ANH RỂ XIN BUÔNG TAY


"Bố! Thạch Lâm ông ta, bị công an đưa đi thẩm vấn rồi."
Rời khỏi phiên tòa Bạch Văn Linh lúc này mới đọc được tin tức trên báo, trong ảnh là Thạch Lâm bị phía bên công an đưa lên xe, đôi chân cô ta bỗng mất đi lực lùi về sau vài bước, chịu đựng ở bên cạnh làm kẻ mua vui cho ông ta, đâu phải để chờ tới cái cảnh ông ta vào tù, giấc mơ làm Thạch phu nhân liệu có còn?
Bạch Ngạn quay đầu lại đằng sau mình liếc qua ba người đang đủng đỉnh cười nói phía xa, bàn tay nắm chặt lại.

Những tưởng nắm chắc phần thắng trong tay không nghĩ tới lại bị thua một vố đau như vậy, chủ tọa trước kia bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc chẳng thấy đâu, đến hôm nay tới đây mới biết đã thay người.

Tất cả công sức chuẩn bị chu đáo cứ thế bị bác bỏ hoàn toàn, tuy đây chưa phải là kết thúc với ông ta, nhưng mất đi Thạch Lâm ông ta sao có thể trở mình được.

Bạch Ngạn lúc tới mang bộ mặt đắc ý, khi trở ra liền biến sắc sự nghiệp bấy lâu nay dốc hết tâm huyết xây dựng khả năng chẳng mấy chốc nữa mà tan thành mây khói.

"Chắc giờ người bố kia của cô đang rất đau đầu." Trần Liêm mang theo nụ cười trên khóe môi, ngạo mạn lướt qua nhanh người luật sư đối phương bước đi.

"Em rất muốn nhìn thấy anh ta khóc." Đổng Văn Văn ghét bỏ cái thái độ đó của Trần Liêm.

Không biết anh ta có phải là một trong số những người con rơi nữa của nhà họ Hoa? Tính cách với Hoa Kế Đạt chẳng khác gì nhau cùng bộ dạng thích ăn đập.


"Anh cũng vậy." Âu Thời Phong chưa bao giờ nhìn thấy cái tên đó hợp mắt cả, thường những người có vẻ bề ngoài bất cần, là kẻ tâm tư bên trong khó nắm bắt, anh ôm lấy bả vai Đổng Văn Văn từ từ đi xuống từng bậc thang.

Sau bao nhiêu tranh đấu mệt mỏi trên thương trường, anh bắt đầu cảm thấy thích cuộc sống bình yên hơn, ngày ngày bên người mình yêu, chăm sóc con cái, mỗi ngày trôi qua đẹp biết bao.

"Mẹ." Âu Thời Phong nhìn thấy người con gái ngồi bên cạnh bà Trần Tuyết Hoa đôi mày khẽ nhíu lại.

"Thời Phong lại đây ngồi đi." Âu phu nhân liếc qua Đổng Văn Văn coi cô như không tồn tại, gọi con trai lại bên cạnh mình.

Nhìn cái không khí kỳ lạ này, cùng người phụ nữ bên cạnh bà Âu dường như Đổng Văn Văn lờ mờ đoán ra diễn biến câu chuyện tiếp theo là gì rồi, bỏ tay ra khỏi cánh tay anh, cô chủ động rời đi: "Thời Phong em lên phòng trước."
Âu Thời Phong gật đầu: "Em nghỉ ngơi đi! Lát nữa anh tới." Mẹ anh mang cô ta tới đây là muốn làm rạn nứt tình cảm của bọn họ? Chờ Đổng Văn Văn đi khuất anh lại chỗ bàn tiếp khác ngồi xuống.

Bà Âu giới thiệu: "Đây là Hiểu Lam con gái của người quen mẹ, mấy năm trước đều sống ở nước ngoài, hiện tại đang có ý định về đây lập nghiệp."
Trần Tuyết Hoa không thích người phụ nữ hiện tại mà con trai mình si mê, cô ta xuất thân không tốt, nghề nghiệp lại chẳng ra sao, trước sau gì cũng hại con trai bà, nếu đã không thích Bạch Văn Linh cũng được, ngoài kia còn rất nhiều người con gái điều kiện gia đình tốt.

"Chào anh." Hà Hiểu Lam lịch sự hướng Âu Thời Phong chào hỏi.

Từ đầu tới cuối, Âu Thời Phong vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, mặc kệ mẹ mình luôn miệng khen ngợi Hà Hiểu Lam, lâu lâu lại đưa mắt lên trên phòng, muốn biết lúc này Đổng Văn Văn đang làm gì, có vì chuyện này mà không vui?
Không khí trong phòng nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, ai ngờ tới mỗi người bọn họ đều nổi nên những ngọn sóng ngầm, mang theo tâm tư ẩn giấu.

"Bác gái, Anh Thời Phong cũng muộn rồi cháu xin phép." Hà Hiểu Lam lần đầu tới chơi không tiện ngồi lâu, muốn rời đi.

Cô ta có mắt, sao không nhìn ra người đàn ông trước mặt này ghét mình chứ.

"Rảnh thường xuyên tới chơi."
"Thời Phong lần trước mẹ đã nói với con, hình như con nghe không lọt tai." Tiễn Hà Hiểu Lam xong, Trần Tuyết Hoa liền thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nhìn con trai mình chất vấn.


"Mẹ luôn muốn quyết định mọi việc của con theo ý mình, vậy con là thứ gì? Là con rối sao?" Những việc khác anh còn có thể chấp nhận được, riêng chuyện này không thể nghe theo.

Nhà bọn họ chưa đủ giàu à? Mà còn phải liên hôn để làm cái gì? Bà ấy mang người phụ nữ lạ mặt kia tới đây làm anh rất khó chịu.

Dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên cuộc đời con trai, đó là muốn tốt cho anh? Hay chỉ là để thỏa mãn cái tính gia trưởng của mình?
"Người phụ nữ kia cho con ăn cái gì? Khiến con u mê như này? Loại phụ nữ không sạch sẽ đó sớm muộn cũng có ngày phải bội con." Đối với những cô gái xuất thân từ những gia đình khá giả, ăn học đàng hoàng không thích, lại đi yêu đương với nhân viên quán bar, chuyện này đồn ra ngoài nhà họ Âu sao có thể ngước mặt nhìn người, người con trai bà luôn tự hào này từ lúc nào biến thành người không có đầu óc, bị người khác dắt mũi.

"Đời này không phải cô ấy con sẽ không kết hôn, lần sau mẹ đừng mang những người kia tới nữa, con sẽ không tự chủ được mà làm mẹ mất mặt."
Âu Thời Phong ra tối hậu thư cuối cùng, đây là lần đầu anh có thể cố gắng nhịn xuống, nhưng lần khác sẽ không thế nữa, không có ai tác thành tình yêu của bọn họ cũng chẳng sao, chỉ cần hai trái tim luôn cùng chung nhịp đập vượt qua mọi chông gai, anh tin phía cuối chân trời xa thẳm kia chính là ánh sáng cầu vồng rực rỡ.

"Thời Phong đây là con muốn chống đối với mẹ? Nếu thế người bị tổn hại chỉ có thể là cô ta."
Trần Tuyết Hoa mang theo bực dọc trong người, chiếc giày cao gót nên mạnh vào sàn nhà.

Vì một người phụ nữ mà không tiếc bỏ ra công sức lấy lòng cô ta, người đặt trái tim ở trên đầu tương lai trước sau gì cũng bại.

Âu Thời Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Âu, bà nhất quyết không chấp nhận cô ta làm con dâu mình.

Nghe tiếng xe ô tô mang theo mẹ ra khỏi cổng, Âu Thời Phong vội vàng chạy lên trên phòng ngủ.

Trong phòng Đổng Văn Văn ở trên giường an tĩnh ngủ say, anh nhẹ bước tiến vào giống như chỉ cần tiếng động nhỏ cũng khiến bức tranh đẹp vỡ tan.


"Văn Văn em biết không? Khi chưa quen em anh thực sự rất cô đơn." Dùng bàn tay lớn của mình bao lấy đôi tay nhỏ bé của Đổng Văn Văn, Âu Thời Phong đầu gối tì xuống đất áp má vào mu bàn tay cô.

Bọn họ đã đi hết chín trên mười chặng đường, cửa ải cuối cùng thật gian nan, để có một bông lúa nặng hạt người nông dân phải bỏ ra rất nhiều công sức, từ chọn giống, chăm bón phun thuốc.

Âu Thời Phong tin tình yêu càng trải qua nhiều thử thách sẽ biết trân trọng nhau hơn.

"Thời Phong em ngủ quên mất." Đổng Văn Văn đôi mắt vốn đang đóng trật, từ từ mở ra.

Âu Thời Phong nhổm người lên, đặt vào môi cô một nụ hôn ấm áp: "Làm em tỉnh giấc rồi."
Đổng Văn Văn nhìn sâu vào trong đôi mắt Âu Thời Phong, cô không phải kẻ ngốc sao có thể không hiểu sự việc diễn ra bên dưới.

Cô dùng thanh xuân của mình đánh cược đặt niềm tin nơi anh, nếu như có thua thì cũng chẳng sao cả mất đi một tình yêu mà mình cố gắng hết lòng, có gì mà luyến tiếc?
Bọn họ ở bên nhau đã là duyên phận, đi đến hết con đường dài phía trước hay không? Đều phụ thuộc vào ưu ái của ông trời dành cho mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi