ANH TRAI TÔI LÀ NGƯỜI ĐẠI ÁC

Dịch Đường Đường an ổn mà ngủ đến giữa trưa 12 giờ, khi ánh mặt trời phủ kín phòng ngủ, cô mới duỗi duỗi eo, cọ tới cọ lui mà ngồi dậy.

"Gâu ~" Ở phòng khách Đậu Tương uốn éo đầu, hướng tới cửa phòng Dịch Đường Đường mà chạy như điên.

Phòng khách ba người thấy thế: "......" Kỳ thật chỉ cần một cái Đậu Tương ở với Đường Đường là đủ rồi, phải không?

Dịch Đường Đường được Đậu Tương nhiệt tình ủng hộ đi ra khỏi phòng, lại phát hiện Dịch Kiêu không có ở đó.

"Ca ca bọn họ đâu rồi?" Cô sửa sửa mái tóc dài do ngủ mà rối loạn, hỏi.

Đậu Tương vẫy đuôi to: "Gâu!" Đi ra ngoài giúp Đường Đường sưu tập tấm thẻ!

Chu Hiểu trả lời: "Dịch ca mang Lâm Siêu cùng Triệu Nghiêu đi ra ngoài, cụ thể đi làm gì thì chưa nói."

"A." Dịch Đường Đường hiểu rõ gật gật đầu, thấy không có việc gì làm liền ngồi xuống bên người Chu Hiểu, ôm Đậu Tương đến bên sô pha bắt đầu vuốt lông cho nó.

Đậu Tương siêu cấp thích chơi đùa như vậy, thân thể trên sô pha dùng sức vùng vẫy, đầu cọ cọ vào chân Dịch Đường Đường, xoay tới xoay lui, đầu lưỡi thè ra chít chít ngao ngao mà kêu bậy một hồi.

Triệu Bồng bên cạnh vốn muốn hỏi Dịch Đường Đường có biết anh cô ra ngoài làm gì, nhìn thấy tình huống này lại không kìm nén được việc muốn vuốt lông chó, cậu cũng thò tay qua, dùng sức xoa nắn Đậu Tương.

Khi ba người Dịch Kiêu trở về thấy được trong phòng khách lớn, hai người một chó đang cực kỳ hỗn loạn.

Dừng động tác đầu tiên là Đậu Tương, nó nằm ngửa trên sô pha, đầu lưỡi thè ra, hưng phấn thở phì phò.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Dịch Kiêu sắc mặt nặng nề, bốn chân còn vùng vẫy bỗng cứng đờ.

Ngay sau đó thân cẩu nhảy dựng lên, Đậu Tương đột nhiên nhảy từ sô pha xuống, thân mình bò sát đất đến chân Dịch Đường Đường, giả vờ ngoan ngoãn.

Kế tiếp, Triệu Bồng cũng héo.

Cậu ngồi ở cuối sô pha, khẽ meo meo mà kéo kéo lại tấm đệm sô pha rơi rớt khắp nơi, hy vọng xa vời phục hồi mọi thứ như cũ, nhưng chỉ là uổng công. Cậu căn bản không dám nhìn Dịch Kiêu ở cửa, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi, như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp.

Duy nhất không sợ chỉ còn lại Dịch Đường Đường, cô bình thản ung dung mà dựa lưng trên sô pha, tươi cười xán lạn phất tay chào hỏi ba người Dịch Kiêu: "Ca ca, các người đã trở lại sao?"

***

Cơm trưa vẫn do Đinh Dao người nấu ăn tốt nhất làm đầu bếp. Từ lúc ở cùng với tiểu đội năm người ở bên nhau dùng cơm, Dịch Đường Đường chủ động đem một nửa nguyên liệu nấu ăn trong không gian ra ném vào trong không gian Triệu Bồng, xem như tiền cơm của cô, Dịch Kiêu và Đậu Tương.

Mỗi lần Triệu Bồng nhìn đến một đống lớn nguyên liệu nấu ăn trong không gian đều sẽ không nhịn được ý tưởng —— ở bên người đại lão ăn no chờ chết cũng là một chuyện hạnh phúc!

Toàn bộ thời gian cơm trưa, không khí trên bàn ăn hoàn toàn không vui vẻ.

Dịch Đường Đường nhìn Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu từ khi trở về, tinh thần hoảng hốt tới bây giờ, bộ dáng thê thảm bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh. Cô thò tay ra dưới bàn ăn lặng lẽ tìm bàn tay Dịch Kiêu, chớp chớp mắt với anh: có phải anh làm bọn họ sợ hay không?

Dịch Kiêu đem bàn tay nhỏ không an phận kéo về mặt bàn, khí định thần nhàn: Không có.

Dịch Đường Đường quay đầu: Em mới là không tin!

Cơm nước xong, Dịch Đường Đường kéo Dịch Kiêu muốn đi dạo thành phố.

Từ sau mạt thế, thành thị đương nhiên không có hoa thơm chim hót, phong cảnh đẹp đẽ để tham quan, nhưng ban ngày đi ra ngoài đối với Dịch Đường Đường có ý nghĩa không giống nhau, đã lâu lắm cô không được tự do đi dạo lúc ban ngày.

Hai vị đại lão mang theo trung khuyển Đậu Tương vừa rời khỏi, Đặng Lâm Siêu cùng Triệu Nghiêu đồng thời hướng ra cửa phát ra một tiếng ai thán thật mạnh.

"Các người buổi sáng đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại có dáng vẻ này?" Hỏi chuyện chính là Chu Hiểu.

Sau khi trở về hai người thái độ khác thường, mọi người đều thấy được. Đặng Lâm Siêu cùng Triệu Nghiêu đều là người hoạt bát, có thể làm cho bọn họ khuôn mặt tang thương lâu như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện phá tan tam quan của họ.

Đặng Lâm Siêu mày nhăn khít lại, nhìn về phía Triệu Nghiêu, phát hiện vẻ mặt đối phương cư nhiên giống mình như đúc.

Hai anh em không trả lời, lại lần nữa thở dài một hơi.

Đinh Dao suy đoán, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là Dịch ca kêu các người giết người?"

Lời vừa hỏi ra, Triệu Bồng cùng Chu Hiểu đều khẩn trương lên, mắt sáng như đuốc chờ đợi đáp án.

Bốn năm mạt thế, bọn họ năm người đương nhiên không có khả năng không giết người, lại tưởng tượng đến "con mắt giết chóc" của Dịch Kiêu, ba người không rét mà run. Chẳng lẽ hôm nay Dịch Kiêu đem hai người ra ngoài là để huấn luyện bọn họ giết người?

Càng nghĩ càng thấy ớn —— vì sao Dịch Kiêu nguyện ý mang theo bốn người anh ta không sử dụng được, lại cho đồ ăn, lại phân cho một chiếc xe đi tới thành phố Bạc Mộc, chẳng lẽ mục đích của anh ta là huấn luyện bọn họ thành vũ khí giết người bên người anh ta?

Đầu hai anh em lắc như trống bỏi.

Chậm rãi hít thở, vứt ra sau cái ý tưởng kinh khiếp kia đi, Đinh Dao lại hỏi: "Đó là Dịch ca buổi sáng giết người?"

Hai anh em nghe vậy thì chợt chựng lại, nhìn nhau.

Dịch ca xác thật giết người, còn giết không ít người, lấy đi không ít tấm thẻ, nhưng làm bọn họ hoảng hốt lại không chỉ là chuyện này. Dịch ca anh ta, anh ta, anh ta kêu hai người đi ra ngoài, cư nhiên là kêu bọn họ hỗ trợ chôn thi thể.

Chôn toàn bộ người bị giết, phòng ngừa thi thể hôi thối sinh ra virus ôn dịch là bảo vệ tự nhiên, bảo vệ môi trường, thật là vì thế hệ sau mà suy nghĩ!

Nhưng sự tình "bảo vệ môi trường" này đem dán lên người bọn họ, hai người chỉ nghĩ: Khóc.

Họ không chỉ bị tra tấn bởi nỗi hoảng sợ của những người đó trước khi chết, còn phải hao phí thể lực đi đào hố chôn thi thể.

Có thể nghĩ, bọn họ đã trải qua một buổi sáng tàn phá nhân tâm như thế nào.

***

"Ca, anh kêu bọn họ đi chôn thi thể à?"

Dịch Đường Đường cầm những tấm thẻ mới được, vừa xem vừa cười hỏi Dịch Kiêu.

"Ừ, tìm chuyện cho họ làm. Đường Đường hôm nay thân thể cảm giác thế nào?" Cánh tay anh duỗi ra nhẹ đỡ phía sau lưng cô, phòng ngừa cô đi đường bị vấp té.

Dịch Đường Đường nhét thẻ trở lại không gian, hai tay dang rộng chạy về phía trước, xoay người đối diện với Dịch Kiêu: "Khá tốt, ca ca đừng lo lắng cho em, ngay cả duy trì ở trạng thái hiện tại, em cũng đã thật thỏa mãn rồi."

Dịch Đường Đường giương hai tay, dừng chân, ngửa đầu nhìn lên trời xanh, nhẹ nhàng khép mắt lại hưởng thụ thời khắc này.

Ánh mặt trời tháng 5 thật nhu, thật ấm, chiếu trên mặt, cảm giác có một chút ngứa.

Dịch Kiêu giật mình nhìn Dịch Đường Đường điềm tĩnh mỉm cười, thân thể được ánh mặt trời bao phủ như có vầng sáng.

Dịch Kiêu nhịn không được nín thở, như thế nào cũng không khống chế được tiếng tim đập vừa rõ ràng lại vui sướng.

Anh nhắm chặt mắt lại, mở mắt ra, phát hiện vẫn như cũ không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ của cô, cuối cùng quyết định phóng túng mình một hồi.

Dưới ánh mặt trời, ngón tay như biến thành trong suốt chậm rãi sờ lên mặt cô, anh nhìn đến lông mi dài đang run rẩy, nhưng cặp mắt lộng lẫy kia lại không mở ra.

Dịch Kiêu nhẹ nhàng cúi người, động tác cực hạn ôn nhu mà tiến gần sát đến đôi môi như cánh hoa.

"Gâu gâu, gâu gâu gâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi