ÁNH SAO LỌT VÀO GIÓ CÁT

Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Chiếm tiện nghi ngoài miệng không có ý tứ mấy, Khúc Nhất Huyền vẫn là thích chiếm được chút gì đó thực tế.

Cô chỉ nghĩ đến có một ngày, Phó Tầm sẽ bị cô đặt ở dưới thân, tùy ý cô muốn lấy thì cứ lấy… Liền không nhịn được có chút phát hỏa.

Tựa như ngọn lửa nhỏ bốc lên từ cây gỗ khô, đám lửa kia cứ mãi thiêu đốt, cho đến khi khiến tâm can của cô nóng bỏng lại nhiệt tình.

Cô chủ động ngưng chiến, cuốn túi ngủ cùng chăn lông chuẩn bị đi ngủ.

Cũng đã cực kỳ mệt mỏi, Khúc Nhất Huyền nhắm mắt lại không bao lâu đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm liền mơ thấy cái đấy, cô mơ thấy Phó Tầm, anh đứng trong nhà bảo tàng trước bảo vật trong phòng triển lãm – một chiếc Lưu Ly Tháp bằng sứ men xanh mạ vàng.

Trong quầy chỉ có một chùm đèn, ánh sáng dịu nhẹ, chiếu trên người anh.

Khúc Nhất Huyền trông thấy chính mình đứng ở cửa chính của phòng triển lãm, chờ anh phát hiện ra mình. Nhưng mà, một nhóm giáo sư học giả tràn vào, vây quanh anh ríu rít bàn về lịch sử điển cố của Lưu Ly Tháp bằng sứ men xanh mạ vàng.

Anh đứng ở trong đám người, từ trên cao nhìn xuống cô một cái, giống như căn bản không quen biết cô, cong ngón tay đẩy mắt kính không gọng tơ vàng gác trên sống mũi, rất nhanh lại theo dòng người rời đi.

Một câu “Tên khốn kiếp” của cô còn chưa mắng ra khỏi miệng, gạch men sứ màu nâu xanh dưới chân đột nhiên chia năm xẻ bảy. Phòng triển lãm trước mắt giống như  đang trải qua một trận địa chấn, bức họa trên vách tường bị chấn động tróc ra, tường xám đổ rào rào rơi xuống đất.

Trong bụi mù đầy đất, dưới chân cô rung động, vẻn vẹn một cái chớp mắt, trời đất quay cuồng.

Chờ Khúc Nhất Huyền thoát khỏi trận choáng váng kia, lúc mở mắt tỉnh lại, cô phát hiện chính mình vẫn bị vây trong mộng.

Ánh mắt chiếu tới là căn phòng trong khách sạn bảy sao Đôn Hoàng, trong phòng tắm có tiếng nước tí tách vang lên không ngừng. Cô hất áo choàng tắm lên đứng dậy, lúc đẩy cửa vào, hình ảnh một người đàn ông lõa thể thình lình nhảy vào trong mắt.

Anh đưa lưng về phía cô, đang tắm gội.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, cặp mắt hắc trầm quen thuộc kia xuyên thấu qua hơi nước, rõ ràng bắt giữ lấy ánh mắt của cô.

Cô trông thấy chính mình đứng dựa cửa, giống như đùa giỡn “phụ nam” nhà lành huýt sáo.

Ngay sau đó, trực tiếp kéo ra cửa kính gian tắm vòi sen, cởi áo choàng tắm đi vào.

Trong hơi nước mờ mịt bốc lên, Phó Tầm ôm hôn cô tựa như củi khô bốc lửa, vừa chạm vào liền cháy.

Cô cắn bờ vai, xương quai xanh, ngực của anh, chất vấn: “Ở phòng triển lãm vì sao giả bộ như không biết tôi?”

Anh không rảnh phân tâm, hôn lấy ổ tai của cô.

Tiếng hít thở nặng nề bên tai cô giống như thuốc kích tình mãnh liệt nhất, cô từ từ nhắm hai mắt, phối hợp ngước cổ lên, cảm thụ cái hôn của anh mang theo hơi nước vừa ấm áp vừa ướt át từ vành tai một đường rơi đến ngực, cuối cùng cắn một cái trước ngực của cô.

Thanh âm của anh trầm thấp lại mập mờ, hòa với tiếng nước, thấp giọng nói: “Muốn giấu em đi.”

Anh nâng mắt, cặp mắt kia vừa thâm sâu vừa rực sáng, dục vọng nơi đáy mắt như dây leo, từng tia từng sợi cuốn lấy cô: “Ngoại trừ tôi, ai cũng không thể chiếm hữu em.”

Khúc Nhất Huyền giật mình một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trái tim tê tê dại dại, đập kịch liệt.

Cô mở mắt, mờ mịt nhìn chằm chằm đỉnh lều vải xuất thần một hồi, quay đầu đi nhìn Phó Tầm – vị trí người bên cạnh đã trống không, túi ngủ được gấp chỉnh tề, giống như là đã rời đi được một lúc.

Bên ngoài lều, Thượng Phong thường ngày chân chó đang vội vàng vuốt mông ngựa* Bùi Vu Lượng.

*vuốt mông ngựa: nịnh nọt

Khúc Nhất Huyền nghe được, bên tai nóng đến mức khiến cảm giác nôn nóng trong người dần dần tiêu tán.

Hai tay cô đệm ở sau đầu, ngẫm nghĩ: Thượng Phong rất có văn hóa, vuốt mông ngựa đều có thể không nhắc lại thành ngữ giống nhau. Mấu chốt, mỗi ngày mức độ thổi phồng còn không giống nhau, hôm trước khen nhan giá trị (nhan trong nhan sắc), hôm qua thì khen khí độ, hôm nay trực tiếp thổi đến quyết sách anh minh thần võ.

Chờ chút.

Cô bỗng dưng xoay người ngồi dậy.

Chuyện đi Ngũ Đạo Lương bổ sung vật tư đã định?

** ** **

Lúc Khúc Nhất Huyền cầm bàn chải đánh răng ra ngoài tản bộ, Thượng Phong đang vây quanh lều vải của cô đảo quanh bốn phía. Thời khắc trông thấy cô vén rèm ra, ánh mắt sáng lên, bận bịu theo sau: “Tiểu Khúc gia cô đã tỉnh rồi?”

Khúc Nhất Huyền liếc cậu ta một cái, ánh mắt bất thiện.

Đây không phải nói nhảm sao? Nếu không tỉnh có thể đứng đây?

Thượng Phong gượng cười hai tiếng che giấu xấu hổ: “Tiểu Khúc gia, là như vậy. Xe của tôi không phải bị trục trặc sao, Bùi ca để cho tôi đi chung với cô đến Ngũ Đạo Lương, tiếp tế xong vật tư tiện đường kiểm tra tu sửa, tránh cho hành trình về sau lại xuất hiện vấn đề, chậm trễ hành trình của mọi người.”

Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Tiện đường kiểm tra tu sửa? Chẳng lẽ không phải giám thị?” Ngậm bọt kem đánh răng, thanh âm của cô mơ hồ không rõ, nghe được cũng không rõ ràng.

Thượng Phong mò mẫm một lúc, mới miễn cưỡng lĩnh ngộ.

Cậu ta giỏi nhìn mặt nói chuyện, mấy ngày nay ở chung, không nói mò được tính nết tiểu Khúc gia, nhưng ba phần tóm lại cũng có.

Cậu ta cẩn thận đánh giá hai mắt Khúc Nhất Huyền, thấy mặt cô không có biểu lộ gì, không phân biệt hỉ nộ, suy nghĩ mấy giây, lấy lòng nói: “Sao có thể chứ… Việc xe có trục trặc là thực sự, tối hôm qua cô cũng nhìn thấy, đồng hồ đo trục trặc đèn sáng không ngừng, mà trong đội cũng không có người hiểu biết sửa chữa ô tô, không có cách nào chuẩn xác loại trừ trục trặc. Còn nữa, tôi là nghĩ đến tiếp tế vật tư không phải là việc tốn thể lực sao, việc nặng như thế cũng không thể để cô đi làm, tôi là chủ động xin đi, không quan hệ gì tới Bùi ca. Lại nói...”

Khúc Nhất Huyền “phi” một tiếng, phun bọt kem đánh răng ra.

Thượng Phong biết cô đang không cao hứng, lập tức ngậm miệng.

Khúc Nhất Huyền thật hài lòng cậu ta thức thời, chậm rãi đánh răng xong, cũng không làm khó: “Ngoại trừ cậu ra, Bản Thốn không đi?”

Thượng Phong tranh thủ thời gian lắc đầu: “Chỉ một mình tôi.”

Khúc Nhất Huyền nói: “Thật sao? Nếu không phải biết cậu là chó săn của Bùi Vu Lượng, tôi còn cho là cậu tìm tôi đến nhận lời mời làm việc đấy.”

Lời này thật không khách khí.

Thượng Phong gượng cười hai tiếng, cẩn thận quan sát biểu tình của cô, thấy vẫn còn chỗ thương lượng, nghiêm mặt nói: “Phó tiên sinh không phải cũng đi sao? Hai vị đều là khách quý của Bùi ca, tôi thật cũng không dám để cho hai người tự mình làm việc nặng.”

Khúc Nhất Huyền liếc cậu ta một chút, cười: “Cậu nói chuyện càng ngày càng dễ nghe đấy.”

Thượng Phong thấy cô muốn lên xe, theo hai bước: “Tiểu Khúc gia, cô đừng chê cười tôi, nếu cô đã chuẩn bị xong rồi, tôi liền báo cáo với Bùi ca một tiếng, chúng ta lên đường trước. Việc tiếp tế này, còn tốn không ít thời gian để đi đến trấn trên, rất chậm trễ thời gian.”

Tay Khúc Nhất Huyền cầm khăn lông dừng lại, cô quay đầu hỏi Thượng Phong: “Chờ chút, cậu nói cái gì? Chúng ta lên đường trước?”

“Đúng vậy.” Thượng Phong vô tội trợn tròn hai mắt, hỏi: “Nơi nào không ổn sao?”

Khúc Nhất Huyền hỏi: “Chúng ta là những ai?”

Thượng Phong: “Phó tiên sinh, tiểu Khúc gia, còn có tôi á.” Cậu ta quay người, chỉ chỉ chiếc việt dã độc nhất dừng ở giao lộ cách đó không xa: “Chỉ chúng ta ba người, đi chiếc xe kia của tôi. Đi đến trấn trên tiếp tế xong, lại tiện đường đi kiểm tra tu sửa.”

Khúc Nhất Huyền đặt khăn mặt xuống, sắc mặt từng chút một từ trời trong chuyển thành nhiều mây.

Thượng Phong lập tức thở cũng không dám thở ra, sợ Khúc Nhất Huyền muốn bắt cậu ta trút giận.

Cậu ta nín hơi chờ đợi mấy giây, dùng ánh mắt còn lại dò xét mắt sắc mặt của cô, cẩn thận bổ sung một câu: “Tiểu Khúc gia nếu cô cảm thấy không thích hợp, tôi mời Bùi ca tới tự mình nói với cô?”

“Không cần.” Ngữ khí Khúc Nhất Huyền lãnh đạm, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cậu ta một cái, chỉ ném lại một câu: “Mười phút sau xuất phát, cậu trở về nói với Bùi Vu Lượng một tiếng, để hắn đừng làm hỏng việc.”

** ** **

Thượng Phong chân trước vừa đi, Khúc Nhất Huyền chân sau liền đi tìm Phó Tầm.

Phó Tầm đang ở dưới gầm xe Cruiser kiểm tra tu sửa, hôm qua trên đường xóc nảy, giá đỡ có ốc vít bị nới lỏng, anh đang ở trong gầm xe vặn lại.

Mắt thấy Khúc Nhất Huyền loạn chuyển khắp nơi, giống như là đang tìm mình, anh cầm cờ lê chui ra từ dưới gầm xe, gọi cô lại.

Bất thình lình xuất hiện làm Khúc Nhất Huyền giật nảy mình.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới nơi này, giảm âm thanh thấp xuống hỏi: “Thượng Phong mới vừa rồi nói với tôi, anh cũng nghe thấy được?”

“Nghe thấy được.” Anh thả tay giật bao tay xuống, ném vào trong hộp công cụ, một câu chấn định tinh thần cô: “Nên làm cái gì, thì bây giờ làm cái đó.”

Bùi Vu Lượng sẽ tìm người đi theo theo dõi là chuyện trong dự liệu, tách ra làm việc cũng là chuyện trong dự liệu, Ngũ Đạo Lương không thể so với khu không người, đội xe lui tới, xe vận chuyển cùng cư dân trên trấn, bất kể là phía nào cũng có thể xảy ra sự cố.

Bùi Vu Lượng sẽ phòng bị, sẽ tính toán, mới hợp tình hợp lí.

Phó Tầm đè cốp sau xe xuống, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua gặp ác mộng?”

Chủ đề của anh nhảy quá nhanh, Khúc Nhất Huyền nhất thời không kịp phản ứng: “Ác mộng cái gì?”

Phó Tầm nâng mắt, cười như không cười nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia, giống như đúc từng xuất hiện trong giấc mộng của cô, vừa thâm vừa trầm, giống thâm cốc sâu thẳm, không thể nhìn thấy phần cuối.

Những đoạn ngắn của tàn mộng vỡ vụn trong nháy mắt một mạch tràn vào trong đầu cô, hương diễm, rõ ràng, dục cự còn nghênh… (dục cự còn nghênh ý là làm điệu bộ, muốn mà tỏ vẻ không muốn)

Lồng ngực của cô bỗng nhiên dâng lên cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được, tê tê dại dại, giống như dòng điện chạy qua, đầy trong đầu là ý niệm khinh bạc.

Khúc Nhất Huyền cảm thấy... có thể cô sẽ bại.

** ** **

Mười phút sau, lấy xe việt dã do Khúc Nhất Huyền cầm đầu xuất phát trước, tiến về Ngũ Đạo Lương.

Gần vào khu nội thành, rốt cục không còn là đường hố cát sỏi khó đi, từ trên đường cao tốc tỉnh lộ, sau một giờ chiếc xe thông qua trạm thu phí cao tốc tiến lên đường vào Ngũ Đạo Lương.

Ngay sau đó, dọc theo đường nhựa lại chạy mười lăm phút, từ rất xa đã có thể thấy được hình dáng một thành thị nhỏ sôi động nổi lên. Những căn nhà một tầng sắp hàng chỉnh tề, con đường chạy ngang. Dưới ánh nắng phản xạ, tựa như ảo ảnh trên sa mạc, hư di mơ hồ.

Khúc Nhất Huyền từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Thượng Phong ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi phía sau, trêu ghẹo nói: “Bao lâu rồi chưa vào thành phố?”

Thượng Phong nhếch miệng cười một tiếng: “Rất lâu…” Cậu ta còn muốn nói cái gì, ánh mắt chợt dừng lại nơi nào đó đằng trước xe, sắc mặt biến đổi: “Tiểu Khúc gia, đằng trước là cái gì?”

Khúc Nhất Huyền theo tiếng kêu nhìn lại.

Dưới biển chỉ đường Ngũ Đạo Lương là chướng ngại vật được xếp đặt trên đường, có cảnh sát kiểm tra xe ngay tại giao lộ.

Sắc mặt cô vi diệu cùng Phó Tầm liếc nhau, mây trôi nước chảy nói: “Ngũ Đạo Lương có trạm kiểm dịch động vật hoang dã, cái này không phải là kiểm tra bình thường sao? Có cái gì mà ngạc nhiên.”

Thượng Phong hồ nghi.

Cậu ta hạ cửa sổ xe xuống, nằm sấp ra ngoài ngắm nhìn.

Khúc Nhất Huyền không đổi sắc mặt nhìn về ghế sau, chờ lúc trông thấy điện thoại vệ tinh Thượng Phong nắm thật chặt trong tay, ánh mắt ngưng tụ, rất nhanh lại dời đi.

Mắt thấy cách chướng ngại vật trên đường càng ngày càng gần, Thượng Phong càng thêm đứng ngồi không yên.

Dù là Khúc Nhất Huyền tận lực tránh đi đối diện ánh mắt của cậu ta, cũng có thể cảm giác được ánh mắt của cậu ta mấy lần rơi trên người cô, giống như đang làm quyết định gian nan gì.

Khúc Nhất Huyền giảm tốc, lúc sắp dừng xe, chợt nghe thanh âm Phó Tầm tựa như đè ở lồng ngực, tràn ngập áp bách uy hiếp nói: “Tôi đề nghị cậu thu dao lại, bằng không bây giờ tôi lập tức ném cậu xuống xe, chết hay sống mặc kệ.”

Khúc Nhất Huyền vô ý thức nâng mắt.

Sắc mặt Thượng Phong ở chỗ ngồi phía sau tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, vật trong tay cầm không được, rơi xuống trên đệm.

Âm thanh thanh dao rơi xuống thanh thúy lại sắc bén.

Tay Khúc Nhất Huyền nắm chặt tay lái dừng lại, đang muốn quay đầu, Phó Tầm giơ tay che lấy mu bàn tay cô, thấp giọng nhắc nhở: “Nhìn phía trước.”

Trước khi tay anh thu hồi, dùng sức nắm chặt tay cô.

Khúc Nhất Huyền chấn định, giảm tốc, nhấn ga, hoàn toàn dừng lại trước chướng ngại vật trên đường.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, mặt không đổi sắc nhìn về phía Cố Yếm ở nơi giao lộ phong tỏa đang đề ra nghi vấn với những chiếc xe vào thị trấn.

Trong khoảng khắc ánh mắt hai bên đối diện, cô nghe thấy Phó Tầm có phần không vui “hừ” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương gần đây liên quan tới phương diện lộ tuyến bởi vì kịch bản cầ nên chưa mấy trải qua cân nhắc và nghiên cứu ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi