ANH NGỐC CŨNG KHÔNG SAO, TÔI MÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một câu chí mạng.

Bùi Hàm Ý thật sự là trẻ ngoan biết nghe lời ba ba.

Tạ Tri một bụng đen tối đang yên lặng nhảy bùm bùm, lại bình tĩnh cùng Bùi Hàm Ý ăn cơm tối.

May là Bùi Hàm Ý không làm ra cái hành động dọa người như đòi cậu đút cơm, Tống Đạm trông như đang quan sát động vật quý hiếm, mà đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn Bùi Hàm Ý một cái, cầm máy tính tính toán một chút.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng máy tính "Trở về 0, trở về 0, cộng thêm, cộng thêm" khiến Tạ Tri có chút phiền: "Anh đang tính cái gì thế?"
Tống Đạm: "Tôi đang tính tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, còn có phí dịch vụ dọn dẹp đống chuyện lộn xộn cho Bùi tổng.

Nhìn dáng vẻ anh ta thế này, từ giờ đến ngày anh ta tỉnh lại, coi bộ tôi sẽ trở thành tỉ phú đấy."
Tạ Tri: "......"
Bùi Hàm Ý đa phần là nghe không hiểu, cuối cùng đánh giá một câu: "Thấy tiền sáng mắt."
Tống Đạm không vui mà nhìn về phía Tạ ba ba.

Tạ ba ba như không nghe thấy, bình tĩnh mà uống canh.

Tống Đạm cảm thấy bản thân vẫn phải tiếp tục nhân mô cẩu dạng (1) ở trước mặt ông chủ bị ngốc này, vì thế mà nén giận.

(1) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Bác sĩ chủ trì thì lại cẩn thận quan sát hành động của hai người.

Tạ Tri kết hôn với Bùi Hàm Ý, đó là một nửa bí mật được công khai trong giới giải trí, phần lớn trong mắt mọi người, Tạ Tri là "Gả vào hào môn" nhưng không được yêu thương, dù sao thì mọi người đều biết Bùi tiên sinh phong lưu.

Đừng nói Tạ Tri, ngay cả những bác sĩ đã làm việc nhiều năm ở bệnh viện tư nhân do Bùi Hàm Ý đầu tư này, tự nhận là tương đối hiểu biết Bùi tiên sinh cũng đều cảm thấy kỳ lạ.

Trong tiềm thức, người mà Bùi tiên sinh tin tưởng nhất, thế mà lại là chồng cũ bằng mặt nhưng không bằng lòng này.

Ăn xong cơm tối, không cần căn dặn, Bùi Hàm Ý đã tự mình uống thuốc.

Đúng lúc Đổng Mân gửi tin nhắn, tin tức đã được phòng quan hệ công chúng xử lý gỡ xuống.

Tạ Tri cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, sau khi rửa mặt, nhìn vị đại ca gấu này vẫn không chịu cho người lạ vào phòng, chỉ có thể vén tay áo tự mình dọn dẹp lại giường cho người thăm bệnh.

Lúc đi ra cậu chỉ tùy tiện chỉnh chiếc áo sơ mi có chút rộng, lúc gập người liền lộ ra vòng eo mảnh khảnh xin đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, Bùi Hàm Ý tha thiết mong chờ mà nhìn: "Trưởng quan, anh không ngủ với em sao*?"

(Vì Bùi tổng của chúng ta đã thành đứa trẻ chỉ mới 5, 6 tuổi rồi, nên sẽ để xưng hô là "em-anh" với Tạ Tri nhá, còn Tạ Tri thì vẫn xưng hô như bình thường.)
Đầu Tạ Tri cũng không ngẩng lên, giũ giũ chăn: "Anh đã trưởng thành, nên ngủ một mình."
Bùi Hàm Ý bẹp miệng* —— Một người đàn ông trưởng thành 27, 28 tuổi lại làm ra cái vẻ mặt này, cũng may lớn lên đẹp trai nếu không sẽ dọa sợ người khác mất, lúc đáp lại câu kia còn làm nũng: "Người ta vẫn còn là trẻ con mà."
*Ảnh bẹp miệng của Tiểu Bùi tiên sinh đây:)):

Người ta.

Giữa mày Tạ Tri không khống chế được mà giật giật.

Cậu thật sự muốn biết, sau khi Bùi Hàm Ý tỉnh lại, nhớ lại mấy lời nói và hành động của mình, sẽ có sắc mặt thế nào.

Tại thời điểm xảy ra vụ tai nạn ngày hôm đó, có quá nhiều người ở đấy cho nên không thể giấu được tin tức, sau khi Tống Đạm và Tạ Tri cùng thương lượng, quyết định cứ dứt khoát thả ra bên ngoài tin tức Bùi tiên sinh bị thường nghiêm trọng.

Còn việc đầu óc có vấn đề thì có thể giấu cứ giấu, người biết chuyện càng ít càng tốt.

Tống Đạm chặn những người muốn đến thăm hỏi, lại không ngăn được người muốn đến xem náo nhiệt – Đổng Mân.

Tạ Tri ngốc ở bệnh viện đến nhàm chán, nên hắn đem đến cho cậu hai quyển sách, lúc nào chán thì lật ra đọc, đọc mệt rồi thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho dù Bùi tiên sinh có bị đần thì cũng khá là kính nghiệp, không mất đi quá nhiều năng lực làm việc.

Tống Đạm thử thăm dò mà lấy tài liệu trước kia của công ty cho anh xem, lập tức phát hiện lúc xem tài liệu anh vẫn đọc nhanh như gió như cũ, đọc xong rồi thì rất tự nhiên phóng khoáng ký tên xuống, về cơ bản thì không có nhận xét sai lầm gì.

Y lại cầm thêm một tập tài liệu đưa sang, đợi bé con Tiểu Bùi cầm bút vung lên, sau khi Tống Đạm xem thấy đã ổn thì cầm lấy.

Dù sao mọi chuyện cũng không quá tệ, nếu Bùi Hàm Ý hoàn toàn ngu ngốc thì việc này tám phần là không lừa được bao lâu.

Trong ý thức của Bùi tiên sinh vẫn còn sót lại công việc, hơn nữa trong công ty Bùi Hàm Ý còn có vài nhân vật lợi hại, chống đỡ một đoạn thời gian chắc cũng không sao.

Đợi một tuần, Bùi Hàm Ý làm kiểm tra toàn diện xong, xác nhận không có vấn đề nào nữa, Tống Đạm liền sắp xếp xe, cẩn thận mà đưa gấu đại ca quý giá với ba ba tạm thời của gấu đại ca về nhà.

Từ trước đến nay Tống trợ lý làm việc đều chu đáo cẩn thận, trước khi về đến nhà thì hành lý của Tạ Tri cũng đã được đưa đến.

Đổng Mân cũng đi cùng, ngồi ở phía trước, nhăn mày không ngừng lén lút nhìn Bùi Hàm Ý.

Bùi Hàm Ý được đặt ngồi ngay ngắn ở trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, không quậy không phá, ngoài trừ sắc mặt có chút yếu ớt, thì cũng không khác gì so với bình thường.


Mấy lần hắn đến đều đúng lúc không nhìn thấy Bùi Hàm Ý nổi điên, trong lòng không khỏi lầm bầm.

Khi xe dừng lại, Bùi Hàm Ý một đường yên tĩnh đột nhiên mở mắt ra, quay sang Tạ Tri vươn tay muốn ôm: "Trưởng quan! Em nghe lời anh một đường ngoan ngoãn mà ngồi đến khi xe dừng nè!"
Tạ Tri ngồi bên cạnh, thấy nhiều thành quen, ngón tay thon dài lật một trang sách, có lệ mà gật đầu: "Ừ, ngoan."
Bùi Hàm Ý cười đến mức đôi mắt cong cong.

Đổng Mân run tay bóp nát điếu thuốc vừa mới châm: "Vãi!"
Đúng là, thật sự ngốc hoàn toàn luôn kìa.

Nơi mà Bùi Hàm Ý và Tạ Tri ở chính là khu biệt thự mà mấy năm nay hai chồng chồng bọn họ giả vờ kết hôn, hoàn cảnh yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.

Trước tiên hộ lý sẽ đưa Bùi Hàm Ý lên lầu, trong âm thanh "Trưởng quan" vang dội, Tạ Tri nhấc mí mắt hỏi: "Bây giờ đã xác định chưa?"
Đổng Mân lại châm thêm một điếu thuốc, nghẹn hồi lâu mới nói: "Mẹ nó, có thể nhìn thấy bộ dạng như con gấu này của Bùi Hàm Ý, cũng đáng giá!"
Tạ Tri không thích mùi khói thuốc, vội tránh sang một bên.

Đổng Mân tự hỏi một lát: "Mấy chuyện khác thì tôi sẽ giải quyết, có điều cũng không thể cái gì cũng đẩy đi, thỉnh thoảng cũng nên lộ diện."
Tạ Tri ừ một tiếng: "Làm phiền anh."
Xem náo nhiệt đủ rồi, Đổng Mân đồng tình mà vỗ vai Tạ Tri, quay người rời đi.

Tạ Tri ngồi trên sô pha ở phòng khách, hai chân bắt chéo, dáng người ưu nhã hiếm có, lật xong tờ cuối cùng của kịch bản, hành lý và gấu đại ca cũng đã sắp xếp xong.

Mọi người đi rồi, cậu mới nâng mắt lên, đánh giá lại nơi mà bản thân đã ở hơn ba năm.

......!Cái gì cũng chưa thay đổi.

Từ lúc cậu dọn đi đến bây giờ, đã hai tháng trôi qua, thế mà Bùi Hàm Ý lại không xóa sạch dấu vết cậu từng tồn tại ở đây.

Xem ra, căn bản hai tháng này Bùi tiên sinh đều ở bên ngoài với tình nhân, không thường xuyên về nhà nên đã quên mất chuyện này.

Tạ Tri lên lầu để thay quần áo, thông thạo mà quẹo vào phòng cho khách.

Mở tủ quần áo ra, bên trong lại trống rỗng.

Tạ Tri có chút sửng sốt, nhận ra có thể nhân viên nhầm lẫn, cậu vẫn luôn ở trong phòng dành cho khách.

Cậu xoay người đi đến phòng ngủ chính, Bùi Hàm Ý đang yên lặng nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, hô hấp nhẹ nhàng.


Tạ Tri nghĩ anh đã ngủ rồi nên động tác nhẹ nhàng lại, quả nhiên phát hiện quần áo của mình treo ở trong này.

Cậu tùy tiện chọn vài bộ mình thường mặc, vừa muốn rời đi, Bùi Hàm Ý chợt mở mắt, vươn tay dụi đôi mắt còn mơ màng, hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tạ Tri ôm quần áo đi ra ngoài: "Anh không thích người khác vào phòng của mình."
Bùi Hàm Ý lẩm bẩm một câu gì đó, đúng lúc Tạ Tri đi đến cửa nên không nghe rõ.

Có điều, trong tiềm thức của Bùi Hàm Ý thật sự vẫn bài xích người khác đi vào phòng ngủ của anh, nên không ép Tạ Tri ngủ chung với mình nữa.

Tạ Tri tắm xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà, nhìn thời gian vẫn còn sớm, theo thói quen mà đi đến bên sô pha gần cửa sổ, lười biếng mà nằm xuống, cả người mềm nhũn suýt chút nữa thì ngủ gật.

Cậu hưởng thụ mà híp mắt, lo lắng sốt ruột suốt mấy ngày bây giờ mới tan hơn một nửa.

Cậu nghiêng đầu nhìn mảnh sân sau đối diện với cửa sổ sát đất trong phòng, cây ở sân sau trồng là loài phượng tím*, bây giờ đang trong thời kỳ khai hoa, từng đóa từng đóa phượng tím nở rộ khắp nhánh cây, vào mùa này, nơi có thể ngắm cảnh đẹp nhất ở biệt thự, cũng chỉ có căn phòng này mới thích hợp mà thôi.

*Ảnh Phượng tím:

Tạ Tri nhất thời thất thần.

Đây là căn phòng dành cho khách mà cậu chọn khi dọn vào, khi đó ngoài cửa sổ là một mảnh trụi lủi, Bùi Hàm Ý sống ở nhiều nơi, nhưng lại chẳng có gì cây cảnh gì, ở sân sau cũng chỉ có đống sỏi đá với cỏ dại, còn có rau cải do dì giúp việc bí mật trồng.

Cậu cũng không nhớ đó là ngày nào, bỗng nhiên Bùi Hám Ý nổi hứng, nhổ sạch rau cải của dì giúp việc, di dời cây phượng tím đến đây, tìm mọi cách để khiến cây hoa này sống lại.

Sau này, mỗi năm đến mùa hoa nở, Bùi Hàm Ý đều đến đây, ngồi ở trước cửa sổ mà ngắm nhìn.

Cái sô pha này cũng là do anh mua.

Nói một cách công bằng thì, mấy năm nay hai người ở chung cũng vui vẻ hòa thuận, đối xử với nhau vừa lịch sự vừa khách sáo, làm theo thỏa thuận không ai làm phiền ai.

Tạ Tri cố gắng đóng phim kiếm tiền trả nợ, Bùi Hàm Ý tiếp tục nuôi bầy chim hoàng yến của mình, vừa phong lưu vui vẻ vừa thoải mái.

Khi cậu ở biệt thự, Bùi Hàm Ý cũng ít khi về nhà, nếu không phải đi tìm tình nhân bé nhỏ thì sẽ đi uống rượu với bạn bè.

Không thể không nói, Bùi tiên sinh là một đối tác tốt hiếm có, vừa hào phóng vừa khéo léo.

Bùi Hàm Ý cần một người để kết hôn, Tạ Tri thì cần tiền, nói đi nói lại vẫn là Tạ Tri chiếm được lợi.

Cậu không muốn mắc nợ người khác quá nhiều, đúng lúc còn ba năm nữa là trả xong tiền, lúc dọn khỏi nơi này cậu đã có thể thở ra hơi nhẹ nhõm, bước đi nhẹ nhàng.

Cậu vốn nghĩ rằng, đại khái thì đường giao điểm của hai người đến đây là kết thúc, sau này nếu gặp lại ở đâu đó, còn có thể thân thiện gật đầu chào hỏi, nếu Bùi Hàm Ý có gì khó khăn, cậu cũng sẽ dốc sức giúp đỡ, trả lại ân tình.

Ai mà biết được chuyện đời vô thường (2), ân còn chưa báo, ngược lại lại ôm một đứa con.


(2) Nguyên văn: 世事无常 (Thế sự vô thường) => Chuyện đời vô thường, hay thay đổi; Chuyện đời luôn thay đổi.

Cậu muốn từ chối, thật ra không phải bởi vì tính trẻ con của Bùi Hàm Ý đáng ghét thế nào, mà là cảm thấy thân phận của chính mình có chút lúng túng...nói là chồng cũ, thật ra quan hệ của bọn họ cũng không quá mập mờ như vậy, nói là bạn bè thì cũng không đúng.

Cái gì cũng không phải, thật sự chẳng có lý do gì mà ở lại cùng Bùi Hàm Ý với tư cách là một người ba.

Sau khi sắp xếp xong mấy chuyện gần đây, Tạ Tri đứng dậy, từ trong hành lý lấy quyển sổ nhật ký, viết ra dăm ba câu ít ỏi, lại tìm thấy quyển sách đang đọc dở lúc trước, cầm lấy vừa đọc không được bao lâu, đã nghe thấy tiếng rống của gấu đại ca.

Tạ Tri đóng sách lại, mới nhận ra trời đã tối.

Dì giúp việc đâu?
Tạ Tri đi đến phòng ngủ chính, đẩy cửa ra mới phát hiện trong phòng tối đen như mực vì không bật đèn, còn Bùi Hàm Ý thì vừa hét vừa xoay loạn xạ (3): "Trưởng quan...có ma...tối quá!!!"
(3) Nguyên văn: 一波三折 (Nhất ba tam chiết – Biến đổi bất ngờ) => Lúc đầu câu này dùng để chỉ các nét viết.

Sau lại ẩn dụ cho những thay đổi bất ngờ trong quá trình của sự vật.

Túm quần lại là không hiểu lắm, các bồ hiểu thì giúp tui giải thích chỗ này nha.)
......!Có lẽ như Bùi tiên sinh đã đem mặt mũi và phong độ cả đời này đều ném sạch sẽ.

Tạ Tri mở miệng: "Nhắm mắt lại."
Đợi năm giây, cậu sờ soạng bật đèn.

Trước mắt đột nhiên sáng lên*, Bùi Hàm Ý chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Tri đang đứng ở cửa, thân tàn chí kiên muốn bò từ trên giường xuống để lại gần cậu.

(*Khúc này giải thích một chút, khi mình nhắm mắt thì dù ở trước nơi sáng bừng bừng thì cũng cảm nhận được chút ánh sáng nha, khum tin hãy thử.)
Tạ Tri vì giữ cho Bùi tiên sinh chút mặt mũi cuối cùng, phòng hờ sau khi anh tỉnh táo lại bi phẫn muốn nhảy sông, nhanh chóng đem xe lăn đẩy qua, phát hiện hành động của Bùi Hàm Ý cũng chẳng tốt lắm, cậu duỗi tay trực tiếp bế ngang người lên, đặt vào xe lăn.

Làm xong việc, bụng lại có chút đói, cậu như có như không mà vuốt ve tóc Bùi Hàm Ý, lấy di động ra gọi cho dì Hoàng.

Dì Hoàng là người nấu cơm cho cậu trong ba năm, hai người rất quen thuộc, nhận được điện thoại, bà còn cười tủm tỉm: "Tiểu Tri hả, làm sao vậy? Muốn dì nấu cơm cho cháu sao?"
Tạ Tri đẩy xe lăn đi ra ngoài: "Dì ơi, hôm nay ngài không đến Chương Hòa sao?"
Dì Hoàng ngạc nhiên nói: "Dì đã hai tháng không đến rồi."
Động tác của Tạ Tri chợt dừng lại.Cậu cúi đầu nhìn Bùi Hàm Ý đang cố gắng ngồi ngay thẳng trên xe lăn, nhíu mày hỏi: "Vì sao ạ?"
"Bùi tiên sinh không nói với cháu sao?" Dì Hoàng nói, "Ngài ấy nói cháu tạm thời đi rồi, ngài ấy ăn không quen món Tô (4) mà dì làm, kết tiền lương xong dì cũng không đến làm nữa.

Hai người làm sao thế, cãi nhau rồi ở riêng hay là vì công việc mà phải ở bên ngoài?"
(4) Món Tô (Ẩm thực Giang Tô): Là một trong "Tám đại trường phái ẩm thực Trung Quốc".

Tạ Tri mờ mịt mà đứng tại chỗ một chút, khó hiều mà niết một phần tóc của Bùi Hàm Ý, trả lời: "Chúng cháu ly hôn."
Dì Hoàng sửng sốt: "Ôi, là vậy à, thật đáng tiếc."
- ---
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Bị nhổ sạch hết rau cải, dì giúp việc tức giận nên chỉ nấu mỗi món Tô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi