ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Nghi Hi sợ tới mức lập tức nhảy xuống, quy quy củ củ đứng vững, Lê Thành Lãng bên cạnh vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn, Nghi Hi cũng quẫn bách đến mức tai cũng đỏ.

Dù thế nào cũng không nghĩ rằng, lần đầu tiên trong đời gặp mẹ chồng tương lai, lại có thể dùng tư thế vắt vẻo trên người con trai của bà ấy!

Còn chuyện gì xấu hổ hơn sao?!

"Cháu... cháu chào bác, cháu là Nghi Hi, lần đầu gặp mặt, cháu..."

Lê Hiểu Huyên kinh hô, "Tiểu Hi, chị cùng anh trai em... Chẳng lẽ chị chính là cô bạn gái mà anh ấy nói? Phải không phải không?"

Kỳ thật không cần hỏi tiếp, tình hình vừa rồi đã quá rõ ràng. Lê Thành Lãng kéo Nghi Hi tới một bên, thấp giọng giải thích: "Mẹ anh dẫn Hiểu Huyên tới thăm anh, lại nói đến chuyện anh không kết hôn. Bà định giới thiệu bạn gái cho anh, anh đành phải nói là đã có, trước khi em đến, bà còn đang tra khảo người đó là ai."

"Bác ấy muốn giới thiệu bạn gái cho anh?" Nghi Hi chỉ bắt lấy trọng điểm này, "Quá khoa trương đi, anh đường đường là ảnh đế quốc tế, chẳng lẽ còn phải đi xem mắt? Mẹ có thể tìm ra đối tượng thân cận xứng với anh sao?"

Lê Thành Lãng lộ ra biểu cảm kì lạ, "Em gọi bà là gì?"

Nghi Hi phát hiện chính mình lỡ miệng, lúng túng bịt miệng, trên mặt Lê Thành Lãng đã lộ ra nụ cười, khẽ nói: "Ừ, anh cũng cảm thấy mẹ không tìm được đối tượng thân cận nào tốt hơn."

Nghi Hi không muốn để ý đến lời tán tỉnh mờ ám của anh, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu đã gặp phải, vậy thì không thể lùi bước. Cô vẫn luôn là người quyết đoán rõ ràng, tình cảnh này, không cần suy nghĩ nhiều cũng lập tức tiến vào trạng thái gặp mẹ chồng tương lai.

Cô vỗ vai Lê Thành Lãng, "Darling ah, cứ để em tới cứu vớt anh đi! Nhất định sẽ không để anh gia nhập đội quân thân cận đâu!"

Hai người lần nữa ra ngoài, Lê phu nhân cùng cùng Lê Hiểu Huyên đã trở lại phòng khách ngồi yên ổn trên ghế sofa. Lê Hiểu Huyên bị dọa không nhẹ, mắt gắn chặt vào Nghi Hi, thỉnh thoảng nghía Lê Thành Lãng một cái, tràn đầy sự kính nể "Tự nhiên lén lút trộm lấy nữ thần của em, đúng là giấu nghề giấu nghề mà"!

Bây giờ Nghi Hi chào hỏi thong dong hơn nhiều, "Chào bác gái, cháu là Nghi Hi. Đáng nhẽ nên gặp bác tại trường hợp chính thức hơn, không nghĩ rằng tối nay ở đây lại gặp được, vừa rồi đã thất lễ ạ."

Tươi cười vừa đúng, tìm từ cũng chu đáo khéo léo, Lê phu nhân có chút bất ngờ. Dáng vè này, hoàn toàn khác với tiểu cô nương ồn ào lúc trước, như là bộ dáng mà gia đình giàu có mới dạy được.

Lê phu nhân khẽ cười, "Nghi tiểu thư mời ngồi."

Nghi Hi ngồi xuống phía đối diện bà, Lê Hiểu Huyên đưa mắt ra hiệu cho Lê Thành Lãng ngồi vào bên cạnh mình, anh lại lập tức đi đến bên cạnh Nghi Hi, ngồi ngay gần cô.

Lê phu nhân nhìn động tác của con trai, tươi cười không đổi, "Thành Lãng nói nó có bạn gái, bác rất hiếu kỳ, thật sự không nghĩ rằng chính là cháu. Nếu không ngại, có thể nói cho bác biết hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?"

Nghi Hi nói: "Tết âm lịch năm ngoái mới bắt đầu ạ, đến hiện tại... Là  một năm lẻ 8 tháng."

Bà gật đầu, "Đã lâu như vậy, mà nó cái gì cũng không tiết lộ với gia đình."

Bà vừa nói cười vừa liếc nhìn Lê Thành Lãng, tuy rằng ôn hòa, Nghi Hi lại cảm thấy bên trong dấu diếm thâm ý. Dũng khí lúc trước có phần sụt giảm, cô lại bắt đầu khẩn trương, Lê Thành Lãng đã nói qua với cô, mẹ anh là đại tiểu thư thời xưa, đã trải qua giáo dục nề nếp. Vừa rồi xem ra đúng là như vậy, dáng ngồi của Lê phu nhân tao nhã, đối đãi với vãn bối cũng tôn trọng hữu lê, chẳng hề cậy vào vai vế áp bách người khác. Nhưng đồng thời, ánh mắt của bà ấy trấn tĩnh cơ trí, tuyệt đối không phải trưởng bối có thể tùy tiện lừa gạt.

Cuộc nói chuyện sau đó cũng tính là thuận lợi, Lê phu nhân hỏi thăm quá trình hai người kết giao, Nghi Hi cũng quy quy củ củ đáp. Chỉ là cuối cùng bà ấy bỗng nhiên nói: "Có lẽ là do bác lớn tuổi, người cũng trở nên bảo thủ, nhưng Nghi tiểu thư thật sự không cảm thấy, tuổi tác của cháu và Thành Lãng chênh lệch quá nhiều sao?"

Nghi Hi sững sờ, Lê phu nhân lại nói: "Năm nay bác đã 63 tuổi, nếu như không phải Thành Lãng, bác sẽ bảo cháu gọi  bác là bà."

Ánh mắt bà nhu hòa, dường như tràn đầy thấu hiểu, Nghi Hi bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, giống như con mèo bảo vệ đồ ăn mở to hai mắt, "Không ạ, cháu rất thích Thành Lãng. Cháu cảm thấy... Chúng cháu rất xứng đôi."

Lê phu nhân nhướn mày, không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.

Một tiếng sau, bà cùng Lê Hiểu Huyên đứng dậy rời đi, Nghi Hi giãy dụa bản thân có nên đi theo ra về hay không, dù sao để trưởng bối biết hai người cùng nhau qua đêm vẫn rất là lúng túng. Ai biết Lê phu nhân lại để cô ở lại phòng khách, bảo Lê Thành Lãng đưa bà đi là được. Nghi Hi suy nghĩ một lát, rõ ràng là hai mẹ con họ có lời muốn nói, cũng biết điều không đi theo.

Tới cửa, Lê phu nhân nói với Lê Thành Lãng: "Xem điệu bộ này, con đang nghiêm túc sao?"

Lê Thành Lãng bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con vẫn luôn nghiêm túc."

Nói cũng đúng, Lê Thành Lãng kết giao bạn gái rất ít khi tùy tiện chơi đùa, cá tính của nó là thế, đối với chuyện tình cảm luôn luôn cẩn thận.

"Nếu đã nghiêm túc, lại kết giao gần hai năm, mà chưa từng tiết lộ với người nhà. Là do cô bé không muốn nói?"

Lê Thành Lãng: "Là con không định nói."

Lê phu nhân gật gật đầu, "Là thái độ của cô bé làm cho con không định nói. Con sợ mẹ sau khi biết sẽ thúc giục con đưa cô bé về nhà, mà cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt?"

Lê Thành Lãng không phản bác được, bà lại nói tiếp: "Đừng nghĩ mẹ già rồi hồ đồ, đã nhiều năm như vậy, chuyện của con trong giới mẹ cũng biết sơ sơ. Nghi tiểu thư xuất thân tốt như vậy, sự nghiệp lại đang thời kỳ phát triển, chắc là không muốn kết hôn sớm đúng không? Càng đừng nói đến chuyện sinh con."

Lê Thành Lãng cười nói: "Mẹ, ngài cũng là phụ nữ thời đại mới, nên sẽ không cảm thấy con kết hôn chỉ là để cho mẹ ôm cháu nội đi?"

"Đừng nghĩ khích mẹ, vô dụng thôi. Con nguyện ý chờ cô bé, mẹ sẽ không gậy đánh uyên ương, nhưng đồng thời mẹ cũng là bà già sống không được bao nhiêu năm nữa, hi vọng có thể sớm được bồng cháu nội. Tâm tình của mẹ, con cũng nên thông cảm."

"Mẹ..."

Bà thản nhiên nói: "Vào trong với bạn gái con đi, đừng để hai "vị khách" chúng ta, quấy rầy buổi tối của hai đứa."

Bà xoay người ra khỏi cửa, Lê Hiểu Huyên với vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng cầm tay Lê Thành Lãng, kiên định nói: "Mẹ không ủng hộ, nhưng em sẽ cổ vũ hai người! Chăm sóc thật tốt cho nữ thần của em, em phải đi bổ túc một khóa Lãng Hi đây!"

Sau khi hai người họ rời đi, Lê Thành Lãng đứng tại chỗ một lát, lúc này mới xoay người. Ai biết vừa mới đi vài bước liền thấy Nghi Hi đứng ở góc rẽ, vẻ mặt phức tạp nhìn anh, rõ ràng đã nghe thấy hết lời mẹ anh nói.

Nghi Hi nói: "Không phải em cố ý nghe lén đâu, chỉ là em... Muốn biết mẹ anh sẽ đánh giá về em thế nào..."

Lê Thành Lãng đi tới cầm tay cô an ủi. Anh vẫn ôn nhu như vậy, cằm Nghi Hi cọ xát trên ngực anh, đột nhiên hỏi: "Lê Thành Lãng, anh rất muốn kết hôn sao"

Thật ra có một số chuyện cũng không phải ngoài ý muốn. Chênh lệch tuổi tác giữa hai người, từ khi vừa mới bắt đầu chính là vấn đề vắt ngang ở giữa, trước kia Lê Thành Lãng không nhắc đến, Nghi Hi cũng coi như nó không tồn tại, nhưng bây giờ càng lúc càng bị nhiều người nhắc nhở, cô tiếp tục giả ngu thì không phúc hậu.

Nghi Hi nghiêm túc nhìn anh, "Anh muốn kết hôn sao?"

Lê Thành Lãng cùng cô đối diện một lát, nói: "Ừ, anh muốn kết hôn. Kỳ thật trước khi gặp được em, trong đầu đã có ý định yên ổn rồi, sau khi hẹn hò với em, suy nghĩ này càng lúc càng rõ ràng. Anh hi vọng có thể cùng em xây dựng một gia đình, một gia đình chỉ thuộc về chúng ta."

Nghi Hi trầm mặc một lát, "Nhưng mà, hiện tại em còn chưa muốn kết hôn."

Lê Thành Lãng: "Anh biết."

Thật ra Nghi Hi hiểu được đâu là nguyên nhân Lê phu nhân phản đối. Không phải bác ấy muốn chia rẽ bọn họ, trái lại, là do bà quá hy vọng bọn họ có thể mau chóng về chung một nhà. Nhưng đây chính là mấu chốt của vấn đề, Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng sinh ra trong giai đoạn khác nhau, anh đã trải qua phong ba bão táp, công thành danh toại, cô lại là nữ diễn viên sự nghiệp đang ở thời kỳ hoàng kim. Dù là thời đại này, nữ ngôi sao kết hôn quá sớm đều bất lợi đối với sự phát triển, càng đừng nói đến con nhỏ, cô sẽ không làm ra chuyện đưa con mình vất cho bảo mẫu, cho nên nếu như muốn chuẩn bị sinh nở, nhất định phải giảm bớt công việc. Mà mục tiêu kia của cô, có lẽ cả đời này cũng không thể thực hiện...

"Tiểu Hi, ngẩng đầu. Nhìn anh."

Anh dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, lông mày Nghi Hi xoắn xít hết cùng một chỗ, dáng vẻ vô cùng rối rắm. Lê Thành Lãng bất đắc dĩ thở dài, "Em không cần áp lực vì việc này, anh xác thực muốn kết hôn, nhưng anh cũng hiểu được suy xét của em. Em không cần vì anh mà hy sinh bất cứ cái gì, anh cũng không hi vọng em như vậy."

"Nhưng mà mẹ anh..."

"Về phía bà em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt. Trên thực tế, mẹ anh là người phân rõ phải trái, miệng thì gay gắt, cũng sẽ không làm ra chuyện bức bách anh. Yên tâm đi." Anh khẽ cười, "Tiểu Hi, con đường tương lai còn rất dài, mỗi một bước chúng ta đều có thể chậm rãi đi, dựa theo tiết tấu em muốn."

Nghi Hi sững sờ nhìn anh. Trong mắt người đàn ông là sự nhu hòa. Anh chính là như vậy, vĩnh viễn chiều theo ý cô vô điều kiện, vì cô cân nhắc thật tốt tất cả mọi chuyện. Nghi Hi chưa từng nghĩ qua một ngày, sẽ có một người yêu cô đến vậy. Bao dung thâm trầm như biển khơi.

Anh ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Anh để ý là em bên cạnh anh, chỉ cần điều này không thay đổi, những cái khác đều có thể thương lượng."

Nghi Hi bỗng nhiên nháy mắt mấy cái, dứt khoát nói: "Lê Thành Lãng, nếu như  《 Phượng hoàng phi thiên 》 có khả năng giành được Oscar... Không, nếu như lần này em có thể giành được ảnh hậu, chúng ta công khai đi anh."

Lê Thành Lãng sửng sốt, "Tiểu Hi, anh đã nói em không cần..."

"Em không hề miễn cưỡng bản thân, cũng không phải hy sinh. Chỉ là em... Bỗng nhiên rất muốn cho tất cả mọi người biết, chúng ta đang yêu nhau. Em muốn nói với những người thích em, cả những người hận em, anh là thuộc về em. Anh tốt như vậy, quả thực em rất muốn đóng dấu lên người anh, giấu trong túi áo không cho ai được xem!"

Vẻ mặt Nghi Hi kích động, chỉ thiếu không dâng thêm nụ hôn nồng nhiệt để tỏ vẻ quyết tâm, Lê Thành Lãng nhìn cô thật lâu, rốt cục dang tay ôm chặt lấy cô, "Ảnh hậu sao? Nhất định phải là ngũ đại? Kim Hạc, Kim Mã hay Hoa Chung?"

Nghi Hi mấp máy môi, "Không cần nhất định phải là ngũ đại, Macau hoặc giải Trường Xuân cũng được..."

Anh nở nụ cười, "Nghe qua, em là thật sự muốn công khai..."

Lại còn trêu cô, Nghi Hi giận dữ đấm vào ngực anh, Lê Thành Lãng thuận thế nắm lấy tay cô, "Chỉ có điều, vì cái gì nhất định phải lấy ảnh hậu?"

Giọng nói của Nghi Hi nhỏ bé yếu ớt, "Bởi vì như vậy, em mới cảm thấy có chút xứng với anh. Tuy rằng còn kém xa, nhưng em đang nỗ lực, một ngày nào đó, em có thể đứng ở bên cạnh anh..."

Anh trìu mến sờ lên má cô, chạm vào làn môi đang cắn chặt của cô, hàm hồ nói: "Em đã sớm xứng đôi với anh. Giống như vừa rồi em nói, chúng ta là đẹp đôi nhất. Trên thế giới này, sẽ không có ai xứng đôi với anh hơn em..."

HẾT CHƯƠNG 112

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi