Gửi tin nhắn xong, tôi quăng điện thoại lên bàn, không dám xem tiếp.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
Tôi từ từ mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Trì Thần gửi tới.
[Vừa nãy cậu nói tôi sao?]
Hả?
!
Tôi hồi tưởng lại một chút, xác định mình không hề nói rõ là ai mà chỉ nói chung chung là sinh viên khoa thể thao, mà sinh viên khoa thể thao nhiều như thế, ai biết tôi nói ai chứ.
Đây là không đ.ánh mà tự khai rồi.
[Không phải…] Xấu hổ chếc mất thôi.
Trì Thần: [Bạn trai?]
Aaaaa……
Tôi ngơ người.
[Cũng không hẳn.] Tôi thở dài não nề.
Nghĩ một lúc lại sợ cậu ấy hiểu lầm, soạn một tin nhắn gửi qua.
[Trước đây tôi đơn phương thích cậu ấy, bây giờ thì....!tóm lại là tôi thật sự không có ý đó với cậu đâu.
Hãy tin tôi.]
Trì Thần: [.....]
Mấy dấu chấm này là có ý gì đây?
Không tin sao?
[Vậy cậu bấm xác nhận tiền tôi gửi đi nhé?]
Tôi không rõ suy nghĩ lúc này của cậu là gì, không lẽ là cạn lời đến mức muốn mắng tôi luôn, bởi chính bản thân tôi cũng muốn mắng mình cơ mà.
Trì Thần: [Tôi không nhận tiền của con gái.]
[À? Vậy thì....!thế này đi, cậu gửi Wechat của bạn cậu cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho bạn của cậu nhé?]
Trì Thần: [......]
Tại sao cứ thích dùng dấu chấm lửng vậy trời, có ý gì hả?
Đợi mờ cả mắt, cuối cùng thì cậu ấy cũng gửi thêm một câu.
Trì Thần: [Nếu cậu thực sự muốn trả thì trực tiếp đến gặp tôi.]
[Được ạ, vậy khi nào rảnh thì chúng ta gặp nhau?]
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi lại cảm thấy hơi kỳ cục, tôi có quen biết gì đâu, tự dưng mời bọn họ đi uống nước.
Trong lúc tôi đang không biết phải làm sao thì….
Cậu gửi tin nhắn đến.
Trì Thần: [Buổi chiều tôi có buổi huấn luyện.]
[Cậu mua 3 cốc cà phê và 1 cốc trà sữa, 8 giờ tối thì mang đến sân vận động.]
[Được!] Tôi đồng ý ngay lập tức.
Cách này ổn đấy, tránh được sự ngại ngùng của cả hai bên.
[Không cần mua ở Sơn Đỉnh đâu, mua ngay trước cổng trường là được.]
[Ừm.]
Tôi đáp xong thì lại phát hiện ra một vấn đề.
Tôi hoàn toàn không biết tên bọn họ là gì, làm sao mà tìm được đây?
[Có thể cho tôi biết tên đầy đủ của cậu không? Để cho dễ tìm ấy ạ.]
[Trần Trì Thần.]
[Còn tôi tên là Lý Triều Triều.]
[Ừm, tôi biết.]
Hả?
Sao cậu ấy lại biết?
À, có lẽ cậu ấy đã nghe thấy Châu Mộ gọi tên tôi.
20.
Đến tối, tôi ra trước cổng trường mua cà phê.
Sau khi mua xong, tôi bỗng nhận ra mình được hời khá lớn rồi.
Ở trước cổng trường cà phê có 38 tệ một cốc, ở Sơn Đỉnh 186 tệ một cốc.
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, bởi lúc tôi đi mua thì đã gần 8 giờ kém 10 rồi.
Vừa đến sân vận động, tôi vừa nhìn đã thấy cậu ấy.
Thực ra thì trên sân có rất nhiều cặp đôi yêu nhau đang đi dạo, còn cậu thì đứng trên đường chạy, khom người ở tư thế chuẩn bị xuất phát.
Thực sự chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh cả, lại còn có phần rất nổi bật nữa chứ.
Người đứng bên cạnh chắc là huấn luyện viên.
Không biết có phải tôi hoa mắt không nữa, nhưng vào khoảnh khắc mà tôi nhìn cậu thì cậu cũng đang nhìn tôi.
"Em gái à!"
Sau lưng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy cái anh chàng lần trước gọi dì quản lý ký túc xá là "chị".
“Chào mọi người.” Tôi vội vàng chào lại.
"Tìm Trì Thần hả?"
“Ừm.” Tôi thuận miệng đáp một tiếng, xong lại cảm thấy không ổn cho lắm, liền nói thêm một câu, “Là đến tìm mọi người đó, lần trước làm đổ cà phê, Trì Thần bảo tôi mời mọi người uống cà phê.”
Nói xong, tôi giơ tay lên, đưa mấy cốc cà phê đã đóng túi cho bọn họ.
"Trì Thần bảo mua sao?"
"Ch.ết tiệt, cậu ta keo kiệt như thế từ bao giờ vậy, có mỗi thế này mà cũng bắt em mời hả."
"Sợ là cậu ta cố ý muốn em tới thôi.
Anh chưa từng thấy cậu ta nhận trà sữa của em gái nào đâu nhé".
"Cũng đúng thôi, còn chủ động để em mời cơ mà .....haha"
*Mọi người đều bằng tuổi nhưng mấy cậu bạn trong nhóm của Trì Thần rất thích trêu Triều Triều nên mới gọi là em/em gái.