ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Nghi Hi không trả lời, mà lật tờ báo sang mặt khác, “Sao lần này bên phát hành không mua bình luận?”

Cô nói như vậy không phải chỉ trích nhà sản xuất không PR khen ngợi cô, mà quả thật là hiện tượng này rất kỳ quái. Nhà phê bình phim trong nước không giống như nước ngoài, chỉ dựa vào viết bản thảo là có thể công thành danh toại, cho nên vô cùng quý trọng thanh danh. Ở Trung Quốc thù lao của công việc viết lách này vẫn luôn thấp, cơ chế chỉnh thể cũng không thành thục, đại đa số vẫn là có thể thu mua, phim công chiếu mua bình luận khen ngợi là tình huống vô cùng phổ biến.

“Mua rồi, nhưng có vài người không thể thu mua, ví dụ như vị nói em phải ‘Coi đây là sỉ nhục’ – thầy Đới Trường Trị. Trời mới biết chị hy vọng có thể giao tiếp với thầy ấy biết bao nhiêu, trước kia thấy ấy tức giận mắng Phạm Tư Quân, hại chị đau đầu non nửa tháng.”

Chuyện này Nghi Hi đương nhiên biết. Đới Trường Trị là nhà phê bình phim nổi tiếng nhất Trung Quốc, hàng năm đều đưa bản thảo cho báo chí tạp chí của Mỹ, còn từng đảm nhiệm vai trò giám khảo của rất nhiều lễ trao giải điện ảnh quốc tế. Trong công việc ông ấy có tiếng là không nhận tiền, vì tránh né quan hệ xã hội còn làm ra chuyện phim vừa kết thúc liền rời khỏi hiện trường, cũng bởi vậy, đánh giá của ông ấy phá lệ có tính xác thực công bằng.

Nghi Hi cau chặt lông mày, “Mua rồi mà còn có nhiều bình luận tệ như vậy, những người này là đang nhắm vào em đi?”

Vương An Huệ vỗ vỗ tay, dường như khen ngợi sức lĩnh ngộ của cô, “Không sai, bọn họ chính là nhắm vào em.”

Trương Băng ngạc nhiên, Nghi Hi cũng không hiểu nhìn chị, Vương An Huệ nói: “Về phần tại sao chĩa vào em, chị nghĩ, hẳn là vì cô Thẩm Nhất Lộ đi.”

Nghi Hi biến sắc, bỗng nhiên ngộ ra điều gì, Vương An Huệ ngồi xuống đối diện cô, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có phần bất đắc dĩ.

Mấy năm nay trong nước thường nghe tốp diễn viên trẻ không bằng với các diễn viên lão làng, cách nói này lại xuất hiện không phải vì tiền bối tự cao tự đại, mà quả thật là có căn cứ xác thực. Nói về bên nữ diễn viên đi, những đại hoa đán sau 70 – Trương Tư Kỳ Lư Yên Phạm Tư Quân, nào có ai không phải khi hơn 20 tuổi đã nhận được ít nhất một cúp ảnh hậu của một trong ba giải thưởng điện ảnh danh giá nhất Hoa ngữ? Nhưng đến tốp sau 80 này, nổi tiếng nhất là Chu Bội Bội vẫn chưa dừng đóng phim thương mại, năm nay gần 30, tích lũy được vài tỷ doanh thu, nhưng mà đừng nói giải thưởng của một người, chính là phim mà cô ta tham gia cũng không tìm ra được nửa cái đề cử, có thể nói là nữ vương phim rác. Người khác thì càng không cần nói đến, ngẫu nhiên có thể được khen là nữ diễn viên thực lực nổi trội, nhưng vì nhân khí quá thấp, không có cách nào gánh vác doanh thu phòng vé. Không giống như nhóm sau 70 kia, người nào cũng hội tủ cả diễn xuất và giá trị thương mại.

“Trước mắt mà nói, em là nữ diễn viên mới nổi rất hiếm thấy, từ lúc vừa xuất hiện đã được mọi người khen ngợi khả năng diễn xuất. Đây là hiện tượng rất tốt, trước chị đã từng tán gẫu với tiền bối trong nước, đa số bọn họ đều cho rằng, thứ như diễn xuất này hầu như đều dựa vào thiên phú. Chính cái gọi là tài hoa nghệ thuật đều là kiếp trước mang tới, chính quy chỉ có thể đào tạo ra thợ, không thể bồi dưỡng ra siêu sao thật sự. Cho nên em còn trẻ đã có năng lực tứ phía, mọi người đều cảm thấy lại xuất hiện hạt giống tốt, rèn luyện thật tốt tương lai chắc chắn sẽ triển vọng. Nhưng sau khi thân phận của em bại lộ, thì suy nghĩ này đã từng chút một thay đổi.”

Lông mi Nghi Hi run rẩy, Vương An Huệ nói: “Em đã là con gái Thẩm Nhất Lộ, có tài năng như thế rất dễ để lý giải, mà thời điểm này, yêu cầu của mọi người đối với em không tự giác đề cao. Kỳ thật diễn viên trẻ tuổi đóng phim thương mại là rất bình thường, em còn chưa đến 24 tuổi, có được thành tích phòng vé như vậy đã tương đối lợi hại. Nhưng vấn đề ở chỗ, tác phẩm đầu tiên đưa đến người xem, sau khi thân phận của em phơi bày ra ánh sáng. Hơn nữa trước đây 《 Nhớ mãi không quên 》 công chiếu, cũng là một bộ phim yêu cầu diễn xuất không cao, tương đương với hai lần em liên tục thể hiện trước mặt những vị phê bình phim này. Chị nghĩ bọn họ hẳn là lo lắng em sẽ biến thành Chu Bội Bội tiếp theo, chỉ lo kiếm tiền cho bản thân, mà quên theo đuổi nghệ thuật.”

Nghi Hi không phản bác được, lâu sau mới nói: “Cho nên, nếu như em không phải con gái Thẩm Nhất lộ, thì sẽ không gặp phải loại yêu cầu này?”

Vương An Huệ nói: “Tình cảm của người trong ngành đối với ngôi sao đời thứ hai đều rất là phức tạp, một phương diện thì hy vọng bọn họ có thể kế thừa được tài hoa của thế hệ đi trước, phương diện khác lại bởi vì tuyệt đại đa số ngôi sao đời hai văn dốt võ dát, mà đối với họ có thành kiến. Nhưng em lại khác biệt, bộc lộ tài năng trước khi không ai biết em là ai, cho nên khi tất cả bị vạch trần, đối với em bọn họ cũng chỉ còn lại là mong đợi. Nếu như nói trước vẫn chỉ là có cái nhìn khá tốt về em, thì hiện tại rất là sốt ruột mong em có thể giống như Thẩm Nhất Lộ, đóng được tác phẩm để đời, tốt nhất còn có thể đạt được giải thưởng lớn của quốc tế, làm vẻ vang đất nước.”

Trương Băng nói: “Cho nên, những người này mắng Tiểu Hi như vậy, lại là do thích chị ấy?”

“Đương nhiên, cũng có ý muốn để cho em ăn chút đau khổ. Dù sao, em trẻ tuổi quá thuận lợi lại quá cao ngạo, không tốt.”

Lần này không cần Vương An Huệ giải thích thêm, Nghi Hi cũng rõ ràng. Từ lúc chuyện cô giấu diếm thân phận xuất đạo bị tung ra, lập tức bị chụp mũ là tâm cao khí ngạo, tuy rằng hướng đi của dư luận tự nhiên đều cho rằng đây là biểu hiện có khí phách, nhưng anti lại bắt lấy điểm này nói cô quá ngông cuồng, cũng không nhìn xem bản thân được mấy cân mấy lượng, đã dám ca bài ca lưu danh lịch sử điện ảnh như mẹ ruột. Đương nhiên những nhà phê bình phim này sẽ không nghĩ như anti, nhưng chắc chắn cũng cho rằng cô thật là kiêu ngạo, hơn nữa chuyện lần này, là cùng nhau hung hăng dạy dỗ cô!

Thật ra 《 Giày thủy tinh 》 không có tệ như lời mắng chửi của bọn họ, movie trong nước đề tài thời trang vốn không nhiều, thậm chí lĩnh vực này còn được coi là khá ưu tú, chí ít cũng đạt tuyến tiêu chuẩn trở lên. Từ nội dung phim mà nói, nó cũng lưu loát kể lại hoàn chỉnh một câu chuyện, còn tốt hơn nhiều so với những phim điện ảnh tình tiết rời rạc, không biết nói gì.

Cho nên, trong những bình luận kia có khen ngợi cách phác họa của đạo diễn, có khen ngợi màu phim, còn khen ngợi trang phục tạo hình, lại nhìn không tới lời khen diễn xuất của mình Nghi Hi. Cho dù là mua bình luận tới đánh giá, khen ngợi cũng là phương diện khác của phim, đối với cô cơ bản sơ lược, ôn hòa nhất chỉ có một câu “Không có đột phá”.

Thế gian thật đúng là có chuyện họa phúc không tách rời, thân phận bại lộ mang đến doanh thu phòng vé cao, lại cũng mang đến cho Nghi Hi làn sóng bình luận ác ý đầu tiên trong cuộc đời. Hơn nữa xem ra, sự việc này sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.

Quả nhiên, vài ngày kế tiếp, 《 Giày thủy tinh 》 trở thành đề tài hấp dẫn nhất, lại không phải vì doanh thu phòng vé một tuần đột phá 2 triệu, mà là “Nát như vậy mà doanh thu lại có thể đột phá hai triệu”.

Bởi vì ảnh hưởng của weibo càng lúc càng lớn, rất nhiều nhà phê bình phim cũng đem văn chương trên báo chí của mình đăng lên weibo, kết quả thu nhận nhiều sự bất mãn của fan, lại bởi vì bị công kích chủ yếu là Nghi Hi, cảm xúc kích động nhất cũng toàn là Tây Mễ. Bản thân Nghi Hi tuổi tác không lớn, nên fan cũng càng nhỏ tuổi, chỉ cần không tỉnh táo một chút là sẽ đi war, sau khi bị họ cap lại, người qua đường lập tức trào phúng “Fan của Nghi Hi quả nhiên nhiều não tàn”.

Kỳ thật phàm là ngôi sao đang nổi, số lượng fan càng lớn, chung quy sẽ có nhiều thành phần. Hơn nữa cho dù thật là fan tỉnh táo, người qua đường giả vờ là fan trộn lẫn cũng là chuyện thường, trước rất nhiều ngôi sao đều từng trúng chiêu, lần này đến lượt Nghi Hi thôi.

Dù sao trong hiện thực thông thạo điện ảnh là thiểu số, nếu những chuyên gia đã nói là không tốt, mọi người đều cảm thấy bộ phim này quả thật không thể nào hay. Tùy tiện chơi đùa cũng không tính là gì, nhưng sao fan có thể không biết trời cao đất rộng như vậy, chạy đi cãi nhau với các bậc lão thầy?

“Fan Nghi Hi cuồng ngạo đều là học chủ tử đi? Nghe nói Nghi Hi cùng Thẩm nữ thần không hợp, nhưng diễn xuất của cô ta có thể qua được một đầu ngón tay của mẹ mình sao? Tiểu cô nương vẫn nên khiêm tốn một chút, nghe thêm nhiều ý kiến của các tiền bối, đừng cho rằng mẹ sinh cô ra là công chúa, thì thật là công chúa. Sau cùng muốn lăn lộn trong giới giải trí, vẫn phải xem thực lực của bản thân.”

Tương tự với bình luận tàn sát bừa bãi trên mạng, cuối cùng khuếch đại đến tin tức của các đài truyền hình lớn và báo chí, lần đầu tiên kỹ năng diễn xuất của Nghi Hi lọt vào quy mô nghi ngờ lớn như vậy. Fandom Tây Mễ vô cùng lo âu, các fandom đối thủ lại hoan hô ủng hộ, lấy hai nhà Tống Phỉ Nhi, Quách Tử Thiến cầm đầu, tập thể fan tiến vào trạng thái lễ hội, đề tài hot nhất mỗi ngày đều là pts ảnh của Nghi Hi với ý đồ xấu.

Thời điểm bốn bề đều là địch, Nghi Hi đã trở lại đoàn phim tiếp tục quay 《 Vị thứ chín 》. Đạo diễn Nhạc Tiểu Sơn cùng ảnh đế Tạ Phàm đều biết ở Bắc kinh đang xảy ra chuyện gì, có điều hai vị lão làng này đã dãi dầu sương gió, căn bản không cho rằng này chuyện này có gì to tát, thậm chí không có ai cảm thấy phải an ủi Nghi Hi. Đương nhiên, đây cũng là vì cô biểu hiện hết sức bình thường, còn có thể cùng nhân viên công tác vừa cười vừa nói.

Tạ Phàm sau đó đã khen ngợi cô, “Không quan tâm hơn thua, tiểu cô nương rất tốt, muốn sáng tạo chính là như vậy, không ai mắng cô mới là bất bình thường.”

Đương nhiên, là người đàn ông của Nghi Hi, Lê Thành Lãng tuy rằng không tới thám ban, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho cô. Hôm nay vẫn 10 giờ tối, cuộc gọi ngủ ngon của bạn trai đã tới, “Em về khách sạn chưa? Hôm nay quay như thế nào?”

Nghi Hi vừa thay áo ngủ, vừa trả lời: “Rất tốt, chúng em quay phim ở Quế Lâm, cảnh sắc Li Giang thật là đẹp, chính là quá nóng, buổi chiều em còn cảm thấy mình sẽ bị nướng chín. Nhưng cảnh em quay ở bè trúc trên sông vô cùng đẹp, kết cấu và màu sắc, chậc chậc, Nhạc đạo diễn ngày nào đó đổi nghề đi chụp ảnh du lịch quảng cáo phim nhất định cũng sẽ đại hỏa! Sau khi bộ phim này công chiếu, số người đi du lịch Quế Lâm lại tăng vọt cho mà xem.”

Lê Thành Lãng kiên nhẫn nghe cô kể một đống chuyện lặt vặt, rốt cục nói: “Tiểu Hi.”

“Dạ?”

“Em thật sự không định tâm sự với anh về chuyện kia sao?”

Lời này vừa nói ra Nghi Hi liền dừng lại. Cô đứng tại chỗ một lát, đi đến bên cửa sổ vạch màn, cảnh phố phường phồn hoa lộng lẫy của Quế Lâm, hơi nóng gió đêm hây hẩy ở trên mặt, không làm cho cô mát, ngược lại càng thêm buồn bực.

Cô vẫn chưa tán gẫu với Lê Thành Lãng về “Sóng gió nghi ngờ năng lực diễn xuất” gần đây, trên thực tế là do lịch trình quá bận, cô xin phép ra ngoài cũng toàn là chạy đi tuyên truyền, sau khi kết thúc ngày hôm sau liền quay về đoàn phim, hai người ngay cả mặt cũng không gặp được. Trong điện thoại có rất nhiều lời không tiện kể, cô lại nhất định không chịu mở miệng, Lê Thành Lãng cũng chưa từng cứng rắn truy hỏi, làm cho sự tình xảy ra sắp được một tuần, thân là bạn trai quan hệ gần nhất, lại căn bản chưa từng trao đổi ý kiến cùng cô về chuyện này.

Nghi Hi trong lòng hiểu được, những người kia nói không sai, cô chính là ngạo mạn. Phương diện khác bị mắng cô có thể không để tâm, nhưng bị nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy công kích diễn xuất lại thật sự không có cách gì tiêu tan. Thậm chí cô từng tủi thân nghĩ, cho dù nhân vật Lâm Tiểu Hòa này nhân vật không có khó khăn quá lớn, cô cũng đã cố gắng hết sức để hoàn thành. Cô làm đủ bài tập, mỗi giai đoạn của nhân vật đều phân tích từng ly từng tí, suy nghĩ còn tỉ mỉ hơn cả biên kịch. Giống như Vương An Huệ nói, nhân vật 50 điểm mà cấp ra 60 điểm, chuyện này không phải nhẹ nhàng thoải mái là có thể hoàn thành. Nhưng những nỗ lực đó đều bị coi thường.

Năm ngoái tiểu hoa đán Chu Dĩnh Khiết diễn viên chính một bộ phim thần tượng đại bạo, trong phim cô ấy đóng một cô gái đơn thuần đáng yêu, bởi vì hóa thân vào nhân vật vô cùng tốt, cư dân mạng thi nhau khen diễn xuất của cô ấy không tầm thường. Nhưng thực tế, độ khó của nhân vật đó cũng không khác mấy với Lâm Tiểu Hòa, Nghi Hi hoàn thành tình huống còn tốt hơn so với Chu Dĩnh Khiết một chút, vì sao lại nhận được sự đối đãi khác biệt?

Toàn là chỉ trích ùn ùn kéo đến, cô cảm thấy rất chật vật. Mà điều này cô không muốn để cho anh nhìn thấy nhất, càng không nghĩ nghe an ủi từ miệng anh.

“Lê Thành Lãng, em muốn ngủ, chúng ta hôm nào lại bàn sau anh nhé?”

Bên kia không nói gì, Nghi Hi có điểm hoài nghi anh giận sao, bỗng nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Cô thật sự muốn coi chuyện này như không tồn tại, vì sao anh cứ nhất định phải hỏi? Chờ cô trở về, bọn họ bàn lại không được sao?

Cô xiết chặt điện thoại, âm thanh lạnh xuống, “Nếu như không còn chuyện gì để nói, em cúp trước. Chúc anh ngủ ngon.”

“Nghi Hi.”

Trán cô giật giật. Anh gọi cô là gì? Từ khi yêu nhau, trước giờ anh chưa từng gọi cả họ cả tên cô.

“Làm cái gì?”

Lê Thành Lãng trầm mặc 2 giây, thản nhiên nói: “Mở cửa.”

HẾT CHƯƠNG 107

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi