ANH THÍCH EM, BỞI VÌ EM LÀ EM

Chuyển ngữ: Puny

Duyên phận của Đường Thi và Tống Từ bắt nguồn từ ngày đầu tiên nhập học ở trường cấp ba, Tống Từ đưa thư thông báo trúng tuyển cho giáo viên, giáo viên nhìn qua, rồi cười ra tiếng, “Tống Từ? Đường Thi Tống Từ [1], nhóm tên này thật hay, lỗ mãng hỏi một câu, em có phải còn có một người chị hoặc là anh, tên là Đường Thi?”

[1] Đường Thi Tống Từ: là thuật ngữ kết hợp giữa thơ Đường và từ Tống. Thơ Đường và từ Tống là hai viên ngọc trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nhà Đường được gọi là thời đại của thơ, nhà Tống được gọi là thời đại của từ. Từ cũng là một loại thơ, nhưng khác với thơ ở chỗ nó có quan hệ với âm nhạc.

Kiểu trêu chọc này từ nhỏ đến lớn Tống Từ đã gặp phải vô số lần, vừa định nói đùa để dời đề tài này đi, thì sau lưng có người đặt thư thông báo trúng tuyển “pa” một tiếng lên bàn.

“Em là Đường Thi, nhưng mẹ em không có con trai lớn như vậy.” Sau lưng truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

Tống Từ quay đầu, nhìn thấy Đường Thi đứng phía sau mình. Lúc đó cô mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, vành mũ rộng che hơn nửa gương mặt, cô ngẩng đầu nhìn Tống Từ, cong môi khẽ cười một tiếng, “Vẻ mặt này là sao, sẽ không thật sự cho rằng tôi là chị gái thất lạc nhiều năm của cậu đó chứ?”

Tống Từ nhún nhún vai, nhướng mày nói: “Tôi sống được mười sáu năm, cuối cùng cũng có thể gặp được Đường Thi rồi.”

Đường Thi lại khoát khoát tay, “Tiết mục nhận người thân có thể đẩy ra phía sau mà diễn, bây giờ báo tên trước đi, trời nóng.”

Tống Từ báo danh trước, đợi đến khi Đường Thi báo tên xong, đến phòng học, thì Tống Từ đã chọn chỗ ngồi xong, nhìn thấy Đường Thi đi tới, anh liền vẫy tay gọi cô tới.

“Tổ hợp Đường Thi Tống Từ vừa khít.” Anh kéo cái ghế bên cạnh chỗ của mình ra, tỏ ý Đường Thi ngồi xuống.

Đường Thi ngắm nhìn bốn phía, cũng không thấy có chỗ ngồi nào tốt, nên đồng ý làm bạn cùng bàn với Tống Từ. Cô đặt cặp sách xuống, đá đá ghế của Tống Từ, “Tôi muốn ngồi trong bên cạnh cửa sổ, bên ngoài quá ồn.”

Không phải thương lượng, mà là giọng điệu kiên quyết, nếu đổi lại là người khác dùng giọng nói xấc xược như vậy yêu cầu anh, thì Tống Từ đã sớm ra tay. Nhưng đến chỗ Đường Thi, Tống Từ lại cảm thấy, ồ, cô gái nhỏ này có mấy phần nóng nảy mà.

Anh nhường vị trí lại, Đường Thi ngồi vào xong cũng không để ý đến anh nữa.

Khi Tống Từ đợi Đường Thi, thì có một vài bạn nữ ngấp nghé vị trí bên cạnh anh, tới hỏi có thể ngồi bên cạnh hay không, nhưng đều bị từ chối. Bây giờ nhìn thấy anh nhường vị trí của mình cho Đường Thi, thì không nhịn được mà sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Lúc huấn luyện quân sự, bạn nữ kia vừa vặn đứng bên cạnh Đường Thi, lúc nghỉ ngơi liền tới bên cạnh Đường Thi thăm dò tình hình.

“Đường Thi, cậu và Tống Từ có quan hệ gì?”

Đường Thi đang uống nước, nghe vậy thì quay đầu nhìn cậu ta, mới lên tiếng: “Không có quan hệ gì, chỉ là tên gần nhau thôi.”

“Nhưng cậu ấy đối với cậu hình như khá tốt đó.”

Làm sao Đường Thi lại không biết được suy nghĩ dè chừng của cậu ta, tư tưởng yêu đương của thiếu nữ là đáng sợ nhất, cô cũng không muốn lội trong nước bùn, cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ, cậu ta cảm thấy tôi là chị gái thất lạc nhiều năm của cậu ta.”

Lời của cô còn chưa dứt, thì Tống Từ từ đàng xa đi tới, cầm chai nước Đường Thi vừa uống ngửa đầu lên uống, toàn bộ hành động được thực hiện một mạch. Đường Thi muốn ngăn cũng không ngăn được, bạn nữ kia thấy cảnh tượng này, mặt liền tối sầm, dậm chân rời đi.

Tống Từ uống nước xong, còn hỏi cô: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Lén lén lút lút.”

Đường Thi nhìn hướng bạn nữ kia rời đi, rất thương tiếc, nói: “Vốn muốn giúp cậu tìm một người bạn gái, nhưng bây giờ xem ra không vui rồi.”   Tống Từ khẽ xùy một tiếng, “Thật sự vẫn coi mình là chị gái của tôi à, quản thật rộng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi