“...” Nghe Châu Mộ giải thích, tôi chỉ cười nhẹ một cái.
Cũng không nói gì nữa mà quay người bước ra ngoài.
Châu Mộ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định ở phía sau tôi.
Tới quầy lễ tân, cậu ấy thuần thục sắp xếp người phục vụ, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không nói gì.
“Tôi muốn về rồi.” Tôi không muốn cùng cậu dây dưa thêm nữa.
Cảm thấy cứ duy trì như vậy thật sự rất mệt.
“Triều Triều, cậu đừng hành động theo cảm tính nữa.
Còn có người khác ở đây đấy.” Châu Mộ thở dài nói.
Nghe được những lời này của cậu ấy tôi liền hiểu tất cả.
Châu Mộ đã nhìn ra được những chuyện mà mẹ cậu ấy làm với tôi.
Cậu ấy rất hiểu tôi, nhưng lại vẫn chẳng có động thái nào cả.
Từ trước đến nay vẫn như vậy!
Thì ra, cậu vẫn luôn biết tất cả.
Tôi cũng thở dài, nói: “Cậu nói với mẹ cậu rằng, tôi thấy không khỏe lắm là được rồi.”
“Nhiều người như vậy, đừng gây rắc rối nữa.” Cậu ấy đưa tay ra muốn kéo lấy tay tôi, nhưng nhìn thấy nhân viên phục vụ đi qua thì lại thu tay lại.
“Châu Mộ, tôi nói tôi không khỏe, tôi không phải người sao?”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi bày tỏ thái độ chống đối ra mặt với Châu Mộ.
“Triều Triều...” Có vẻ cậu ấy bị tôi dọa rồi.
“Hiểu rồi.” Tôi nói xong liền quay người trở lại căn phòng kia.
Còn Châu Mộ thì phải một lúc sau mới trở lại.
Bữa ăn này khiến tôi muốn bật khóc.
Sau khi kết thúc, dì Lưu tiễn khách ra về rồi dặn dò.
“Triều Triều, cháu với mẹ cháu gói mang về đi.
Mấy món này đắt lắm đó, nếu vứt đi thì thật lãng phí.”
Dì ấy nhẹ nhàng nói, mẹ tôi thì chẳng khác nào vớ được báu vật.
Tôi cảm thấy bà ấy như một kẻ ăn xin đang mừng rỡ trước người bố thí cho mình vậy.
Trong lòng chua xót vô cùng.
Buổi tối, tôi xách đồ ăn thừa mang về để trong tủ lạnh, bụng đau khủng khiế.p.
Sáng sớm tôi đã phải tới đó, ngồi xe buýt suốt 4 tiếng đồng hồ, đường đi thì gập ghềnh...
Còn Châu Mộ đương nhiên là được bố tôi đón bằng xe riêng của nhà cậu ấy rồi.
Khi tôi về nhà, bố nhìn sắc mặt xanh xao của tôi thì liền hỏi: “Con và Châu Mộ có chuyện gì à? Sao lúc bố đi đón thì không thấy hai đứa ở cùng nhau?”
Đúng vậy! Lúc trước, mỗi lần về, tôi và Châu Mộ đều sẽ cùng nhau chờ bố tôi.
Cho nên lần này bố tôi ngạc nhiên cũng là điều bình thường mà thôi.
Lúc trước thì có thể như vậy, nhưng bây giờ thì không muốn nữa rồi.
“Con và cậu ấy không chơi với nhau nữa rồi, về sau sẽ không đi chung xe nữa.”
Bố nhìn tôi một hồi lâu, sau đó mới mới chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Triều Triều nhà chúng ta trưởng thành thật rồi.”
Buổi tối, tôi nằm trên giường, đau tới n.ỗi chết đi sống lại.
Đúng lúc này thì Trương Vũ gọi tới.
“Các cậu chơi đi nhé.
Hôm nay tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa.”
“Sao tự nhiên lại như thế??” Cậu ấy hoảng hốt hỏi.
“Thực ra không nghiêm trọng lắm đâu.
Các cậu cứ chơi vui vẻ nhé.”
“Vậy còn không đi bệnh viện sao?”
“Có chút chuyện nhỏ thôi mà, cũng không cần tới bệnh viện đâu.
Đừng hỏi thêm gì nữa nhé, xin cậu đấy?”, Tôi bất lực tắt điện thoại.
Không lâu sau, Trì Thần gửi tin nhắn tới cho tôi.
[Sao rồi?]
[Tôi không sao thật mà chỉ là hơi đau bụng một chút.]
Cậu ấy im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời tôi:
[Nằm nghỉ một lát rồi uống chút nước đường đỏ đi, đắp thêm túi nước ấm lên bụng nữa, đừng ăn đồ lạnh.
Nếu đau quá thì uống cả thuốc giảm đau vào nhé.
Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi không tắt điện thoại đâu.]
Tôi nhìn chằm chằm những dòng chữ này, đột nhiên bật cười.
Thế rồi nụ cười không biết tự lúc nào lại trở thành những giọt nước mắt.
Phải mất một lúc sau tôi mới đưa tay lên lau nước mắt rồi trả lời lại cậu ấy một câu: [Được.]
25.
Tôi uống một viên thuốc giảm đau, khi thấy đỡ hơn liền ngủ thiếp đi.
Ngủ tới nửa đêm thì đột nhiên tỉnh, sau đó liền không ngủ được nữa.
Lên diễn đàn bắt đầu kể một câu chuyện mới.
Mãi tới khi rạng sáng thì tôi mới lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Ngày hôm sau, Châu Mộ đứng dưới tầng hầm.
“Thứ 7 thi tiếng anh cấp bốn rồi, giúp tôi mang đống tài liệu này vứt đi.” Cậu ấy nói xong liền đưa ra một xấp giấy do mình tự ghi chép lại.
Nét chữ ngay ngắn, mực vẫn còn chưa khô hẳn.
Tôi nhìn qua rồi cầm lấy.
Gương mặt căng thẳng của cậu lúc này cuối cùng cũng được buông lỏng.
Thế rồi chỉ một giây sau, tôi quay người đem tài liệu vứt vào thùng rác một cách dứt khoát.
“...” Châu Mộ sững sờ.
“Cậu bảo tôi đem vứt đi giúp cậu, còn có vấn đề gì à?” Tôi hỏi.
“Lý Triều Triều...” Có vẻ cậu đang rất tức giận.
“Thưa thiếu gia! Thiếu gia còn thứ gì cần vứt đi sao ạ?”
“Cậu thật sự đã bị mấy tên sinh viên thể thao đó làm cho hư hỏng rồi?”
“Không cần cậu phải lo.”
“Mấy tên đó, tên nào tên nấy đều không ra gì, lại còn không có tiền đồ, cậu hiểu không?”
Tôi thấy nực cười thật đấy.
“Các cậu ấy hẳn là không có “tiền” đồ như cậu đâu.”
Tôi cười: “Nhưng mà Châu Mộ này, tiền không phải là tất cả.”
Tôi ở bên cạnh họ cảm thấy rất vui vẻ.
Ai cũng rất tốt, tôi có thể cảm nhận được sự chăm sóc và chân thành của bọn họ và cảm nhận được rằng… mình vẫn còn sống.
Châu Mộ không hề biết tôi sống ở dưới tầng hầm này mười mấy năm, giống như một bông hoa chưa bao giờ thấy mặt trời vậy.
Cho nên, khi Châu Mộ đưa tay ra thì tôi mới tưởng rằng đó là niềm hy vọng của tôi.
“Tiền không phải là tất cả, nhưng nếu không có tiền thì sẽ thế nào đây?”
“Hãy nhìn vào nơi mà cậu đang sống đi.”
“...” Chờ cậu ấy đi rồi.
Rất lâu sau đó tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cũng không phải là khó sống, chỉ là cảm thấy dưới tầng hầm này, một giây thôi cũng khó thở vô cùng.
Tôi hoảng sợ chạy ra khỏi đó.
Cuối cùng khi dừng lại mới phát hiện mình đang đứng trong sân vận động của trường Nam Dương.
Tôi ngồi trên bậc thang, ôm mặt khóc.
Mẹ tôi gọi tới hỏi vì sao không ăn sáng mà đã đi rồi, đi đâu...
“Mẹ, chúng ta có thể đừng sống dưới tầng hầm nữa được không?”
“Sao mày lại không biết điều vậy hả? Tầng hầm này à dì Lưu cho ở miễn phí đấy.
Có biết ra ngoài thuê nhà mất bao nhiêu tiền không?” Mẹ tôi nói xong còn bồi thêm một câu:
“Bố mẹ sống ở thành phố này, ăn tiêu tiết kiệm là vì ai hả? Mày có thể để tao bớt lo lắng được không?”
“...” Tôi cúp điện thoại.
Một hồi trầm mặc, sau đó quyết định gọi điện cho bố.
“Bố, nếu chúng ta ra ngoài thuê nhà thì sao ạ?”