ANH THÍCH EM NHÉ


An Lạc thật sự có tài nấu nướng lắm nhưng cô nàng chưa bao giờ thích điều này, Diệp Thư Lan cũng nấu ăn rất tốt, có lẽ cô hưởng tài lẻ này từ bà ta, điều đó khiến cô khó chịu.
Cả hai mua đủ nguyên liệu cần mua, chuẩn bị một mâm đủ bốn món hầm, xào, thịt luộc, kho.
"Phải nấu trong bếp ấy sao ?".

Ba Ninh có chút lưỡng lự, không tình nguyện.
An Lạc nhìn bác một lúc :" bác ạ, cháu biết tình cảm của bác và bác gái là lớn lao, bác trân trọng từng chút một tất cả những gì thuộc về bác gái, tuy nhiên...nếu để những thứ ấy hoạt động đúng với công dụng của nó, nấu một bữa đầy đủ cho bác gái từ chính căn bếp của bác...như vậy không phải ý nghĩa ạ ?"
Ba Ninh rõ ràng bị thuyết phục nhưng vẫn còn im lặng, An Lạc tiếp tục :" Con sẽ không làm loạn bếp lên đâu mà, có khi thấy căn bếp mình vẫn có thể cho ra bữa ăn ngon cho bác và Thiếu Phàm, bác gái sẽ rất vui".
Cứ như thế, An Lạc quang minh chính đại vào bếp của mẹ chồng tương lai nấu một mâm cỗ, cỗ không phải cầu kì gì nhưng cũng coi như đầy đủ.
Cả ba người thắp nén nhang cho mẹ Ninh rồi cùng nhau dùng bữa.
"Tiểu Lạc à, thật lòng cảm ơn cháu nhé, nhờ có cháu mà cuối cùng ta cũng có một năm giỗ đàng hoàng ý nghĩa cho bà ấy...lòng ta cũng đỡ thẹn với bà ấy nhiều".

ba Ninh mỉm cười hiền hậu.
An Lạc đương nhiên vui vẻ, có thể khiến ba Ninh và Thiếu Phàm hạnh phúc thì đó là chuyện đáng làm.
Đến chiều An Lạc phải về, Ninh Thiếu Phàm đưa cô về.


Cả hai tay trong tay ngồi chuyến xe buýt về nhà cô.
Ninh Thiếu Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, vừa sợ mất vừa nâng niu :" Lạc Lạc, hôm nay cảm ơn nhiều nhé"
"Ơn nghĩa gì, tớ đây là ra mắt mẹ chồng đó, cậu thấy biểu hiện của tớ thế nào ? Cỗ tớ nấu ngon mà nhỉ ?".

An Lạc chớp chớp con mắt, Ninh Thiếu Phàm phì cười xoa nhẹ đầu cô nàng, gật đầu đáp :" Ngon lắm"
An Lạc hớn hở :" Thế này mẹ cậu cũng sẽ thích nhỉ ?"
"Sẽ thích...tớ giống mẹ mà".

Tớ thích, mẹ cũng sẽ thích...cả đồ ăn hay là cô con dâu này, tớ và mẹ đều rất thích.
Gương mặt xinh xắn lanh lợi kia, Ninh Thiếu Phàm có thể ngồi ngắm cả ngày, cảm giác như cô là cơn gió mùa thu, ở cạnh cô sẽ dễ chịu.
Dụ An Lạc là viên thuốc giải mà ai cũng cần, cô khiến người khác thoải mái, vui vẻ.
Thật ra An Lạc là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, vẻ ngoài hào nhoáng của cô khiến người khác nghĩ cô khó gần, khó với tới nhưng An Lạc là kiểu người ấm áp, ân cần, chân thành và cực kì tình nghĩa.
Tuy nhiên, viên thuốc chữa lành này lại mang trong mình quá nhiều vết thương, cô nàng cũng cần viên thuốc giải của đời mình và Ninh Thiếu Phàm sẽ là viên thuốc đó.
Thuốc sẽ đắng, kẹo sẽ ngọt.
Ninh Thiếu Phàm sẽ chữa lành cho vết thương sau đó lại dỗ dành cho An Lạc, như vậy cô sẽ không phải chịu khổ thêm bất cứ điều gì nữa.
Kì thi đến, nghe nói lần này đề ra không dễ, Bùi Tranh muốn tổ chức học nhóm để cùng nhau học hành.
Một nhóm 5 người, quán trà sữa tên Cẩu Tử.
Bà chủ là một cô gái trẻ nhìn rất chi là cá tính, cả nhóm gọi nước xong liền thắc mắc về ý nghĩa của cái tên Cẩu Tử độc lạ của quán.
Rồi lại tự mình suy đoán trước...
"Là con chó đực hả ?".

Bùi Tranh nói.
"Cũng có thể là con chó nhỏ".


Dương Yến tiếp lời.
Trương Khởi chậc lưỡi :" Hay là con chó chết ???"
An Lạc chán nản :" Chi bằng chị nói một chút cho bọn họ hiểu"
"Ha...người yêu cũ của tôi tên Tử, hết thắc mắc rồi đúng không ?".

Liêu Tĩnh nói xong, mặt lạnh tanh đi khỏi.
"Vậy tức đang mắng người yêu cũ là chó nhỉ ? Đúng là đỉnh cao mà".

Bùi Tranh cảm thán.
Sau này, Cẩu Tử liền trở thành điểm hẹn quen thuộc của bọn họ, cô chủ Liêu Tĩnh cũng dần trở nên thân quen.
Thời gian gấp rút trôi đi, thứ hạng của kì thi lần này có chút thay đổi.
Có hai người đồng điểm, đồng hạng nhất.
"Hai người phát cơm chó đến level này rồi ?? Không bên cạnh nhau thì chết à ?".

Bùi Tranh bĩu môi chê bai :" hằng ngày kè cạnh nhau còn chưa đủ, đến cái bảng xếp hạng cũng muốn đứng cạnh, mẹ nó còn đứng cao chót vót như vậy, sợ người ta không biết tình cảm tốt đẹp của hai người chắc ?"
"Cay tới mức đó à ? Thế thì kiếm một đứa đi".

An Lạc hài lòng nhìn bảng xếp hạng, cô vui vẻ đi ra, Bùi Tranh liền hỏi :" Đi đâu đó ?"

"Tìm Thiếu Phàm".

Cô nàng không hề dừng bước hay ngoảnh lại trả lời, Bùi Tranh giận tím người, nghiến răng chửi bậy một câu :" Mẹ nó lại là Thiếu Phàm, bà mày hận mấy đứa có bồ"
Dương Yến hạng 2, Bùi Tranh hạng 5, xem như ổn cả, trừ một người...
"Hạng 56 ? Thật hay đùa vậy ?"
"Đùa như này cậu vui không ?"
Trương Khởi không phải học hành không tốt, đầu óc cậu ta linh hoạt lắm, nhưng được cái lười, từ khi chuyển vào đây, cậu ta không trốn học thì cũng vào ngủ, tìm người đánh bóng rồi cứ thẳng cẳng về nhà.
Nếu không phải vì cậu ta thật sự xuất sắc trong việc tính toán, còn đạt nhiều huân chương về những cuộc thi toán học, có lẽ trường cũng không muốn chứa chấp cậu ta.
"Phàm đừng nhìn như vậy, sợ thật đấy, cả khối tận 235 người, tớ đứng hạng 56, trên hẳn 179 người đấy !!!"
Ninh Thiếu Phàm vẫn không nói gì, cảm giác như đang nhìn một cục đá, nói mãi không thấm vào đâu.
Trương Khởi chậc lưỡi :"Được rồi mà, cuối kì vớt vát được không sao, tớ hứa sẽ tranh hạng 2 với Dương Yến cho cậu xem"
"Mẹ nó đã bảo đừng có nhìn tớ như thế rồi màaaaaa".
Chiều đó đã có người rất đau khổ dù chẳng ai trách mắng lời nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi