ANH THÍCH EM, BỞI VÌ EM LÀ EM

Cuối cùng, Đường Thi vẫn không nói với Tống Từ tại sao cô lại tức giận như vậy. Đường Thi không nói, Tống Từ cũng không hỏi.

Nhưng Tống Từ âm thầm phỏng đoán, cảm thấy có lẽ Đường Thi sợ rắn, nhưng cô lại muốn giữ hình tượng lạnh nhạt của mình, còn anh thiếu chút nữa phá hủy hình tượng lạnh nhạt của cô, cô đương nhiên phải tức giận.

Tính cách của Đường Thi rất cô độc, ở trong lớp ngoại trừ Tống Từ, thì gần như không có quan hệ thân thiết với bạn bè. Ngoại trừ giờ học, Tống Từ cũng không nhìn thấy cô tham gia hoạt động gì, thật sự giống như Tiểu Long Nữ trong cổ mộ không nghĩ không cầu vậy.

Cho nên, khi Tống Từ nhìn thấy trong tủ khóa của Đường Thi có một chiếc máy ảnh DSLR kiểu cũ, cái loại ngạc nhiên đó đối với anh mà nói, thì không kém gì Columbus khám phá ra đại lục mới.

“Cậu thích chụp hình à!” Tống Từ hỏi cô.

Lúc ấy Đường Thi đang xem sách, nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Tống Từ, cả người cô bị bao phủ trong ánh mặt trời, vẻ ngoài xinh đẹp ngược sáng càng lộ vẻ dịu dàng. Cô gật đầu một cái, nói: “Đây là của mẹ tôi.”

Cô lấy máy ảnh ra, ánh mắt hiếm khi dịu dàng, chiếc máy ảnh cũ kỹ, lộ rõ cảm giác thập kỷ.

“Mẹ tôi đặc biệt thích chụp hình, ảnh khi tôi còn bé cũng có mấy tấm.”

“Ảnh của cậu?” Tống Từ rất hứng thú, “Ngày mai mang cho tôi xem một chút đi.”

Hai tay của Đường Thi nâng cằm, nhướng mày nhìn anh, “Người thật đã ở trước mặt cậu rồi, mà còn muốn xem hình sao?”

Chụp hình, đây là thứ duy nhất Tống Từ biết Đường Thi cảm thấy hứng thú. Nhưng rất không khéo, cái máy chụp ảnh kia của Đường Thi không lâu sau đã bị hai bạn nam đánh nhau đụng phải trong giờ tổng vệ sinh, từ trong ngăn tủ rơi ra đập xuống mặt đất.

“Thật xin lỗi, Đường Thi, tôi không phải cố ý, hay là, tôi đền cho cậu một cái?”

Hai bạn nam kia vẫn đang nói xin lỗi, Đường Thi nhặt máy ảnh lên. Máy ảnh vốn đã cũ, rớt một cái, liền vỡ, Đường Thi thử chắp vá nó lại, cũng đều tốn công vô ích.

Lúc ấy Tống Từ đang dọn dẹp bên ngoài, đợi đến lúc anh chen vào trong đám người, thì đã nhìn thấy Đường Thi mắt đỏ đứng lên, cô ôm máy chụp hình, giọng nói nức nở, “Quét dọn đàng hoàng không được sao, các cậu chạy cái gì?!”

Dứt lời, cô liền đẩy đám người chạy ra bên ngoài.

Hai bạn nam kia cũng không phải cố ý, huống chi bọn họ đã nói xin lỗi rồi, lại có nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi đã không còn, nên hướng về phía bóng lưng của Đường Thi, nói: “Không phải đã nói xin lỗi rồi sao? Còn hung dữ như vậy, thật nhỏ mọn.”

Tống Từ ở sau lưng đá cho cậu ta một đá, “Đụng hư đồ của người ta mà còn lý luận!”

Sau đó, không đợi hai bạn nam kia kịp phản ứng, đã xoay người chạy ra ngoài đuổi theo Đường Thi.

Tống Từ chạy quanh trường một vòng, tìm được Đường Thi ở sân thượng tòa nhà khoa học kỹ thuật. Cô đứng ở góc tường, ôm đầu gối khóc thút thít. Tống Từ chạy lên lầu, mệt đến thở gấp, nhìn thấy cô an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô. Đường Thi quay đầu nhìn anh, mắt đã sớm sưng đỏ, cô vội vàng lau nước mắt.

“Cậu tới làm gì?”

Tống Từ không nói gì, đi tới ngồi bên cạnh cô, sau đó đưa ống tay áo của mình tới.

“Làm gì?” Đường Thi không hiểu.

“Đến vội, nên không mang giấy cho cậu, ráng một chút, dùng ống tay áo của tôi đi.”

Đường Thi khóc xong, dưới ánh mắt mong chờ của Tống Từ, từ túi của mình lấy ra một bọc giấy.

Tống Từ: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi