ẢNH THẬP TAM

Vì danh lợi, có thể không tiếc bất cứ giá nào.

Cho dù lúc đầu là vì một lý do quang minh chính đại.

Mi mắt hơi rũ xuống, quá khứ và hiện tại, những việc bản thân từng làm lại không hề giả dối như thế, muốn có được, thì phải đánh đổi.

Lạnh nhạt nhìn đám người lần lần lượt lượt lên xuống trên đài, ngày thứ ba, sau khi người thứ mười bảy xuống đài do trọng thương, một thân huyền y nam tử đi lên đài.

"Xưng tên ra, ta không giết hạng người vô danh." Sau khi liên tục đánh bại mười bảy người, Quái Thủ phách lối mà liếc nhìn người đang đi lên đài, là nam nhân diện mạo xấu xí.

Căn bản đại hội sẽ kết thúc như thế, chẳng qua nếu có ai tự tin có thể đánh bại được người chiến thắng cuối cùng cũng có thể khiêu chiến, chỉ có điều, nếu vì việc đó mà mất mạng, sẽ không ai bất bình cho ngươi, chỉ cảm thấy ngươi không biết lượng sức.. Đam Mỹ Sắc

Tuy thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng hành vi ngu xuẩn như châu chấu đá xe chỉ khiến người khác chê cười.

"......" Huyền y nam tử hơi hơi nghiêng đầu, cũng không trả lời, y tựa như lơ đãng mà đảo đôi mắt sắc bén qua người Quái Thủ, ngay trong nháy mắt đó, Quái Thủ đột nhiên rối loạn.

Mẹ nó, cái ánh mắt gì vậy!

Chưa bao giờ thấy qua ánh mắt trào phúng như thế, không, nói trào phúng còn nhẹ, rõ ràng là một ánh mắt bình tĩnh, lại ẩn chứa ý cười, mà ý cười đó, có thể nói là khinh bỉ đến tận xương tủy.

Người này ngạo mạn như vậy, làm sao có thể khoan nhượng?!

Trong chớp nhoáng, kình phong đột ngột nổi dậy, Quái Thủ bỗng nhiên đánh một chưởng về phía kẻ mặc áo đen, chỉ thấy kẻ này thong dong nhảy lên, nhẹ nhàng xoay người vượt qua Quái Thủ, chân sau khẽ động, trong nháy mắt, Quái Thủ bị đá trúng lưng.

Chiêu thứ nhất đã nhẹ nhàng nhận lấy thua thiệt như thế, Quái Thủ không khỏi cảm thấy phẫn nộ, ngay lập tức giở thủ đoạn mạnh, chiêu thức trở nên vừa nhanh vừa độc, mỗi chiêu đều dùng toàn lực, kẻ mặc áo đen cũng không còn dám chủ quan, rút ra trường kiếm quấn vải tùy thân dài ba thước, nhanh chóng tiếp đón những đòn mãnh liệt đang đánh tới.

Ngươi có thể giữ vững đến trận quyết đấu cuối cùng tuyệt không tầm thường, cả huyền y nhân lẫn Quái Thủ đều là nhân trung hào kiệt, hai người mỗi người đều có đặc trường riêng. Quái thủ xuất chiêu mãnh liệt, không chừa kẽ hở, còn kẻ mặc áo đen kia lại lấy nhu khắc cương, liên tục mười mấy chiêu, trong đao quang kiếm ảnh, trước mắt mọi người chỉ còn lại bạch quang giao thoa, không thấy thân ảnh.

Keng!

Phốc!

Lại một phen đột kích như kình phong hoán vũ lướt qua, một tiếng đao kiếm va chạm nhau chấn kinh từ trong bạch quang truyền ra, mọi người nín thở ngưng thần, đúng lúc này, máu từ trên lôi đài mãnh liệt mà bắn tung toé khắp nơi, bởi vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, mọi người chỉ kịp nín thở ngưng thần, đợi bạch quang tan hết, một người mềm nhũn đổ sầm xuống chính giữa lôi đài, thân thể hoàn toàn vặn vẹo, tràn ngập xung quanh gã đều là máu tươi.

Dưới khung cảnh chấn kinh đến cực điểm, đại hội bỗng an tĩnh trong nháy mắt.

Người chết vì huyết mạch toàn thân bị chặt đứt này, là võ lâm cao thủ mới đây còn đại chiến với mười bảy người đó sao?

Tuy rằng trước khi luận võ đã chính thức ký kết giấy sinh tử, nhưng đến lúc đó vẫn là cân nhắc dừng lại mà thôi, sẽ không có ai làm đến mức độ như thế này, dẫu sao thì lấy đức phục người có khi lại quan trọng hơn.

Thủ đoạn thật là tàn nhẫn!

Trong lòng mọi người hoảng hốt, không khỏi lại nhìn về phía huyền y nhân một thân lãnh ý kia lần nữa.

Đúng là người lợi hại!

Đúng là người tàn nhẫn!

Nhân sĩ võ lâm ở bốn phía hội trường thấy vậy cũng có chút xao động, không ai dám bước lên lôi đài. Ly Thanh vẫn luôn ngồi trên cao ngay trước lôi đài, thấy cảnh này mặt mày cũng phải nhíu lại, trong giang hồ xuất hiện nhân vật như thế này lúc nào vậy? Chỉ sợ điều đó cũng là nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người ở đây.

"Còn ai muốn khiêu chiến không?" Ba lần liên tục lớn tiếng dò hỏi, thấy không có ai lên tiếng, Ly Thanh tuyên bố: "Lần này luận võ, vị tráng sĩ này đã thắng. Xin hỏi tôn tính đại danh tráng sĩ là?" Đại hội võ lâm tranh tài ba ngày, hai ngày trước đều tuyển ra chín người thắng, ngày thứ ba sẽ quyết đấu, chức vị Võ lâm minh chủ mà đại hội lần này muốn tuyển chọn sẽ do người cuối cùng đảm nhiệm, có thể tiến được đến trận này đích thị đều là cao thủ số một số hai trong chốn võ lâm, nam tử không thể nhìn rõ tướng mạo này đúng là chưa gặp qua bao giờ, không biết là cao nhân phương nào.

Môi mỏng như lưỡi kiếm khẽ động: "Cảnh."

Ly Thanh mỉm cười nói: "Thì ra là Cảnh đại hiệp. Cảnh đại hiệp tài võ xuất chúng, đúng là đương thời hào kiệt, không biết Cảnh đại hiệp xuất thân từ sư môn nào, quý phái ngụ tại phương nào?"

Ánh mắt sắc bén bình tĩnh của huyền y nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Ly Thanh, bình thanh nói: "Không sư không môn, đến đây chỉ vì đoạt lấy võ lâm minh chủ."

Câu nói này nói ra rất điềm tĩnh, nhưng lại tạo nên sóng to gió lớn nghiêng trời lệch đất.

Thật là một người tùy tiện!

"Cảnh đại hiệp cũng biết mục đích đại hội lần này rồi, không phải chỉ đơn giản là tuyển ra một vị Võ lâm minh chủ. Bởi vì đại ma đầu Hách Liên Huyền đã bắt đầu đoạt giết nhân mạng, trong chốn võ lâm cần phải có một người lãnh đạo thậm chí là đánh đổi mạng sống, Cảnh đại hiệp vẫn nên cẩn thận cân nhắc một lần xem sao."

"Xùy" một tiếng, chỉ nghe huyền y nhân cười lạnh nói: "Biết hay không thì đã sao? Nếu các ngươi đã tổ chức đại hội lần này, vậy thì người cuối cùng dĩ nhiên là được đảm nhiệm võ lâm minh chủ!"

Ly Thanh nghẹn lời, đây đúng là sự thật.

Chỉ cần ngươi có thực lực, là có thể tranh đoạt.

Tình huống đã như thế này rồi, cũng không thể không thừa nhận. Ly Thanh hắng giọng, muốn mở miệng tuyên bố kết quả cuối cùng ——

"Khoan đã!" Giọng nữ tử thanh thúy như hoàng oanh từ trên đài cao vang lên, mọi người không khỏi nhìn về vị trí của thanh âm kia......

"Đích thực người cuối cùng sẽ đảm nhiệm chức Võ lâm minh chủ toàn bộ giang hồ, nhưng không bao gồm người của Cổ Tháp Đảo!"

"Cái gì?!"

Cổ Tháp Đảo?! Đó không phải là nơi Hách Liên Huyền ẩn nấp sao? Đám người giật mình, không khỏi quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh trên đài đại hội, thì thấy nữ tử một thân diện vải mỏng hồng sắc che mặt ngồi trên cao, giờ phút này đang nhìn kẻ mặc áo đen dưới đài.

"Lời của Cơ Hà cung chủ nói là thật sao?" Ly Thanh hỏi.

Thì ra, nữ tử này chính là Nguyệt Cung cung chủ —— Cơ Hà.

Cơ Hà, Cơ Hà...... Không phải chính là nữ tử năm năm trước đã trù tính Hách Liên Huyền sao!

Thân hình huyền y nhân không hề để lộ chút run rẩy, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Cơ Hà.

Cơ Hà thấy vậy, khẽ cười nói: "Lời bản cung chủ nói một chữ cũng không giả, mọi người đều biết, tuy đã mười lăm năm Hách Liên Huyền không xuất hiện trên gian hồ, nhưng chỉ cần là người từng bị hắn hại mười lăm năm trước, sẽ biết Hách Liên Huyền từng sử dụng võ công —— Phù Trần Tuyệt Kinh. Trên giang hồ chỉ có một mình hắn có thể sử dụng thông thạo Phù Trần Tuyệt Kinh mà thôi."

"Đúng vậy, năm đó người nhà của ta chính là bị hắn dùng võ công này một chiêu mất mạng." Một người dưới đài tức giận trừng mắt huyền y nhân, mắt đỏ lên.

"Không sai, Phù Trần Tuyệt Kinh căn bản chính là ma đạo tà môn."

Chưởng môn phái Nga Mi Thu Thuỷ Lan ngưng mày trầm tư, âm thanh từ tốn hỏi: "Lời nói của các vị đều căn cứ. Cơ Hà cung chủ làm sao biết vị Cảnh đại hiệp này là người của Cổ Tháp Đảo?"

Ánh mắt nhàn nhạt ngưng đọng nước nhìn về phía Thu Thuỷ Lan, giọng Cơ Hà giọng mang vẻ bi thiết, thở dài: "Năm đó niên thiếu vô tri, phạm không ít sai lầm...... Không dối gạt mọi người, ta từng thầm mến mộ Hách Liên Huyền, có thể nói đối với hắn không gì là không biết, nhưng hắn thì sao? Căn bản không màng đến một chút tình niệm, cuối cùng lại diệt luôn một nửa Nguyệt Cung của ta, đúng là mù hai mắt mới có thể đánh đổi chân tình cho loại người lãnh huyết tuyệt tình kia." Nói đến đây, Cơ Hà bi thương lau lau khóe mi, ngón tay nhỏ nhắn run rẩy chỉ đến huyền y nhân: "Còn người này, chính là hắc y nhân thần bí mà năm đó đi theo Hách Liên Huyền nối giáo cho giặc."

Cái gì? Là người đó sao?!

Chắc không phải...... Hách Liên Huyền cũng ở đây chứ?!

Mọi người nhất thời nháo loạn, nhao nhao nhìn xung quanh, Ly Thanh là chủ trì đại hội lần này, Hách Liên Huyền còn chưa xuất hiện, mọi người đã tự loạn lên như rắn mất đầu, không khỏi quát lớn: "Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy." Tầm mắt hơi đảo, chỉ có một người sừng sững bất động, nói: "Lúc này sự tình quan trọng, Cơ Hà cung chủ có chứng cứ không?"

Lúc này, bốn phía dưới đài đã có người rút ra binh khí bao vây huyền y nhân đứng ở trên lôi đài, tình huống này, chỉ cần có người xuất ra chút chứng cứ, sợ sẽ lập tức phi thẳng lên đài.

Cơ Hà cười nhạt nói: "Ta đã từng cùng Hách Liên Huyền giao thủ, biết hắn có ảnh vệ đông đảo, mỗi người thân thủ bất phàm, mà người này, vừa mới sử dụng võ công đó, cho dù có tận lực che giấu, nhưng vẫn lộ ra sơ hở, chỉ có người luyện qua Phù Trần Tuyệt Kinh mới sử dụng! Thực là không khéo, ta vừa vặn đã lĩnh giáo qua võ công của người gọi là Thập Tam ảnh vệ, người này, rất có khả năng chính là ảnh vệ kia."

Năm năm trước khi Cơ Hà trù tính Hách Liên Huyền, thiếu chút nữa là thành công, không ngờ bị một ảnh vệ phá hư, sau đó ngầm điều tra mới biết là do một ảnh vệ gọi là Thập Tam làm nên, hiện tại đột nhiên gặp được lần nữa, Cơ Hà làm sao nuốt được cục tức trong lòng kia.

Đám người căm tức nhìn huyền y nhân, chẳng lẽ nói, huyền y nhân thần bí kia chính là kẻ được gọi là Thập Tam ảnh vệ!

huyền y nhân bình tĩnh đứng trên lôi đài, nội tâm lại hơi xao động một chút.

"Cảnh đại hiệp có gì muốn nói không?" Ly Thanh cũng không khỏi sửa lại thái độ, hỏi. Nếu người này thật sự là ảnh vệ Cổ Tháp Đảo, làm sao có thể làm Võ lâm minh chủ?

huyền y nhân khóe miệng hơi kéo lên: "Người trong võ lâm chẳng qua cũng chỉ như thế, muốn dựa vào thực lực để nói chuyện, lại không cho phép người ta lợi hại hơn các ngươi sao?" Vừa dứt lời, đã có người nhào lên đài.

"Nạp mạng đi ——" Nháy mắt, trên lôi đài đao kiếm lại lần nữa tương khắc, trong phút chốc đã bắn ra tia lửa kích.

Khác biệt là, lần này là chiến thuật biển người, từng người đều là võ lâm cao thủ, cho dù huyền y nhân kia vừa mới đánh bại được Quái Thủ, giờ phút này y cũng biết tình thế đối với mình bất lợi. Phi thân một cái, kiếm ảnh bay lên, người đã đi xa.

"Võ lâm phải có quy củ của võ lâm, ta sẽ còn trở lại."

Mọi người không ngờ huyền y nhân kia sẽ nhanh chóng buông thịt mỡ trong tay ra như vậy, còn chưa kịp ngăn cản, đã không thấy bóng dáng.

Huyền y nhân cũng chưa rời khỏi đó bao xa, mà trong thời gian ngắn nhất lặng yên không một tiếng động lẻn về Phúc Lai khách điếm, đẩy cửa phòng ra, một phòng yên tĩnh.

"Bảo Bảo, mau đi cùng cha."

"......"

"Bảo Bảo?" Huyền y nhân đứng ở mép giường trong phòng, gọi hai tiếng cũng không được Bảo Bảo đáp lại, y rốt cục ý thức được ——

Không thấy Bảo Bảo?!

Sao lại như vậy? Mới sáng nay lúc y rời giường, kéo ra thân thể nho nhỏ băng hàn ấy từ trong ngực, còn nhiều lần dặn tiểu hài tử không được đi loạn, ở trong phòng chờ cha trở về, bây giờ ổ chăn đã lạnh, người cũng không thấy.

Y đã quay về ngay lập tức, không thể có người hành động nhanh hơn y, mà Bảo Bảo lại càng không rời đi một mình, vậy thì vì sao không thấy Bảo Bảo? Cuối cùng là người phương nào làm?

Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo ra ngoài, tâm tư đơn thuần, không có mình ở bên cạnh liệu có sợ hãi hay không? Thân thể Bảo Bảo không tốt, nếu như gặp phải kẻ xấu thì làm sao đây? Thân hình cao lớn của huyền y nhân ẩn ẩn run rẩy.

Không, Bảo Bảo không thể có chuyện gì, nó là hài tử duy nhất đời mình a.

Cửa bỗng nhiên đẩy ra, một cơn gió mạnh thổi qua, huyền y nhân tránh qua, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng lên mái hiên, đứng vững trên đó thế mà lại là một bóng lưng quen thuộc.

"Là ngươi?"

Dù đã năm năm không gặp, huyền y nhân vẫn có thể nhận ra bóng dáng ấy ngay cái nhìn đầu tiên, mấy năm không gặp, lúc gặp lại, trong lòng lại cảm thấy hơi chua xót, mà thân hình cao ráo của người nọ vẫn ung dung đứng trên đó. Mơ hồ có gì đó đã thay đổi.

"Ha ha, đúng vậy a, tiểu Thập Tam, đã lâu không gặp." Chậm rãi quay người, đúng là thần y biến mất đã lâu trên giang hồ Minh Chi Nhiễm.

Thì ra, huyền y nhân này đúng là Ảnh Thập Tam giả chết thoát khỏi Cổ Tháp Đảo.

Năm năm trước, Thập Tam dưới sự trợ giúp âm thầm của Minh Chi Nhiễm, đã thành công giả chết rời đảo, năm năm sau, người này lại xuất hiện lần nữa.

Thập Tam khẽ nhíu mày, y không quen nhìn bộ dạng bi thương như vậy của Minh Chi Nhiễm, hắn phải là bộ dáng vạn sự phóng khoáng, là người gian xảo, giờ đây y cuối cùng cũng biết lúc đầu khi nhìn thấy người này, loại cảm giác không đúng ấy đến từ đâu rồi.

"Tóc của ngươi ···" Làm sao lại trắng bệch?

Minh Chi Nhiễm đưa tay vuốt ve sợi tóc trắng bạch như tuyết, khoé miệng hơi cười nói: "Ba ngàn sợi tóc bạc ··· Đều là nhờ chủ tử tốt của ngươi ban tặng." Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt hút hồn của Minh Chi Nhiễm nghiêng nghiêng nhìn về phía Thập Tam, vài phần mị hoặc, vài phần oán hận, gương mặt vốn non trẻ xinh xắn toàn ý châm chọc.

Trong lòng trầm xuống, nói đến đây, Thập Tam cũng không thể lừa mình dối người nữa, xem như gặp lại vị bằng hữu cửu biệt này, tia cảm xúc vừa rồi bị Thập Tam yên lặng che giấu, cười khổ nói: "Minh Chi Nhiễm, ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc hẳn không phải đơn thuần đến thăm ta đi." Nhiều năm qua một mực cẩn thận ẩn nấp, lần này rời núi, Thập Tam tự nhận mình đã tương đối bí ẩn, nếu không phải trên đại hội luận võ động thủ, tình thế bắt buộc, y tuyệt sẽ không sử dụng Phù Trần Tuyệt Kinh, cũng sẽ không dẫn đến việc bại lộ thân phận, dù sao, cũng trách chính mình nóng lòng cầu thành, thế nhưng sự tình đã phát sinh, hối hận cũng vô ích. Chỉ không biết Minh Chi nghiễm làm thế nào biết mình ở đây, chẳng lẽ hắn cũng ở trên đại hội?

Minh Chi Nhiễm đột nhiên chớp chớp mắt, cái chớp mắt kia tựa như quay về bộ dáng cùng Thập Tam nói đùa mấy năm trước, giễu cợt nói: "Đương nhiên rồi, ta đến, kỳ thật là vì muốn nhìn xem ··· tiểu chất tử của ta, ưm, lớn lên dáng dấp cũng không tệ lắm, so với lúc mới sinh thì bệnh có vẻ đỡ hơn nhiều."

Đột nhiên ngẩng đầu: "Là ngươi mang Bảo Bảo đi?!" Bước lên một bước, Thập Tam trợn to đôi mắt phẫn nộ, nói: "Trả Bảo Bảo cho ta, ngươi có cái gì không vừa ý chi bằng nhắm vào ta, Bảo Bảo còn nhỏ, chuyện này không liên quan tới nó."

"Bảo Bảo?" Minh Chi Nhiễm hơi hơi lắc đầu, môi đỏ nói lầm bầm: "Cái tên thật là khó nghe. Tiểu Thập Tam a, sao lại không liên quan đến Bảo Bảo chứ, lúc trước nếu không phải vì nó, ngươi sao có thể không tiếc giả chết rời khỏi Hách Liên Huyền? A, thật đáng thương, cho tới bây giờ người kia còn chẳng hay biết chuyện này."

Sắc mặt Thập Tam trắng nhợt, môi mỏng như lưỡi kiếm đóng đóng mở mở mấy lần, như có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong lòng, cuối cùng chỉ là bất đắc dĩ thở dài: "Sao có thể ··· Hắn sẽ cảm thấy như vậy càng tốt." Mình rời đi, đối với người kia chỉ có chỗ tốt, sao lại đáng thương được.

Minh Chi Nhiễm nghe xong, cười nhạo một tiếng, mắt phượng lạnh dần: "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, ta không có thời gian cùng ngươi ôn chuyện, Tiểu Thập Tam, Bảo Bảo ta mang đi trước, ba tháng sau, núi Phụng Vĩ, đến lúc đó nếu không thấy được bóng người của Ảnh Thất, hừ, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình."

"Thất ca?" Thập Tam khẽ giật mình, nghi hoặc hỏi: "Thất ca làm sao? Xảy ra chuyện gì? Huynh ấy không phải ở—— Cổ Tháp Đảo." Năm đó mình giả chết rời đi, khi tỉnh lại đã là nửa năm sau, mà thế lực Cổ Tháp Đảo cơ hồ trải rộng toàn bộ giang hồ, sợ tiết lộ hành tung, y không liên hệ với bất kỳ ai, vẫn luôn nghĩ rằng Ảnh Thất còn ở Cổ Tháp Đảo."

"A, đúng rồi, ngươi chắc là không biết." Khoé môi Minh Chi Nhiễm hơi kéo lên, cợt nhả nói: "Một năm trước sau khi Ảnh Thất rời khỏi Cổ Tháp Đảo, kết quả không rõ tung tích, Tiểu Thập Tam a, ngươi cảm thấy hắn sẽ ở đâu?"

Trong lòng Thập Tam không khỏi kinh hãi, Thất ca sao lại đột nhiên rời khỏi Cổ Tháp Đảo? Huynh ấy không thể không biết kết cục sẽ như thế nào! Mà Minh Chi Nhiễm bây giờ vì sao muốn gặp Thất ca? Lúc trước không phải hắn và Thất ca âm thầm ở chung một chỗ sao? Rời khỏi Cổ Tháp Đảo nhất định phải vượt qua Sinh Tử Điện, Thất ca, hiện giờ còn sống hay chết?

Tuy có trăm ngàn ý niệm chợt loé trong đầu, trên mặt Thập Tam lại nậng nề, Minh Chi Nhiễm nói nhiều như thế, trừ phi là vì cho rằng Thất ca ở chỗ của y, nhưng y cũng chỉ mới biết thôi.

"Ngươi làm chuyện gì có lỗi với Thất ca?"

"Có lỗi? Chậc chậc, Tiểu Thập Tam, ta nên nói ngươi quá ngây thơ hay là quá ngu muội đây." Tóc trắng đón gió quấn lên người, mơ hồ lộ ra mấy phần quỷ dị, Minh Chi Nhiễm hừ lạnh: "Muốn nói xin lỗi, hai chữ này chính ngươi mới là người cần phải nói hơn ai hết!"

"Hoặc là kêu Hách Liên Huyền thả người, hoặc là để người gọi là Bảo Bảo kia chịu chết."

"Không thể!"

"Ha ha, có thể hay không không phải do ngươi làm chủ, có thời gian ở đây lãng phí miệng lưỡi, chi bằng nhanh chóng cầu xin chủ tử tốt của ngươi, nói không chừng hắn sẽ mềm lòng cứu tiểu hài tử này."

Minh Chi Nhiễm đã sớm biến mất, Thập Tam ngơ ngẩn đứng ở trước cửa phòng một lúc lâu.

Đã bao nhiêu năm, mỗi lần tỉnh mộng nửa đêm, quanh quẩn bên người luôn là sợ hãi vô biên, thống khổ, tưởng niệm, đủ loại cảm giác tựa như ác mộng ngày ngày giày vò chính mình.

Không muốn sao? Sao có thể?

Nhưng trở về, nói nghe thì dễ.

Thập Tam biết rõ, người nọ hiện giờ ở Cổ Tháp Đảo. Gần đây liên tiếp phát sinh mấy án mạng, dáng vẻ người chết cực kỳ thảm thiết, mà chủ tử giết người, từ trước đến nay không thừa không thiếu sức lực, luôn là một chiêu đoạt mạng, những cái này, y biết hết thảy.

Thập Tam không rõ, tại sao chỉ trong nháy mắt, chuyện gì cũng đều tụ tập lại một chỗ. Thất ca vì sao lại đột nhiên rời đảo, giữa Minh Chi Nhiễm và huynh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chỉ có như thế, Minh Chi Nhiễm tóc bạc đầy đầu là thế nào? Nhiều năm qua lần đầu y xuất hiện trong giang hồ, sớm đã an bài tốt, dịch dung, che giấu võ công, nhưng cuối cùng vẫn bị nhìn thấu thân phận, Bảo Bảo bị bắt, Minh Chi Nhiễm đến đây uy hiếp? Chẳng lẽ tất cả thật sự trùng hợp như thế? Nhiều năm sinh hoạt bình đạm, khiến Thập Tam nhất thời đúng là khó thích ứng những âm mưu đó.

Rõ ràng lúc trước mọi việc đều rất tốt, tại sao bây giờ lại thành tình trạng chia năm xẻ bảy?! Năm đó trước khi y giả chết, vẫn luôn rất lo lắng rằng tương lai Minh Chi Nhiễm cùng Thất ca có vì sự việc của mình mà bị liên lụy hay không, cho nên vào lúc mang thai, trong lòng y đánh cược sự quan tâm của chủ tử dành cho hài tử, vô tình lẫn cố ý vì hai người kia tranh thủ hứa hẹn, bảo đảm tương lai bình an. Y đã tận lực dùng mọi khả năng của mình sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, tại sao bây giờ lại xuất hiện cục diện như thế này?

Năm đó mình giả chết, y không biết chủ tử sẽ phản ứng như thế nào, là lạnh nhạt tiếp nhận, hay là phẫn nộ, hay là... Có chút bi thương.

Mặc kệ thế nào, đã qua năm năm, dù cho lúc đó tổn thương sâu sắc đến đâu, hiện giờ cũng nên buông xuống.

Nuôi hài tử khôn lớn thật tốt, là mãn nguyện rồi.

Thập Tam chưa từng nghĩ tới, đời này kiếp này, y muốn vào Cổ Tháp Đảo lần nữa, không phải "muốn", mà là "phải".

Minh Chi Nhiễm tính khí bất ổn, từ lời nói vừa rồi của y cũng biết được có thể Thất ca đã bị giam hãm trong Cổ Tháp Đảo. Bảo Bảo bây giờ ở trong tay của hắn, chẳng lẽ thật sự phải dùng Thất ca để đổi lấy Bảo Bảo sao? Nhưng nếu không đáp ứng, không chừng Minh Chi Nhiễm hắn sẽ làm ra những việc khiến người ta hối hận.

Trở về hay không trở về?!···

Thập Tam đưa tay che mặt, che khuất sự đấu tranh cùng bi thương trong mắt.

Vậy thì trở về thôi, dù tội nghiệt càng nặng, y cũng không thể không đối mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi