Tôn Điềm Điềm trở lại lều, lại sợ đánh thức nhóm bạn cùng phòng nên cô cong người, hơi hơi nhón chân, thật cẩn thận đi về hướng túi ngủ của mình.
Cũng may nhóm bạn cùng phòng đều ngủ rất sâu, không có tỉnh lại.
Tôn Điềm Điềm lặng lẽ chui vào túi ngủ, trên má còn lưu lại cảm giác mát lạnh của tinh dầu.
Trong lều muỗi rừng vẫn kêu vo ve, nhưng đại khái là vì trên người cô có hương tinh dầu nên bọn chúng cũng không dám tới gần.
Không gian một mảnh đen như mực, Tôn Điềm Điềm nằm thẳng trong túi ngủ trợn tròn mắt ngủ không yên.
Cô nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài, Thẩm Niệm Thâm thoa dầu cho cô, ánh mắt dừng ở môi cô làm cô còn tưởng rằng anh muốn hôn, kết quả cái gì cũng không làm.
Tôn Điềm Điềm không khỏi có chút tiếc nuối, nghĩ thầm người nọ thật đúng là ngốc, không khí vừa rồi rất tốt.
Nghĩ một lúc chính mình lại nhịn không được lặng lẽ cong khóe miệng lên, A Niệm của cô thật ngây thơ.
Tối hôm đó Tôn Điềm Điềm mãi cho đến gần hừng đông mới ngủ, còn chưa được ba tiếng, ngay lúc hơn 8 giờ thì nghe thấy Hứa Lệ ở bên ngoài kêu: “Các cô nương rời giường a, dọn dẹp một chút rồi xuống núi.”
Tôn Điềm Điềm đang ngủ ngon lành nghe thấy kêu rời giường liền nhăn mũi, đầu theo bản năng rúc vào túi ngủ.
Mấy nữ sinh khác tối hôm qua ngủ ngon nên lúc nghe thấy phải chuẩn bị xuống núi liền nhúc nhích bò dậy.
Mặc quần áo rồi chải tóc, sau một hồi dọn dẹp liền phát hiện Tôn Điềm Điềm còn dẩu mông, chôn đầu trong túi ngủ không chịu dậy.
“Điềm Điềm mau rời giường, chuẩn bị xuống núi.” Tạ Nghiên vỗ vỗ mông Tôn Điềm Điềm, thúc giục cô.
Tôn Điềm Điềm giọng nói rầm rì, không nhúc nhích.
Mấy nữ sinh bất đắc dĩ nhìn nhau, Tạ Nghiên cười khổ, “Làm sao bây giờ a?”
Trình Đóa nhướng mày, “Để Thẩm Niệm Thâm tới kêu cậu ấy đi, nam thần hôn một cái bảo đảm cậu ấy lập tức nhảy dựng lên.”
Vừa mới nói xong, Tôn Điềm Điềm liền mở mắt, bò dậy cười liếc mắt nhìn Trình Đóa một cái, “Trình Đóa sao cậu lại đáng ghét như vậy?”
Trình Đóa cười, cánh tay đặt trên bả vai Tạ Nghiên, “Thế nào, vẫn là chiêu này của tớ hữu dụng chứ? Vừa nghe thấy nam thần hôn lập tức kích động như vậy.”
“Trình Đóa cậu thật phiền!” Tôn Điềm Điềm bị nói đến đỏ mặt, nắm lấy cái gối nhào qua đánh Trình Đóa.
Mấy nữ sinh vui đùa ầm ĩ nửa ngày, cả nhóm đều bật cười.
Các nữ sinh dọn dẹp đến chậm một chút, thời điểm ra tới thì lều của các nam sinh đều đã thu hồi, đang ở bên ngoài chờ bọn họ.
Thẩm Niệm Thâm ở cách đó không xa nói chuyện với Hứa Lệ, Tôn Điềm Điềm vừa nhìn thấy anh liền lập tức vui vẻ chạy tới, thân mật ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói, “Anh rời giường bao lâu rồi a?”
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô với ánh mắt ôn nhu, khóe miệng cong cong, “Bảy giờ là dậy rồi.”
“Thật sớm a.”
Tóc Tôn Điềm Điềm có chút rối, Thẩm Niệm Thâm duỗi tay vén tóc mái ra sau tai giúp cô, thấp giọng hỏi: “Đói bụng không? Anh vừa mới đến khu phục vụ mua đồ ăn sáng cho em.”
Cách chỗ này không xa có một khu phục vụ, có thể mua đồ ăn.
Các nam sinh thức dậy sớm, vừa rồi mọi người qua bên kia nướng BBQ, sẵn tiện đến quầy bán quà vặt bên cạnh mua đồ ăn sáng.
Tôn Điềm Điềm nghe xong, đôi mắt sáng rực, “Anh mua đồ ăn sáng cho em à? Ở đâu ở đâu?”
Tôn Điềm Điềm cao hứng đến có chút kích động, Thẩm Niệm Thâm không khỏi cười, “Bên này, lại đây đi.”
Thẩm Niệm Thâm nắm tay cô đi đến một tảng đá lớn mà hai người có thể ngồi cách đó không xa, trên tảng đá có một cái cặp sách màu đen.
Tôn Điềm Điềm vừa nhìn thấy cặp sách màu đen kia, lập tức liền nhận ra.
Cô đặt mông ngồi trên tảng đá, nhấc cặp lên, “Ở bên trong sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng.
“Em tự lấy.” Tôn Điềm Điềm cúi đầu vui vẻ kéo khóa, bên trong có cái bao nilon màu trắng.
Mở bọc ra, bên trong là một cái bánh mì chà bông cùng một hộp sữa chua.
Tôn Điềm Điềm lấy bánh mì ra, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh ăn không?”
“Ăn rồi, đây là của em.”
Tôn Điềm Điềm cầm cái bánh mì Thẩm Niệm Thâm mua cho cô, cảm giác ngọt ngào lan tràn trong lòng.
Cô bỗng nhiên vẫy tay với Thẩm Niệm Thâm, kêu anh, “Thẩm Niệm Thâm, anh lại đây một chút.”
“Làm sao vậy?” Thẩm Niệm Thâm nguyên bản là đứng ở trước mặt Tôn Điềm Điềm, nghe xong thì hơi cúi người, cách Tôn Điềm Điềm gần một ít.
Thời điểm dựa lại gần cô lại đột nhiên ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt anh.
Thẩm Niệm Thâm thân thể hơi cứng đờ nhìn về phía Tôn Điềm Điềm.
Cô cong khóe miệng, lay lay cái bánh mì trong tay về hướng anh, “Cảm ơn anh nha Thẩm Niệm Thâm.”
Thẩm Niệm Thâm lấy lại tinh thần nhịn không được mà cười, sờ sờ đầu Tôn Điềm Điềm, nói: “Nhanh ăn đi.”
Vừa mới nói xong, di động trong túi quần đột nhiên rung lên.
Anh cúi đầu nhìn, nói với Tôn Điềm Điềm: “Anh đi nghe điện thoại.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Ừm, đi đi.”
Sau khi Thẩm Niệm Thâm cầm điện thoại đi, Tôn Điềm Điềm ngồi trên tảng đá vô cùng cao hứng mở bánh mì trong tay ra.
Bánh mì có chút khô, cô cắn hai miếng thì lại cầm sữa bò lên, cắm ống hút vào uống hai ngụm.
Lúc đang muốn tiếp tục ăn bánh mì thì đột nhiên một bàn tay duỗi tới, đoạt đi bánh mì trong tay cô.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Tạ Tuân đứng trước mặt cô.
Cô không khỏi nhíu mày, “Tạ Tuân cậu làm gì vậy? Trả lại cho tớ!”
Cô đứng lên, giơ tay đoạt lấy.
Tạ Tuân lùi về sau một bước, cau mày nhìn thoáng qua cái bánh mì, vẻ mặt ghét bỏ, “Cậu ăn cái thứ này làm gì.”
Tôn Điềm Điềm một tay đoạt lại bánh mì, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Cậu có bệnh hả?”
Tạ Tuân nhìn cô, nói: “Tớ nhớ rõ cậu chưa bao giờ ăn loại đồ ăn này, còn là chà bông? Không phải cậu ghét ăn chà bông nhất sao?”
“Hiện tại tớ thích ăn không được sao?” Tôn Điềm Điềm lười phản ứng hắn, quay đầu đi.
Nhưng vừa quay người, lại thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở sau.
Sắc mặt anh có chút không thích hợp, trong lòng Tôn Điềm Điềm bỗng dưng căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại nhíu mày nhìn Tạ Tuân.
Tạ Tuân liếc nhìn cô một cái, không nói gì liền xoay người rời đi.
“…”
Tôn Điềm Điềm không biết Thẩm Niệm Thâm vừa rồi đã nghe được bao nhiêu, cô có chút luống cuống chân tay, nhưng vẫn là đi tới chỗ Thẩm Niệm Thâm, cười nói: “Cái kia… anh đừng nghe Tạ Tuân nói bậy, em thích ăn chà bông.”
Sợ Thẩm Niệm Thâm không tin, Tôn Điềm Điềm còn đặc biệt nghiêm túc mà cường điệu một lần, “Thật sự! Em rất thích, mẹ em ở nhà thường xuyên làm bánh chà bông cho em ăn đó.”
Thẩm Niệm Thâm tầm mắt dừng ở ổ bánh mì trong tay Tôn Điềm Điềm, rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
“Thẩm Niệm Thâm…” Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không để ý tới cô, theo bản năng nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh.
Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng mở miệng, “Quầy bán đồ ăn vặt bên khu phục vụ kia không có nhiều yêu cầu lắm, anh không tìm được thứ nào tốt hơn cái này.”
Anh không biết Tôn Điềm Điềm thích ăn cái gì, lại sợ ủy khuất cô, cuối cùng bánh mì cùng sữa bò là lựa chọn tốt nhất.
Anh duỗi tay lấy bánh mì, nói: “Hay là đừng ăn nữa, anh cũng không biết đây là nhãn hiệu gì, ăn vào coi chừng đau bụng.”
Nói xong liền đi về phía trước vài bước, cầm lấy bao nilon trên tảng đá chuẩn bị ném bánh mì vào.
“A! Từ từ!” Tôn Điềm Điềm thấy thế sốt ruột chạy tới, một tay đoạt lại bánh mì trong tay Thẩm Niệm Thâm.
Cô gắt gao nắm chặt bánh mì trong tay, nhíu mày nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh làm gì thế, em đâu có kiêu như vậy.”
Cô bỗng nhiên có chút tức giận, đặt mông ngồi trên tảng đá.
Như sợ Thẩm Niệm Thâm đoạt lấy bánh mì của cô, ba miếng liền giải quyết sạch. Sau đó lại cầm lấy sữa chua mà cắm ống hút vào, một phút đồng hồ liền uống hết. Từ đầu tới đuôi đều không nhìn Thẩm Niệm Thâm một cái.
Ăn xong liền theo bản năng duỗi tay vào túi áo tìm giấy ăn lau miệng, kết quả hai túi đều không có.
Cô ngẩng đầu, mím môi nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, “Có giấy không?”
Thẩm Niệm Thâm đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh như giếng nước mà nhìn cô thật sâu.
Tôn Điềm Điềm thấy anh nửa ngày không nhúc nhích, lại hô một tiếng, “Thẩm Niệm Thâm.”
Thẩm Niệm Thâm cuối cùng cũng hoàn hồn, lấy ra một túi khăn giấy, rút ra một tờ đưa cho Tôn Điềm Điềm.2
Tôn Điềm Điềm tiếp nhận, chuẩn bị lau miệng, nghĩ ngợi liền dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu đưa khăn giấy trong tay cho Thẩm Niệm Thâm, có chút không lý lẽ, nói: “Anh giúp em lau.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình.
Tôn Điềm Điềm mím môi, tay vẫn nâng lên bình tĩnh nhìn anh.
Một lát sau, Thẩm Niệm Thâm cuối cùng vẫn nhận lấy khăn giấy trong tay Tôn Điềm Điềm. Anh mở khăn giấy ra ngồi xổm xuống mà ôn nhu giúp Tôn Điềm Điềm lau miệng.
Hai người thật sự rất gần, Tôn Điềm Điềm ngồi còn Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm, ánh mắt hai người vừa lúc nhìn thẳng.
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm anh thật lâu rồi bỗng nhiên mở miệng nhẹ giọng, “Thẩm Niệm Thâm, về sau anh không cần như vậy. Em thật sự không có kiêu ngạo như anh nghĩ, em rất dễ nuôi.”
Ngực Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên run một cái, động tác lau miệng giúp Tôn Điềm Điềm hơi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói chuyện.
Qua hồi lâu, chung quy là Tôn Điềm Điềm nhịn không được nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc hai cái vào mặt anh, “Thẩm Niệm Thâm, anh thật ngốc.”
Thẩm Niệm Thâm thấy cô cười, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
Mặt Tôn Điềm Điềm đưa lại gần anh một chút, trán nhẹ nhàng chạm vào trán anh, nhẹ giọng hỏi: “A Niệm, chúng ta hôm nay đi đâu chơi?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt cô, “Em nói xem.”
Tôn Điềm Điềm cười cười, ngẩng đầu lên, “Em không biết, em lại chưa từng yêu đương qua.”
Thẩm Niệm Thâm nghĩ ngợi, “Không phải lần trước em nói muốn đi xe đạp sao? Muốn đi đạp xe không?”
Tôn Điềm Điềm: “Nhưng mà em không biết đạp.”
Thẩm Niệm Thâm nói: “Anh dạy cho em.”
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên cong mắt cười rộ lên, “Em đột nhiên không muốn học.”
“…”
“Có anh ở đây, anh chở em là được rồi.”