ÁNH SAO LỌT VÀO GIÓ CÁT

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Nói đến nguyên nhân, Phó Tầm hơi nghiêng người, sát lại gần Khúc Nhất Huyền. Gần đến mức cô chỉ cần nhấc mi đã có thể nhìn thấy màu sắc thâm trầm trong đôi mắt khi anh rủ mi. Giống mây đen ngưng tụ trên núi Côn Luân, vừa trầm thấp vừa liên miên.

Khúc Nhất Huyền vô ý thức sờ môi.

Lúc cô suy nghĩ theo thói quen sẽ kèm một ít động tác tay, không cố định, còn phải xem tâm tình và trường hợp.

Rõ ràng, lực sát thương trong câu nói này của Phó Tầm quá lớn.

Cô nhất thời không đáp lại được nửa câu.

“Vậy thì không làm mồi.” Bên tai Khúc Nhất Huyền hơi nóng, cô vô thức muốn dời mắt đi, nhưng ánh mắt của Phó Tầm tựa như là có lực hấp dẫn khiến cô khó mà dời mắt: “Chúng ta, đều không làm mồi.”

Cô cố ý tăng thêm hai chữ “chúng ta”, thấy anh cong môi cười, cô ngượng ngùng dời mắt, ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp: “Cố Yếm cần thời gian chi viện, thế cục bây giờ bất lợi cho chúng ta, tôi cảm thấy vẫn nên thuận theo yêu cầu của Bùi Vu Lượng.”

Khúc Nhất Huyền lật tờ bản đồ trong hộp để đồ, mở ra giải thích cho Phó Tầm nghe: “Bây giờ chúng ta đang ở nội địa núi Minh Sa, biên giới ở đây.”

Cô dùng GPS tính ra khoảng cách lộ trình và thời gian cần sử dụng, suy tính: “Nếu như trực tiếp để Cố Yếm dẫn người đi mai phục ở biên giới sa mạc, không nói bắt sống Bùi Vu Lượng, cứu Giang Doãn cũng không thành vấn đề.”

Phó Tầm lắc đầu: “Bùi Vu Lượng chắc chắn sẽ cân nhắc đến tình huống này.”

Anh nâng mắt, ra hiệu Khúc Nhất Huyền quan sát địa thế xung quanh: “Vùng sa mạc này ngoại trừ điểm du lịch núi Minh Sa thì không có bất kỳ giá trị khai thác gì, chưa có người ở. Ngay cả cô cũng chỉ biết nội địa có nguồn nước, địa thế xung quanh và tình tình nguồn nước thì lại không biết, có thể thấy được Bùi Vu Lượng lựa chọn nơi này là hoàn toàn chắc chắn.”

“Bùi Vu Lượng là tội phạm IQ cao, khác hoàn toàn với loại người chỉ biết giở trò khôn vặt hại người không lợi mình như Quyền Khiếu. Hắn có kiên nhẫn, cũng có túc trí. Từ lúc bắt đầu chọn trúng cô, hắn đã thiết lập toàn cục.” Phó Tầm thấy cô không rõ, phân tích nói: “Hắn có thể mang Giang Doãn đi là dựa vào trong tay hắn có tin tức nội tình Giang Nguyên mất tích, có thể thấy được, không có Giang Doãn, hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn y như vậy đến bắt cô đi.”

“Nhất Huyền.” Phó Tầm nâng mắt, trầm giọng nói: “Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã chọn trúng cô”

Sắc mặt Khúc Nhất Huyền khẽ biến.

Bản đồ trong tay bị cô vô thức níu chặt, chỗ viền giấy nổi lên một chồng nếp uốn. Cô nhìn chằm chằm chiếc Discovery cách đó không xa, sau khi cảm xúc thay đổi mấy lần mới khàn giọng nói: “Nói cách khác, hẳn là năm đó hắn có tham dự chuyện Giang Nguyên mất tích?”

“Không loại trừ khả năng này.” Phó Tầm thấp giọng nói: “Cho nên, ngay từ đầu tôi không có ý định để cô từ bỏ tin tức trong tay hắn.”

Tâm tư Khúc Nhất Huyền mau chóng quay ngược trở lại. Cô quá tự đại, cũng quá đánh giá thấp Bùi Vu Lượng.

Lời nói này của Phó Tầm vừa hay đánh thức cô. Trình độ quen thuộc địa hình của Bùi Vu Lượng đối với vùng sa mạc này kém hơn cô, hắn đã muốn rời đi nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.

Hắn đã có thể biết lí do Giang Doãn đến tây bắc trong mấy ngày ngắn ngủi, tự nhiên cũng có thể tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu cô thật kỹ càng. Cho nên hắn biết uy hiếp của cô là Giang Nguyên, cũng biết có Giang Doãn trong tay, cô tất nhiên sẽ thỏa hiệp phục tùng bất kỳ yêu cầu nào của hắn.

Dù sao, cô cũng thực sự muốn để lộ nguyên nhân Giang Nguyên mất tích.

Sau phút thất thần ngắn ngủi, Khúc Nhất Huyền cong ngón tay gõ tay lái, nói: “Vậy cũng chớ lãng phí thời gian, nói loại phương án nào có lợi hơn với chúng ta đi.”

Phó Tầm hơi nghẹn họng, thấy cô suy nghĩ logic trước sau rõ ràng, cong cong môi hỏi: “Có phải không có tin tức xấu nào đủ để đả kích cô không?”

“Không phải.” Khúc Nhất Huyền ghé mắt nhìn anh, tiếp lời rất nhanh: “Chỉ là tôi còn chưa gặp được.”

Phó Tầm mỉm cười, không tiếp tục chủ đề không liên quan này. Anh nắm chặt bản đồ, cổ tay khẽ đảo, nhẹ vuốt phẳng ra rồi tìm bút mực đánh đấu tọa độ lúc này của bọn họ trên bản đồ trước: “Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này, viện trợ bên ngoài ở chỗ này, giả thiết báo cảnh sát bố trí chướng ngại vật trên đường, trạm kiểm dịch xuất nhập của Đôn Hoàng bao quát trạm bảo hộ của Khả Khả Tây Lý đều có thể bố trí trạm chặn đường. Nhưng loại tình huống này khiến Giang Doãn vốn là con tin sẽ bị giết, cục diện không hề khoan nhượng.”

Phó Tầm nâng mắt nhìn Khúc Nhất Huyền một chút, thấy mi tâm cô khóa chặt nghe rất nghiêm túc, thấp giọng nói: “Đồng thời hao phí nhân lực cảnh lực quá lớn, Đôn Hoàng gần đây có đại hội, việc xảy ra án mạng ảnh hưởng không tốt đến thế cục Đôn Hoàng và xã hội, cho nên phương án này bị loại trừ.”

Anh đánh dấu một tọa độ khác, nói: “Muốn chiếm được cả hai, phương án duy nhất trước mắt là thuận theo Bùi Vu Lượng, rồi chờ cơ hội tìm kiếm viện trợ bên ngoài.”

Phó Tầm hạ bút vòng vòng trên tọa độ của Cố Yếm: “Viện trợ ở đây.”

“Viện trợ cứ đi theo sau xe mãi thì không thực tế, cũng quá nguy hiểm, Bùi Vu Lượng chẳng mấy chốc sẽ phát hiện đằng sau có truy binh, nếu hắn có lương tâm thì cùng lắm là để cô vứt bỏ Cố Yếm, nhẫn tâm một chút có thể uy hiếp cô đến diệt toàn quân.”

“Cô không có khả năng thỏa hiệp, đóng kịch cũng dễ dàng bị nhìn thấu, chờ sau khi đạt thành hợp tác với Bùi Vu Lượng, hắn sẽ ngắt hết thảy các thiết bị liên lạc của cô, sau đó mỗi một bước đều nguy hiểm đến cực điểm, phối hợp với Cố Yếm chỉ có thể dựa vào trí thông minh và ăn ý của hai bên. Quá nguy hiểm, cũng quá dễ dàng lộ sơ hở.”

“Cho nên vẫn là làm theo phương án anh vừa mới nói. Thiết lập một tọa độ, sớm để Cố Yếm mai phục.” Khúc Nhất Huyền nhịn không được chen vào nói: “Vậy vừa rồi anh lắc đầu cái gì?”

Phó Tầm: “Cô nói mai phục ở biên giới sa mạc, đây là vị trí cứu viện có lợi nhất đối với cảnh sát, Bùi Vu Lượng có thể cân nhắc đến không?”

Hành động lần này của cô báo cáo chuẩn bị đội cứu viện Tinh Huy và cảnh sát, một khi mất đi liên lạc, tự nhiên sẽ khiến phần lớn nhân lực cảnh lực triển khai nghĩ cách cứu viện. Vị trí ở biên giới sa mạc kia nhất định là điểm quan trọng nhất để cảnh sát bố trí mai phục, Bùi Vu Lượng có thể không cân nhắc đến sao?

Còn nữa, Bùi Vu Lượng hào phóng cho hai người ba mươi phút thời gian cân nhắc, tự nhiên cũng có thể nghĩ đến Khúc Nhất Huyền sẽ thừa cơ cầu viện cảnh sát.

Khúc Nhất Huyền muốn dẫn đường cho hắn, hắn chưa chắc sẽ đi theo lộ trình mà cô cung cấp.

Phó Tầm trầm ngâm mấy giây, nói: “Hắn tìm cô dẫn đường, cũng không phải là lộ trình không rõ ràng, mà là không quá nắm chắc địa hình. Địa hình tây bắc phức tạp, cách một ngọn núi đã là địa hình khác hoàn toàn…”

Câu nói kế tiếp anh không tiếp tục nói nữa, chỉ rũ mi, lẳng lặng đối mắt với cô.

Khúc Nhất Huyền gật đầu, biểu thị đã hiểu ý.

Suy đoán của cô và Phó Tầm không khác nhau nhiều lắm. Nhìn điệu bộ của Bùi Vu Lượng ngày hôm nay, hiển nhiên đã sớm bố trí tình hình. Hắn âm thầm chuẩn bị lâu như vậy, nhất định suy tính chu toàn hơn phương án bọn họ vội vàng nghĩ ra trong ba mươi phút này. Bao gồm lộ tuyến, khả năng hắn cũng có kế hoạch vẹn toàn.

Tìm cô dẫn đường, một là vì ngọc bội Câu Vân, hai là vì cô có nhược điểm có thể nắm, điểm thứ ba mới là bởi vì cần dẫn đường.

Cho nên nếu như cô muốn cùng đường phản kích, chỉ có một cơ hội.

Khúc Nhất Huyền nhăn mi, lần đầu tiên cảm thấy có việc khó giải quyết như thế.

Cô đồng ý hợp tác với Bùi Vu Lượng xong sẽ lập tức mất đi tự do thân thể. Cơ hội duy nhất để liên lạc với Cố Yếm là trong mười phút.

Giống như gỡ bom vậy, trong mấy vạn cây kíp nổ, cô cần chuẩn xác cắt đoạn kíp nổ duy nhất kia mới có thể cam đoan kết cục đại đoàn viên, nếu không chính là nhóm lửa tự thiêu, thịt nát xương tan.

Phó Tầm thấy cô nhíu mày, ngữ khí dừng một chút, nhạt giọng nói: “Cũng không phải không có cách.”

“Hắn đã thiết kế lộ tuyến rút lui, nhưng từ sa mạc đến đường biên giới dài như vậy xa như vậy, trên đường không xảy ra chút biến cố là không thể nào.”

Ngòi bút trong tay anh rơi xuống tọa độ của Khả Khả Tây Lí: “Tháng mười, núi tuyết thành băng, đường bị ngăn lại, tình hình thời tiết dần dần xấu đi. Vừa hay chúng ta đi qua cứ điểm quân sự kia.”

Mi tâm Khúc Nhất Huyền buông lỏng, cảm giác cấp bách trong nháy mắt tiêu tan hơn nửa.

Cái này có lý.

So với việc đi đoán lộ tuyến Bùi Vu Lượng thiết kế, đi đoán một phần trăm khả năng kia, không bằng tự mình nắm giữ quyền chủ động.

“Đi, cũng không có ai quen thuộc với địa hình Khả Khả Tây Lý hơn tôi đâu.” Khúc Nhất Huyền cất bản đồ, lúc bỏ vào hộp để đồ có dừng một chút, hỏi: “Bùi Vu Lượng không đến mức muốn lục soát xe của tôi chứ?”

“Hẳn là sẽ.” Phó Tầm điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi: “Có phải cô đã quên mất trong toàn bộ kế hoạch còn có một người là tôi hả?”

Khúc Nhất Huyền: “…” Thật đúng là quên.

Cô mượn động tác cất đồ, dời ánh mắt: “Anh vừa nói anh làm mồi là có ý gì?”

Phó Tầm lười biếng nhìn về phía cát vàng bên ngoài kính chắn gió: “Nghĩa là dùng sức mạnh.”

Dùng sức mạnh?

Khúc Nhất Huyền lần theo ánh mắt anh nhìn về phía Discovery dừng ở núi cát cách đó không xa, không dám tin nói: “Vừa rồi ai nói cứng rắn giữ ba chiếc xe là không thể nào?”

Người đàn ông này sao có thể nói một đàng làm một nẻo trái lương tâm như thế?

Phó Tầm cười nhạt: “Nếu không thử một chút?”

Anh vuốt vuốt cát bật lửa không biết mò ra từ chỗ nào, khẽ bật lên: “Kết quả xấu nhất cùng lắm là con tin Giang Doãn bị giết.”

Khúc Nhất Huyền: “… Vẫn là thận trọng một chút đi.”

Phó Tầm đã sớm xuống xe.

Anh vừa đi, Khúc Nhất Huyền lập tức liên lạc với Cố Yếm tóm tắt toàn bộ kế hoạch.

Phản ứng đầu tiên của Cố Yếm là phản đối: “Phó Tầm quen sống trong nhung lụa rồi, sợ là chưa từng tiếp xúc với những phần tử phạm tội chân chính vô cùng tàn bạo đó. Tôi không đồng ý.”

Khúc Nhất Huyền trầm mặc mấy giây mới nói: “Nếu như tôi cự tuyệt, Giang Doãn sẽ bị thương tổn ngay lập tức. Anh gánh chịu được không?”

Tiếng hít thở của Cố Yếm trầm xuống, lập tức vừa vội vừa gấp: “Nhưng nếu cô đáp ứng Bùi Vu Lượng, ai cam đoan an toàn của cô?”

“Phó Tầm.” Khúc Nhất Huyền thở phào nhẹ nhõm, sâu trong đáy lòng mơ hồ có nơi hẻo lánh truyền ra âm vang an tâm khó tả, cô cười lên, nói: “Anh ấy có biện pháp lưu lại.”

Dù là anh không liệt bản thân mình vào đoạn kế hoạch này, Khúc Nhất Huyền cũng biết, anh sẽ không đi.

Thái dương Cố Yếm hung hăng giật mạnh, sau mấy phút trầm mặc ngắn ngủi, anh ta thở dài, thanh âm mơ hồ có mấy phần nghẹn đắng: “Vậy cô chú ý an toàn, tìm cơ hội liên hệ với tôi.”

“Được.” Khúc Nhất Huyền cúp điện thoại, do dự thật lâu mới gửi một tin nhắn ngắn cho Bành Thâm.

“Tôi mạnh khỏe, mất liên lạc mấy ngày, sự tình có cơ hội chuyển biến sẽ liên lạc với anh. Còn nữa, Giang Nguyên có đầu mối, chờ tin tức tốt của tôi.”

Phó Tầm quay lại rất nhanh.

Anh lưu loát lên ghế phụ, ra hiệu cô đi tụ hợp với Bùi Vu Lượng: “Bàn xong. Cô dẫn đường, lái Cruiser. Tôi lót đằng sau làm bảo hộ.”

“Cruiser phải tiếp nhận lục soát, Bùi Vu Lượng, Giang Doãn bao gồm người ngồi sau Discovery sẽ ngồi xe cô để phòng cô liên lạc với bên ngoài.”

Những cái này đều nằm trong dự liệu, Khúc Nhất Huyền cũng không cảm giác ngoài ý muốn. Cô hiếu kì chính là người ngồi phía sau Discovery: “Chỗ ngồi phía sau đến cùng là ai?”

Phó Tầm thoạt đầu không nói chuyện, chuyển mắt nhìn cô nửa ngày, như có chút suy nghĩ: “Tôi không quá xác định.”

“Đã muốn đổi xe, người ngồi phía sau nhất định sẽ xuống xe, đến lúc đó tự nhiên là biết.”

Khúc Nhất Huyền dò xét anh một chút, vừa treo hộp số vừa cất bước lầm bầm: “Sao tôi có cảm giác trong lòng anh giống như nắm chắc nhỉ?”

Không đợi Phó Tầm trả lời, cô phối hợp tiếp thêm một câu: “Tôi quên thông báo Viên Dã, cũng không biết cậu ta có chút thông minh nào biết đi liên hệ với Cố Yếm hay không.”

Cô tăng tốc, lại đổi số.

Chân ga vừa đạp xuống, mu bàn tay ấm áp, Phó Tầm che mu bàn tay cô lại trong lòng bàn tay mình, dùng sức nắm chặt. Yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng động cơ trong xe, giọng anh trầm thấp, nói khẽ: “Đừng lo lắng, tôi có thể bảo vệ cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi