ANH TRAI NUÔI ĐẾN BAO GIỜ ANH MỚI YÊU EM


Cô thấy anh không quan tâm tới mình cũng không nhìn mình một cái, cô đã tức giận cô cũng giống anh ngồi đó mà mặt cô dần dần đen lại, sau 10 phút hai anh em không ai nói một lời nào, cơn tức giận của cô bùng nổ cô xoay qua nhìn thẳng vào mặt anh mà nói một tràng, cô vừa nói vừa rơi nước mắt khiến anh vừa đau lòng vừa bất ngờ :
- Anh cả, anh có chuyện gì muốn nói với em thì anh cứ nói, hai anh em mình có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau được mà, sao mà anh cứ tránh mặt em hoài vậy, anh biết e buồn lắm không hả, mấy bữa này em cố gắng chờ anh đi làm về nhưng không được, sáng thì anh đi làm từ 5h hoặc 5h30 sáng, nhưng em nghĩ là chắc anh có việc bận trong công ty nên mới đi sớm tới vậy, tối thì em cũng chờ anh nhưng anh thì sao, anh về lúc 12h đến 2h khuya em đợi anh nhưng không được, hôm nay em tới công ty của anh để nói chuyện nếu không anh còn tránh mặt em tới bao lâu nữa hả
Cô vừa nói vừa rơi lệ, cô nói hết những lời mà cô giữ trong lòng bấy lâu nay, hôm nay cô cuối cùng cũng đã nói ra hết, cô bây giờ giống như trút ra được tảng đá to trên lưng mình ra vậy, cô nói xong thì liền nhắm mắt lại giọt nước mắt của cô thuận theo mà trượt xuống trên làn da mịn màng của cô rồi nó nhiễu xuống bàn tay, hôm nay cô đã bọc lộ ra hết những gì trong lòng của mình cho anh nghe
Anh vô cùng bất ngờ, từ lúc quen biết cô và gia đình anh nhận nuôi cô cho tới giờ thì cô chưa bao giờ bọc lộ ra như vậy, anh nhìn cô khóc trong lòng anh rất đau, anh nghe cô nói như vậy thì anh định sẽ đứng dậy mà đi tới ôm cô vào lòng, nhưng anh không thể vì chân của anh đang tê cứng lại, một hồi sau nó mới trở lại bình thường được, anh nhìn cô khóc thương tâm tới như vậy thì liền an ủi cô, nhưng vừa lên tiếng cô đã đứng dậy và nói một câu khiến anh phải hoảng sợ
- Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì em sẽ đi về, lần sau em sẽ không tới công ty của anh nữa, tối nay mà anh không về nhà là bắt đầu từ sáng mai anh sẽ không còn gặp lại em được nữa đâu, anh có kiếm cả thành phố A này cũng sẽ không bao giờ gặp được em nữa, nếu anh thấy em làm phiền tới công việc của anh thì, cho em xin lỗi , em sẽ về ngay, một lần nữa cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc em từ khi em mới bước chân vào Trương gia, cảm ơn anh rất nhiều, Anh Cả
Cô nói xong thì liền xoay người nhắm mắt lại giọt nước của cô lại rơi và chạy xuống vào bàn tay xinh đẹp của cô, anh nghe cô nói như vậy thì liền hoảng hốt và bất ngờ, mà trong đầu của anh bắt đầu đặt những câu hỏi mà khiến anh phải sợ hãi
Anh giật mình và ngước lên thì thấy cô đang đi tới cửa và bàn tay của cô đã nắm ở khoá chốt và đang dặn về hướng mở anh ngay lập tức chạy tới chỗ cô, tay trái của anh thì đang chặn cửa lại, còn tay phải của anh thì đang ôm eo cô
Cô giật mình mà xoay đầu qua nói với anh là " hãy buông cô ra " hai bàn tay của cô đang cố gắng thoát ra vòng tay của anh, nhưng với sức lực này của cô thì không thể nào thoát ra được, cô càng vùng vẫy thì anh càng ôm chặt cô hơn, sau 5 phút thì cô đã thấm mệt, cô buông hai bàn tay của mình ra cô mặc kệ anh muốn làm gì mình, cô chỉ biết đứng im để anh muốn làm gì thì làm
Thấy cô đã hết chống cự mình, anh dần dần không ôm chặt cô nữa, anh xoay người của cô lại anh đưa tay đóng cửa và bấm khoá để cô không thể nào đi ra ngoài được, anh ôm cô vào lòng coi như anh đang mong cô tha thứ cho mình, nhưng cô lại đẩy anh ra, mà xoay người về hướng cửa, cô định là sẽ mở khoá cửa để đi ra khỏi chỗ này, nhưng anh lại không cho cô đi, anh ôm cô từ phía sau, hai cánh tay của anh đang nắm chặt hai cánh tay của cô để không cho cô mở cửa để đi về
Anh ôm chặt cô, khiến cô vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được, anh đột nhiên gục đầu của mình vào vai bên phải của cô, cô đang chống cự thì đột nhiên anh gục đầu vào vai cô khiến cho cô vừa bất ngờ vừa giật mình, cô xoay đầu qua nhìn anh, cô chỉ nhìn anh trong 5 giây, rồi cô lại xoay đầu và nhìn thẳng về phía trước, cô hỏi anh :
- Hu.


.

Hu.

.

Hu.

.

anh cả.

.

anh buông em ra đi.

.


từ.

.

từ nay em sẽ không tới đây làm phiền anh nữa.

.

Hu.

.

Hu.


.

Hic! anh thả em ra đi! em cầu xin anh đó! Hic.

.

Hic!
- Anh không thả em ra đâu, Tiểu Nhi à , em đừng khóc nữa là lỗi của anh, anh đã khiến em phải khóc, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh nha, từ này về sau anh sẽ không bao giờ làm em phải khóc nữa, nha, tha lỗi cho anh nha, Tiểu Nhi của anh
Cô nghe anh nói như vậy thì cô liền khóc to lên thêm nữa khiến anh phải dỗ cô tới tận chiều, cô khóc nhiều quá đã thấm mệt cô ngủ quên trên đùi của anh từ lúc nào không hay, anh nhìn dáng vẻ của cô lúc khi ngủ rất dễ thương và đáng yêu, cô vuốt tóc cô, anh chỉ ôn nhu với một mình với cô thôi, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h30 tối rồi anh nhẹ nhàng đỡ đầu cô vào ghế sofa để cô có thể ngủ ngon giấc hơn, anh thì dọn dẹp lại mọi thứ cho gọn gàng sau 30 phút thì xong
Anh bước tới chỗ cô rồi khom người bồng cô như kiểu công chúa, thư ký Trần mở cửa cho anh thì thấy anh đang bồng tứ tiểu thư, thư ký Trần cúi đầu chào anh, anh bồng cô xuống dưới sảnh thì mọi người đều bất ngờ vì sếp của mình thường rất là lạnh lùng, và sát khí, không gần với nữ sắc nhưng hôm nay xếp của mình đang bồng một cô gái, anh vừa bước ra thì tài xế Lâm đã đậu trước cổng công ty, anh bồng cô vào trong xe luôn, anh đặt cô vào đùi mình , vừa đặt cô xuống thì cô đã giật mình tỉnh dậy


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi