ANH Ở NƠI NÀY, CHỜ GIÓ VÀ CHỜ EM



Vừa ra khỏi phòng, Nguyễn Thư mau chóng chạy sang tìm Lâm Diệu Phù.

Lâm Diệu Phù được đặt nằm ngủ trên ghế sô pha, cả người phủ một chiếc áo khoác nam dài che lấp đùi cô ta, đỡ hở hang hơn lúc trước rất nhiều.

Nguyễn Thư cúi người vỗ vỗ mấy cái vào mặt định đánh thức cô ta dậy.

Nào ngờ, Lâm Diệu Phù chỉ khẽ xoay người rồi yên lành ngủ tiếp.
Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyễn Thư liếc nhìn một lát, định bụng giúp cô ta mặc áo khoác lên người, khi đỡ dậy thì trông thấy Phó Lệnh Nguyên đang lười biếng đứng trước cửa gọi to: "Lịch Thanh, Thập Tam."
Lịch Thanh với Triệu Thập Tam chạy vào ngay lập tức, lễ phép cúi người chào hỏi Nguyễn Thư.

Nhất là Triệu Thập Tam, anh ta khom người gần như chín mươi độ, đường nét thô kệch trên khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và...!lo sợ? Hoàn toàn không hề phù hợp với một người như anh ta.
Nguyễn Thư nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt đó có gì đó hơi là lạ...!
Hai người vẫn giống như trước, một trái một phải bước đến dìu Lâm Diệu Phù.
Đợi đến khi bọn họ thuận lợi đưa Lâm Diệu Phù vào xe, Nguyễn Thư đang ngồi ở vị trí tài xế, lễ phép nói lời tạm biệt với Phó Lệnh Nguyên qua cửa xe đang mở: "Việc tối nay lại phải cảm ơn anh ba rồi."
Phó Lệnh Nguyên châm một điếu thuốc, hít hơi thật sâu rồi lại chậm rãi nhả ra, làn khói trắng dần tản nhạt trong không khí, nhướng mắt nhìn chiếc xe của cô rời đi, cảm xúc có gì đó hơi u ám không nói thành lời.

"Lão đại, Tiểu gia còn đang chờ anh."
Sau khi nghe Lịch Thanh nhắc nhở, Phó Lệnh Nguyên quay người bước vào, khi đi ngang qua Triệu Thập Tam ánh mắt hơi ngừng lại trong giây lát.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Triệu Thập Tam khép chặt hai chân ngay lập tức, sống lưng thẳng tắp đứng nghiêm cùng với hai tay duỗi thẳng với mép quần, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng: "Lão đại, tôi sai rồi!"
Phó Lệnh Nguyên khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Sai ở đâu?"
"Sai ở...!Sai ở...!Sai ở..." Triệu Thập Tam đỏ mặt ấp a ấp úng, lặp đi lặp lại ba lần vẫn không nói rõ nguyên nhân.
"Trước tiên cậu nên suy nghĩ mình sai ở đâu đã." Sau đó Phó Lệnh Nguyên trở về quầy bar ban nãy.

Triệu Thập Tam sững sờ chôn chân tại chỗ.
***
Cuộc họp hội đồng diễn ra vào sáng thứ hai hàng tuần như thường lệ, toàn bộ phòng họp đều ở trong bầu không khí căng thẳng.
Nguyễn Thư ngồi ở đầu bàn hội nghị, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, trong tay cầm bản báo cáo tiêu thụ sản phẩm mới nhất, ánh mắt mau chóng lướt qua mọi người một lượt, sau đó ném mạnh nó xuống bàn dưới động tác rất đỗi tự nhiên, tiếng ma sát giữa tập giấy và bàn thanh thúy vang lên: "Mau nói nhanh, tại sao lại bị cướp tới tám đơn hàng liền? Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là đối tác của công ty chúng ta hơn mười năm rồi."
Giám đốc Bộ phận bán hàng và Phó giám đốc liếc nhìn nhau, không ai có ý định lên tiếng trước.
Từ trước đến nay, Nguyễn Thư luôn luôn thân thiện với mọi người, mặc dù sự vui vẻ đó chẳng qua chỉ là thói quen, nhìn qua thì cảm giác dễ gần nhưng thực chất lại vô cùng hời hợt.

Chính vì vậy nên khi cô để bộ dạng không cảm xúc nói chuyện khiến cho người khác càng cảm thấy bị đè nén.

Như tình huống bây giờ chẳng hạn.
"Không người nào chịu mở miệng đúng không?" Nguyễn Thư hơi ngả người ra phía sau, điềm nhiên vắt chéo hai chân, một tay đặt lên vịn ghế, tay còn lại gõ nhẹ trên bàn liếc nhìn Giám đốc Lý Mậu.
Bộ phận kinh doanh được chia thành hai nhóm, Giám đốc Lý Mậu lãnh đạo nhóm A, là người của cô, bao nhiêu năm nay vượt mọi chông gai đã khai thác không ít thị trường mới cho công ty.

Nhưng trên thực tế, sự việc hủy đơn hàng lần này đáng lẽ là trách nhiệm của đội ngũ Phó giám đốc, mà Phó giám đốc đó lại chính là Lâm Thừa Chí.

Khi bị gọi lên, Lý Mậu ngược lại không hề hốt hoảng hay ngạc nhiên, bình tĩnh đứng lên trả lời: "Là do chúng tôi không suy nghĩ kỹ.

Hơn nữa hai ba năm nay, những đối tác này đều liên tục muốn hạ giá, chúng ta không đồng ý.

Trong số đó có một vài công ty nhỏ mới bắt đầu, vì lợi ích mà liều mạng đồng ý bị ép giá.


Vậy nên chúng tôi chưa bao giờ muốn cạnh tranh."
"Từng yêu cầu hạ giá sao?" Nguyễn Thư nhíu mày: "Sao tôi không biết chuyện này?"
Đột nhiên Lý Mậu im lặng không nói nữa.
Lâm Thừa Chí trước đó vẫn giả bộ làm người ngoài cuộc, bây giờ mới lên tiếng: "Tôi đang xử lý việc đó rồi."
"Ồ?" Nguyễn Thư mở miệng liếc mắt nhìn về phía Lâm Thừa Chí.

Lâm Thừa Chí ngồi trên ghế, tư thế tùy ý không cử động: "Bọn họ đúng là khách quen của chúng ta, nhưng chính vì thế nên muốn cậy già lên mặt, sản phẩm của chúng ta đang trên đà cải tiến và phát triển nên chi phí sản xuất cũng cao hơn so với trước đây, nhưng các điều khoản hợp tác hầu như không thay đổi, bây giờ lại còn đòi hạ thấp giá.

Nếu chúng ta không đồng ý, chẳng phải để cho bọn họ nghĩ rằng Lâm thị phải dựa vào họ mới có thể kinh doanh sao?"
Ông ta lơ đễnh nở nụ cười: "Thật ra, những công ty này không hợp tác với chúng ta nữa cũng chẳng sao, dù gì chỉ là một trong vô vàn các doanh nghiệp nhỏ.

Thay vì tốn thời gian với một đơn hàng nhỏ không ảnh hưởng gì này, tốt hơn là nên giải quyết các đơn hàng lớn kia trước."
Cách đó không xa, Nguyễn Thư nhìn Lâm Thừa Chí nở một nụ cười tươi tắn: "Bác Lâm nói rất có lý, chỉ có điều, người của công ty chúng ta từ trên xuống dưới không phải ai cũng có năng lực giống bác Lâm, lấy được cả vốn đầu tư từ tập đoàn Tam Hâm."
Lâm Thừa Chí nghe ra sự giễu cợt trong giọng nói của cô, định đáp trả nhưng Nguyễn Thư lại quay mặt đi.
Cô hững hờ đặt hai chân xuống rồi đứng dậy, nghiêng người về phía trước, hai tay siết chặt thành quyền đập mạnh xuống bàn, liếc nhìn mọi người một lượt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng cất lên: "Ngay cả một đơn hàng nhỏ cũng bị công ty vô danh cướp, các người có dám hứa với tôi lấy được đơn hàng lớn hơn không?"
Câu hỏi chất vấn của cô vừa vang lên, đám người phía dưới sợ tới nỗi không dám thở mạnh.
Sau đó còn nói thêm một chút chuyện khác mới tan họp, Nguyễn Thư vừa trở về phòng làm việc của mình đã quẳng ngay một chồng giấy tờ lên bàn, "rầm" một tiếng, không khác gì đánh trống ngực trong lòng trợ lý đang theo sát lúc này.
Trợ lý thấy vậy vội vàng pha cho cô một ấm trà nhỏ, rót vào một ly bưng đến cho cô.

"Cám ơn." Giọng nói của Nguyễn Thư vẫn mang theo vẻ căng thẳng, hiển nhiên trong lòng vẫn chưa nguôi giận, khi cầm tách trà lên có vô tình lướt qua rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào đồng hồ nổi tiếng trên tay trợ lý, thản nhiên nói: "Gần đây chịu tiêu tiền cho bản thân rồi à?"
Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ mỉm cười, trong nụ cười dường như ẩn chứa một chút ý tứ sâu xa nào đó.
Bỗng nhiên trợ lý giật mình, chớp chớp mắt quay lại đã thấy Nguyễn Thư đang cúi đầu nhấp một ngụm trà, không hề có gì bất thường.
***
Buổi tối, hơn tám giờ Nguyễn Thư mới tan làm, khi đang lái xe từ cổng khu dân cư vào trùng hợp nhìn thấy Lâm Diệu Phù vừa xuống taxi.

Về đến nhà, cô cố ý đợi dưới tầng một lát, ngay sau đó đã trông thấy Lâm Diệu Phù về, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.

"Vừa đi đâu về?" Câu hỏi của Nguyễn Thư mang theo hàm ý chất vấn.

Lâm Diệu Phù bỗng trở nên cứng ngắc, nụ cười vụt tắt: "Đi chơi với bạn."
"Đêm hôm trước cũng đi với bạn tới tận quán bar?" Nguyễn Thư liếc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã được cô ta cẩn thận trang điểm.

Ngày đó, khi cô đưa Lâm Diệu Phù say rượu trở về nhà, cô ta bèn ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau mới dậy.

Còn chưa có kịp dạy dỗ cô ta về những phiền phức suýt chút nữa diễn ra trong quán bar hôm trước.

"Thế thì sao?" Giọng điệu Lâm Diệu Phù càng trở nên khó chịu, chế giễu: "Chị bây giờ cũng rảnh rỗi nhỉ, còn quản cả việc tôi đi chơi với bạn nữa.

Phải giao công ty cho bác cả rồi sao?"
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Vương Dục Phân lúc này đang khoác tay Lâm Thừa Chí bước vào từ cửa, cả hai vợ chồng đều ăn mặc đẹp, trông mặt mũi vô cùng hồng hào.

Vừa thấy Nguyễn Thư và Lâm Diệu Phù, Vương Dục Phân và Lâm Thừa Chí vội dừng lại, vừa nói vừa cười, dường như nhạy bén phát hiện ra điều gì, cố ý cười hỏi: "Hai chị em lại cãi nhau gì thế?"
Lâm Diệu Phù ngậm miệng, quay đầu bước về phía Phật đường hỏi thăm sức khỏe Trang Bội Dư như thường lệ.

Dù nhận thấy rõ sự khinh bỉ của cô ta, Vương Dục Phân vẫn không tức giận, chỉ biểu lộ vẻ mặt không hài lòng, nói: "Tính tình con bé này càng lúc càng lớn rồi, e là sau này muốn tìm chồng lại cả một vấn đề." Bất chợt bà ta quay sang nhìn Nguyễn Thư: "Nhưng có người chị tài giỏi như Tiểu Thư đây, ít nhiều cũng chọn được người đàn ông phù hợp cho Tiểu Phù chứ? Thóc đâu mà đãi gà rừng" Sau đó quay sang tìm Lâm Thừa Chí: "Ông thấy đúng không?"
Lâm Thừa Chí nở nụ cười tiếp lời: "Tôi cũng có nói chuyện này với Tiểu Thư rồi, hai chị em chúng nó đều đã đến tuổi lập gia đình.

Nhất là Tiểu Thư."
Bỗng nhiên điện thoại trên tay đổ chuông, Nguyễn Thư cũng lười trả lời hai vợ chồng bọn họ nên sau khi quơ quơ tỏ ý có điện thoại, đã đi thẳng ra ngoài.
Một dãy số điện thoại lạ.

Nhưng là số của người Hải Thành.
Nguyễn Thư lướt qua nút trả lời, đưa di động lên sát tai nghe máy:"Xin chào, ai thế?"
"Là tôi." Một giọng nói đàn ông quen thuộc truyền tới, không biết có phải do cách loa điện thoại hay không, dường như giọng của anh đã trở nên trầm thấp hơn trước rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi