ÁNH SÁNG CỦA TÔI


Tôi tự mắng bản thân một câu rồi gọi điện cho cậu ấy.
Chuông reo một hồi lâu, cậu mới nhấc máy.
“Alo".
“Ừm".

Cậu ấy rất lạnh lùng, xem ra không muốn quan tâm đến tôi lắm.
Trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng đột nhiên không biết bắt đầu như thế nào.
“Cậu đang ở đâu?”
“Tìm tôi làm gì?”
“À…Tôi muốn hỏi cậu vết thương ở eo của cậu không nghiêm trọng nữa đúng chứ?”.

Tôi gãi gãi đầu: “Xin lỗi, giờ tôi mới biết lúc đó vì cứu tôi nên cậu mới bị thương".
“Ồ, thế thì?”
“Tôi muốn cảm ơn cậu, còn nữa, muốn mời cậu uống trà sữa".

Đúng là chẳng ai như tôi cả, vào thời khắc mấu chốt như này mà lại nói ra câu đấy.
“Tôi không thích uống trà sữa”
“Vậy cậu thích gì?”.

Thú thực, tôi đã muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Vốn dĩ cậu ấy cũng không thích tôi lắm, tôi cứ như thế này liệu có phải rất kì cục không?
“...”.

Cậu trầm mặc không nói gì.
Vì vừa nãy cố chạy thật nhanh nên giờ tôi mệt quá, chẳng nghĩ được nhiều mà ngồi xổm luôn trên đất lẩm bẩm một mình.
“Lần trước xin lỗi cậu, là tôi sai.


Tôi biết cậu giận, nhưng tôi cũng biết, tôi chẳng có tư cách nào tìm cậu nữa".
Tôi ngừng lại một lúc rồi thở dài.
“Nhưng mà tôi nhớ cậu.

Khoảng thời gian này, tôi thường xuyên mơ đến cậu, mơ thấy lúc chúng ta ở bên nhau.

Nếu như có thể…”.
“Có thể làm sao?”
Là tôi bị loạn thính rồi sao? Sao giọng nói này lại vang lên ở trên đầu tôi?
Mặt cậu không biểu cảm hỏi tôi: “Cậu nói đi, có thể thế nào?”
“Làm bạn cũng được rồi".

Tôi run rẩy đổi chủ đề.
“...”.

Mặt cậu lập tức nghiêm lại.
“Ai muốn làm bạn với cậu?”.

Cậu ấy đưa tay nâng người tôi lên.
Tôi: "!!!".
“Không làm bạn cũng được…”.

Tôi cúi đầu, nói lý nhí như mèo kêu.
“...”.

Cậu nhìn tôi không chớp mắt như thể đang giận lắm.
Tôi hơi loạng choạng.
“Sao thế?”
“Hơi choáng một chút."
Vừa nãy ngồi xổm rồi đứng lên quá đột ngột.
“Ai bảo cậu chạy?”
“...”.

Cuối cùng,tôi chậm chạp dựa vào cậu ấy đứng dậy.
“Trì Thần, cậu đừng giận nữa nhé!", tôi nỉ non.
“Tạm thời đừng nói gì".

Cậu ấy đưa tay ôm lấy tôi.
Dưới ánh trăng sáng, tôi được cậu ôm vào lòng, mọi thứ trở nên rất bình yên, tôi thậm chí còn nảy sinh lòng tham muốn được cậu ôm mãi như vậy.
Một hồi lâu sau, cậu mới buông tôi ra rồi nói: “Tôi đưa cậu về".
“Ừm.”
Cứ như vậy, hai chúng tôi sánh bước bên nhau đi ra cổng.
Thỉnh thoảng, tay cậu ấy sẽ chạm vào tôi.

Những lúc như vậy tim tôi đều trở nên loạn nhịp.
Một chiếc taxi đi đến trước cổng.


Cậu ấy vẫy lại, mở cửa để tôi vào trước, sau đó cậu ấy cũng ngồi vào.
Điều không ai ngờ đến là người lái taxi là bố tôi??
Sao có thể trùng hợp như vậy?
“Lý Triều Triều, vừa rồi cậu đuổi theo là có ý gì?”.

Đột nhiên Trì Thần hỏi.
Dọa tôi giật cả mình.
Nếu như không phải ngồi trên xe của bố tôi, chắc chắn tôi sẽ không xấu hổ mà nói: “Còn có ý gì được nữa, cậu không hiểu chắc?”
Tiếc là bây giờ…
“Mọi người bảo tôi đi tìm cậu, hỏi xem cậu có muốn chụp ảnh không…”.

Nói xong, bản thân tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Chụp ảnh?”.

Trì Thần cười lạnh: “Vậy cậu xin lỗi tôi là ý gì?”
“Tôi…Tôi…Tôi thấy là giữa chúng ta không nên có hiểu lầm".

Tôi vừa nói vừa nhìn biểu cảm của bố tôi qua gương chiếu hậu.
Đúng vậy, bố tôi vẫn luôn dõi theo chúng tôi.
“Ồ, xem ra hai tháng tự kiểm điểm vẫn không đủ?”.

Sắc mặt Trì Thần đột nhiên xấu xa.
“...” Tôi ngồi im không hé răng, nghịch nghịch ngón tay.
Qua một lúc, cậu đột ngột quay đầu sang, hỏi một câu: “Lý Triều Triều, thừa nhận cậu thích tôi khó đến vậy sao?”
Tôi ! ! !
Nhìn thấy sự kinh ngạc của bố, tôi muốn trực tiếp c.h.ế.t ngay tại chỗ.
“Việc này đợi lát nữa rồi nói".

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
Vậy mà cậu ấy lại nổi giận: “Không cần đợt lát nữa!”
Khi tôi còn chưa biết phải xử lý thế nào thì cậu bất ngờ ôm lấy đầu tôi, trực tiếp hôn xuống.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy một nửa đang ở thiên đường, một nửa ở dưới địa ngục.

Tôi thực sự không dám nghĩ, bố tôi sẽ kinh ngạc đến mức nào…
“Giờ thì sao, còn nói không thích tôi nữa sao? Rõ ràng cậu rất thích tôi… thích tôi hôn cậu, thích tôi ôm cậu…”
“Trì Thần!”.

Tôi nhanh chóng ngắt lời cậu.
“?”.

Cậu ấy cười, xoa đầu tôi: “Đừng ngại.”

“Bố, không cần quay lại nữa đâu ạ, bọn con xuống ở ngã tư phía trước".

Tôi không chịu nổi nữa rồi.
“À…Ờ…Được".

Cuối cùng bố cũng không cần xem kịch nữa, xe taxi dừng ở ngã tư phía trước.
“....” Lần này đến lượt Trì Thần ngơ người.
“Đây là Trì Thần, là…bạn cấp 3 của con, còn đây là bố tôi".

Tôi miễn cưỡng giới thiệu họ với nhau.
“Cháu… chào chú."
“Ừ ừ, được."
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Tôi và Trì Thần cùng nhau xuống xe.
“Về nhà sớm nhé!"
“Vâng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi