Nhìn vết máu trên quần áo ta, Bùi Tịch lập tức lo lắng ôm ta.

Trước mắt toàn là sương mù, hình như còn có vài giọt nước nhỏ trên mặt ta.

Bùi Tịch nói với ta: “A Uyển, bọn họ chết không vô ích đâu. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ khiến nhà họ Triệu phải nợ máu trả máu!”

Ta vẫn còn chút tỉnh táo, môi khẽ nhếch, nhưng không nói nên lời.

Ta chẳng thể tin chàng nữa rồi!

10.

Ta đã sinh hạ trưởng tử cho Đông cung, cũng là cháu đích tôn của Hoàng hậu.

Hoàng hậu vốn luôn coi thường ta cũng nể mặt đứa cháu mới sinh, ban tước vị lương đệ cho ta.

Ta từ chối lễ vật ban thưởng, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu cầu xin.

Đúng là mục đích của ta sau khi sinh hạ đứa bé chính là cầu xin một ân huệ, nhưng không phải là những thứ vàng bạc châu báu vô nghĩa này.

Ta chỉ cầu xin bà ấy rủ lòng thương xót, cứu cả làng thôn dân.

Nụ cười trên môi bà ta tắt dần, liếc nhìn Bùi Tịch một cái rồi quay sang trêu chọc Tề nhi.

Một lúc sau, bà mới phát lòng từ bi nói: “Chiếu chỉ đã ban, bản cung cũng không thể làm gì khác. Nhưng có thể cho phép ngươi vào ngục thăm họ.”

“Nên biết điều một chút, nếu không thì ngay cả gặp cũng quên đi.”

Bà ta bỏ ngỏ một lời, sau đó cười vui vẻ ôm Tề nhi vào đại điện.

Bùi Tịch như muốn nói gì đó, chàng toan chạm vào vai ta, nhưng bị ta nhanh chóng tránh né.

Ta cùng Hạm Diệp đến nhà giam hoàng cung.

Có lẽ vì sớm đã quen với cẩm y ngọc thực trong Đông cung, nên khi vào đấy ta không kìm được cảm giác sợ hãi, nôn mửa.

Không khí xung quanh phòng giam đều mang vẻ lạnh lẽo, ẩm ướt, đôi khi lại có tiếng xiềng xích vang lên.

Ta dò dẫm đi theo sự hướng dẫn của cai ngục.

“Uyển Uyển!” Tiếng dì Lý gọi ta, dì đã gầy đến không còn nhận ra,nhưng mái tóc vẫn được búi gọn gàng như trước.

Nhìn thấy ta, dì muốn lại gần nắm tay, nhưng nhìn ta khoác một thân quần áo hoa lệ, lại ngượng ngùng rụt tay lại.

Ta lập tức nắm tay dì, quỳ xuống mặt đất ẩm ướt.

“Dì Lý, là lỗi của cháu! Đáng lẽ cháu không nên cứu chàng! Là lỗi của cháu! Tại cháu mà mọi người đều bị liên lụy!”

“Tất cả là tại cháu! Là tại cháu……”

Ta liên tục tát vào mặt mình nhận sai, như trút giận lên chính mình một cách thô bạo.

Nhưng dường như đau đớn suốt thời gian qua khiến ta mất đi cảm giác, không còn biết đau là gì nữa.

“Uyển Uyển! Uyển Uyển!” Dì Lý đau lòng giữ chặt tay ta lại, “Không phải lỗi của cháu đâu! Việc cháu cứu người không bao giờ sai, đó là hành thiện tích đức!”

“Người sai là bọn hắn, do tâm họ ác mà ra! Do họ nhốt bọn ta ở đây, ép cháu trở thành như thế này!”

“Uyển Uyển,” dì Lý rơi nước mắt theo ta, “Cháu phải đồng ý với ta, nhất định phải rời khỏi đây! Phải rời khỏi nơi này! Nơi này chính là hố ăn t.h.ị.t người, cháu không thể ở lại đây!”

“Nếu cháu vẫn cố chấp không nghe, nhất định sẽ khó giữ được tính mạng!”

Dì lau nước mắt, tiếp tục nói: “Trần thúc của cháu trên đường bị áp giải vào kinh, đã không may mắc bệnh qua đời, trước khi chếc lão đã cho ta biết một chuyện.”

“Ngày đó, lão có bói cho cháu và Bùi Tịch một quẻ. Nếu cháu đồng ý mối nhân duyên đó, thì kết cục sẽ phải chếc yểu.”

“Chỉ là lão sợ cháu nghĩ nhiều, không dám nói…” Dì Lý nức nở, “Sợ đây chính là định mệnh!”

“Lão vốn muốn cùng dì giúp cháu.”

“Thực ra các dự đoán của lão trước nay đều đúng cả. Ngày đó, lão nhìn được quẻ bói chuyện nếu ta và lão ở bên nhau, ta sẽ yểu mệnh chếc sớm. Vì vậy, lão đã nhẫn tâm sửa đổi vận mệnh, đưa ta đến bên người khác. Cũng bởi vì thế, lão mới bị lấy đi đôi mắt, trở thành kẻ mù lòa.”

“Đó cũng là lý do lão không dám nói cho cháu biết!”

“Cho nên, Uyển Uyển à! Trần thúc của cháu vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của cháu, đau đớn không thể nói thành lời chuyện thiên mệnh. Nên dì cũng mong cháu hãy suy nghĩ, coi như vì tấm lòng của chúng ta dành cho cháu. Cháu nhất định phải rời xa hắn, phải trở về nhà!”

“Cho dù nơi đó không còn ai nữa, thì đó cũng vẫn là nhà của cháu!”

“Cháu nhất định phải trở về!”

Nước mắt ta dường như khô cạn, không còn để mà khóc nữa.

Ta khấu đầu thật sâu với dì Lý, nói: “Dì Lý, dì yên tâm.”

“Cháu nhất định sẽ trở về!”

11.

Cái chếc của dì Lý và dân làng quả thực không hề vô ích.

Thời thế thay đổi, sau khi Bùi Tịch nên nắm quyền thì chàng lập tức ra tay diệt trừ nhà họ Triệu.

Ta nghe thấy tiếng Triệu Phương Nguyệt đau khổ gào khóc trong Đông cung, nhưng cảm giác trong lòng cũng chẳng khấm khá hơn.

Triệu Phương Nguyệt tạo ác nghiệp, nhưng nguồn cơn của ác nghiệp lại chính là Bùi Tịch, chàng là người được hưởng lợi nhất từ chuyện này.

Chàng coi mạng người như cỏ rác, lạnh lùng trơ mắt biến họ thành công cụ thực hiện dã tâm của chàng.

Chàng như một loài bò sát máu lạnh, cả tim và máu đều vô cảm trước khổ đau của kẻ khác.

Một tháng trước khi đăng cơ, cũng là ngày sinh nhật đầu tiên của Tề nhi, chàng say khướt tiến vào phòng ta.

Chàng nắm chặt lấy tay ta rồi hỏi: “A Uyển, nàng nói ta biết, phải làm sao chúng ta mới có thể trở lại như trước đây bây giờ?”

“Rốt cuộc, ta phải làm thế nào thì nàng mới lại yêu ta như trước?”

“A Uyển, ta sai rồi! Cầu xin nàng, đừng đối xử với ta như vậy nữa mà!”

Ta đợi chàng trút bày hết nỗi lòng rồi mới bình tĩnh đáp: “Thật ra từ đầu đến cuối chuyện này, chúng ta đều không có ai sai cả.”

“Chỉ là Bùi Tịch à, chàng không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên ta.”

“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng. Càng sẽ không tiếp tục yêu chàng nữa.”

“Ta,” tay chậm rãi xoa lên ngực “trái tim ta đã chếc từ lâu rồi.”

Thực ra từ lúc Bùi Tịch lấy lại được trí nhớ nhưng lại một mực giấu ta, thì chuyện của ta và chàng đã chẳng thể cứu vãn.

Rồi đến việc chàng lấy dân làng ra bức ép ta phải thuận theo ý chàng, biến ta thành vật sở hữu của chàng.

Hoặc có lẽ là ngay khoảnh khắc này.

Dù nói gì đi nữa, chúng ta cũng không thể vãn hồi.

Người ta yêu từ trước tới giờ vẫn luôn là Bùi Tịch ân cần, bao dung, nào phải kẻ tên Tạ Dung máu lạnh, vô tình này chứ.

Kể từ lúc chàng nhận ra thân phận của mình, chuyện của cả hai đã định sẵn sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Phùng Tri Uẩn đã đến gặp ta.

Ta vẫn luôn biết nàng ta muốn giữ Tề nhi bên cạnh nuôi dưỡng.

Vì vậy, ta đã yêu cầu nàng một chuyện, điều kiện trao đổi là nàng ta sẽ được nuôi dưỡng Tề nhi.

Nàng không thể có con, Tề nhi lại là trưởng tử, vì vậy tương lai của Phùng gia phụ thuộc hết vào chuyện nàng có nhận nuôi được đứa bé hay không.

Nàng ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ Tề nhi như con đẻ của mình, giúp thằng bé khôn lớn thành người.

Đây là điều tốt đẹp duy nhất ta có thể làm được cho đứa con của mình trước lúc rời đi.

Phùng Tri Uẩn ôm đứa bé đi, đến cửa, nàng dừng lại nói với ta: “Đa tạ ngươi.”

“Thái tử phi không cần phải cảm ơn ta, Tề nhi theo người, vận mệnh sau này ắt sẽ tốt đẹp hơn.”

“Ta vẫn luôn biết, là do người bày trò khiến Triệu Phương Nguyệt đến mắng chửi, nhục mạ ta. Ta càng rõ ràng chút hư tình giả ý của người đối với ta. Chỉ là ta cũng không mấy để tâm vạch trần người.”

“Thái tử phi, người đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ như ý của người.”

“Kỳ thực thâm tâm ta cũng rất nể phục người, gồng gánh trách nhiệm nhiều như vậy, người không cảm thấy mệt mỏi sao?”

Phùng Tri Uẩn cuối cùng cũng cay đỏ khóe mắt.

“Người may mắn thật đấy, từ khi sinh ra đã được định làm Thái tử phi.”

“Trịnh Uyển à, ta cũng không có quyền được lựa chọn.”

Vừa nói xong, Phùng Tri Uẩn vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta, nói: “Trịnh Uyển, ngươi chấp nhận số phận của mình đi, đừng giận dỗi với Điện hạ nữa. Ngày tháng sau này, chúng ta vẫn phải dựa vào ngài mà sống.”

Ta lắc đầu, khóe môi mỉm cười tươi tắn.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Phùng Tri Uẩn, ta vui vẻ nói: “Thái tử phi có biết không? Thật ra ta biết bay đấy.”

Ta có quyền được sống theo ý mình muốn, cũng không để bất cứ ai bẻ gãy đi đôi cánh của mình.

Ta sẽ như những cánh chim tự do ngoài kia, bay về nơi cố hương của mình.

12.

Khâm Thiên Giám chọn ngày đăng cơ cũng tốt thật đấy.

Bầu trời trong xanh, không có lấy một áng mây vẩn đục.

Hoàng thành vốn im ắng nay cũng náo nhiệt, rộn ràng.

Bọn ta ai nấy đều theo phía sau Bùi Tịch, chỉn chu như những con rối mặc chàng sắp xếp.

Tuy là một ngày trọng đại, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn nhận được ánh mắt đầy lo lắng của Phùng Tri Uẩn.

Nghĩ cũng lạ thật đấy, nàng ta việc gì phải lo lắng cho một người xuất thân quê mùa như ta trong dịp long trọng như thế này cơ chứ.

Vì vậy, khi chạm mắt lần nữa với nàng ta, ta đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy rồi thốt lên: “Phùng Tri Uẩn.”

“Người nhất định phải trở thành một vị Hoàng hậu tốt đấy nhé!”

Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, nàng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ta đã chạy ra khỏi hàng.

Ta chạy càng lúc càng nhanh, bỏ xa những người đang đuổi theo.

Ta biết chỉ cần đối diện với ánh mặt trời kia, là ta có thể về nhà được rồi.

Đợi đến lúc Bùi Tịch cùng bọn họ đuổi đến, ta đã đứng trên tường thành.

Gió lạnh táp vào mặt ta, tuy đau nhưng nó giúp ta cảm nhận được ta đang sống. Gió thổi tung quần áo, khiến bộ đồ bên trong cũng lộ ra.

Đó là đồ cưới của dì Lý.

Bộ đồ cưới đỏ rực như ánh lửa đã cũ nát, nhưng lại khiến tâm ta như yên bình biết bao.

“Trịnh Uyển!!!!!”

Phía sau lưng vang lên tiếng hét thất thanh của Bùi Tịch, nhưng ta tuyệt nhiên không muốn quay đầu lại.

Chàng đã tưởng rằng, khi ta sinh đứa bé ra, ta có thể làm lành với chàng.

Chàng nghĩ rằng những lễ nghi trong cung kia có thể thuần hóa ta! Chàng tưởng rằng đống châu báu, ngọc ngà chàng ban thưởng, rồi chiếc mũ phượng kia sẽ khiến ta chấp nhận số mệnh này! Chàng nghĩ chàng là ai mà lại áp đặt cái suy nghĩ của chàng lên ta, rồi bắt ép ta phải nghe theo chàng chứ!

Ta là một con người có máu thịt, nào phải con rối vô tri trong tay chàng, mặc chàng điều khiển!

Ta muốn tự quyết định cuộc đời mình!

Ta muốn từ chỗ chếc tìm được nguồn sống mới, ta muốn thực sự được sống chứ không phải chỉ đang tồn tại!

Không chút do dự, ta dứt khoát nhảy xuống từ tường thành.

Như con chim đập cánh thoát khỏi chiếc lồng son, mãn nguyện nâng cánh bay cao.

Cảm giác không trọng lượng khiến đầu óc và trước mắt dần mù mịt.

Trong cơn mê man, ta nhìn thấy dì Lý và Trần thúc cùng cả thôn làng đang đứng đợi ta.

Họ mỉm cười, vẫy tay chào đón ta rồi luôn miệng bảo, tối rồi về nhà thôi.

Khóe mắt ta đẫm lệ, cuối cùng ta cũng có thể nở một nụ cười thật lòng sau bấy lâu nay.

Một nụ cười sảng khoái nhất từ trước đến giờ.

Ta nói: “Dì Lý, cháu về rồi.”

(Hoàn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi