“Muốn ăn gì?”
Phía trước truyền đến giọng nói của Trì Thần nhưng không ai đáp lời cả.
Cậu ấy đột nhiên đứng lại, sau đó đảo mắt tìm kiếm một vòng, xoay người lại mới phát hiện tôi đang ở phía sau.
Nhìn tôi hai giây, giống như nghĩ đến điều gì đó, cũng không nhúc nhích mà đứng tại chỗ nói chuyện phiếm với ba người kia.
"Em gái, Trì Thần hỏi em muốn ăn gì." Trương Vũ nhìn tôi cười.
"Không quá cay là được."
"Đồ ăn đêm có loại không cay không?"
“Không có."
"Nhưng mà không cay ăn không ngon."
Hai người khác phụ họa.
Tôi lại rơi vào sự lúng túng một lần nữa.
"Bảo ông chủ đừng bỏ ớt, có miệng mà không biết ăn nói thì khâu mẹ nó đi." Trì Thần quát bọn họ một câu.
"Đúng đúng đúng, lão đại nói đúng."
"Em gái...!Đợi chút nữa tôi sẽ đi...".
Đúng vậy, Trương Vũ luôn gọi tôi là em gái, mỗi lần gọi đều khiến tôi nổi hết cả da gà.
"Trương Vũ, cậu vừa phải thôi, ai là em gái cậu?" Trì Thần không kiên nhẫn mắng cậu ta thêm lần nữa.
"Lão đại…” Cậu ta ấm ức kêu một tiếng.
"Triều Triều, đợi một chút tôi..." Trương Vũ đổi cách gọi, sau đó nhìn thoáng qua Trì Thần .
"Lý Triều Triều, đợi lát nữa..." Cậu thở dài, "Tôi đi bảo ông chủ đừng bỏ ớt, thế này được rồi chứ, lão đại."
Trì Thần chỉ liếc qua một cái, không mấy để tâm tới hắn.
21.
Suốt chặng đường, cả nhóm nói rất nhiều, tôi căn bản không có cơ hội nào để chen vào cả.
May mà Trì Thần cũng không thích nói chuyện, nên tôi mới không đến nỗi khó xử như thế.
"Đi bên phải." Trì Thần đột nhiên nghiêng đầu nói với tôi.
"Ừm." Mặc dù tôi không hiểu lắm nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Khi băng qua đường, học sinh cực kỳ nhiều, cậu không nhanh không chậm đi theo tôi, gặp phải đồng chí nào đang vội vã, thì rất tự nhiên đưa tay ra cản.
"Sáng nay cậu học môn gì?"
"Vi phân và tích phân."
"Ồ, khó không?"
"Khó."
"......”
Cậu nhìn bộ dạng nghiêm túc của tôi, đột nhiên bật cười, nhưng cũng không nói lời nào.
"Lớp văn hóa của sinh viên thể dục thể thao (TDTT) các cậu không khó lắm, đúng chứ."
"Cũng được, tôi không để tâm lắm." Nhìn thái độ này của cậu, khả năng cao là tình hình cũng không lạc quan hơn tôi là bao.
Tôi cũng ngại nên không tiếp tục hỏi nữa.
Đến quầy hàng ăn khuya.
Bọn họ gọi rất nhiều.
Trong lúc chờ ông chủ làm đồ ăn, Trương Vũ đột nhiên đề nghị chơi một trò chơi.
"Không chơi." Trì Thần trực tiếp cự tuyệt.
"Lão đại…….
Có bận gì đâu…..." Trương Vũ tủi thân nói.
Nói rồi liền nhìn về phía tôi: "Cậu biết chơi Vương Giả Vinh Diệu* không?"
*Trò chơi điện tử do Tencent Games phát hành tại thị trường Trung Quốc, khá giống với Liên Minh Huyền Thoại.
"Biết một chút."
"Vậy được, cậu vào game đi, để Trì Thần đưa cậu bay."
"Ah......” Tôi có chút do dự.
Người ta đã nói không chơi rồi mà.
"Đừng sợ, không có em gái nào mà Trì Thần gánh không nổi."
Tôi căn bản không phải sợ vấn đề này nhưng mà…
"Muốn chơi thì chơi." Trì Thần nói xong, liền lấy điện thoại ra.
"Cậu chơi khu QQ à?" Trương Vũ hỏi tôi.
"Ừm."
"Vậy vừa hay, chúng ta lại thêm QQ nhé."
"Được."
Tôi mở QQ ra quét từng người bọn họ.
Lúc quét tới Trì Thần, không có phần thêm bạn bè.
Cậu ấy là bạn bè trên QQ của tôi từ lúc nào vậy?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Gì đây, sao các cậu đã kết bạn rồi?" Trương Vũ tiến lại gần nhìn, vẻ mặt đầy ý vị.
"Tôi không biết." Tôi thực sự không biết.
Trì Thần ngược lại không chút kinh ngạc.
"Các cậu từng chơi game với nhau rồi à?" Trương Vũ hỏi tôi.
“Không có."
"Tôi chơi game với bạn cùng lớp cấp 3, bạn cùng lớp đại học, không có Trì Thần."
"Vậy có thể nào, các cậu chơi bình phiêu lưu* xong kết bạn?"
*Là một công năng của app Hộp thư QQ.
Tin nhắn được bỏ vào chai, thả ra biển, những cái chai nặc danh sẽ được sóng vỗ dạt vào bờ biển, chờ người khác đến vớt lên, ai cũng có thể vớt không cần phải là bạn bè được xét duyệt.
Nhiều công ty, đ.a c.ấp, l.ừa đ.ảo đã lợi dụng mà lừa gạt đặc biệt là học sinh sinh viên.
Hiện công năng này đã bị tạm dừng, không còn trên QQ và Wechat.
"Lão đại, cậu mà lại chơi bình phiêu lưu?"
"Lão đại, cậu còn điều gì mà chúng tôi không biết không?"