ANH TRAI TÔI LÀ NGƯỜI ĐẠI ÁC

Lục Trăn cao hơn một mét tám, mặc một bộ đồ thể thao bình thường, bên ngoài thấy dáng người đĩnh bạt nhưng quá mức mảnh khảnh, khí chất anh ta thiên hướng trung tính, không mang theo nữ khí, cũng không giống anh khí phương cương của nam nhân được quân đội huấn luyện ra.

Đôi mắt đào hoa mị hoặc câu người, lúc nhìn người giống như ẩn ẩn nụ cười, mũi cao thẳng, đôi môi trung bình hơi hơi cong cong phối hợp với đôi mắt hẹp dài, vô cớ làm Dịch Đường Đường liên tưởng đến trong tiểu thuyết hình tượng nam hồ yêu câu dẫn con người.

Khi Dịch Đường Đường liên tưởng đến đây, cô chợt xấu hổ mà hoàn hồn trở lại, lại không thể khống chế tia hoài nghi tràn ra khóe mắt.

Ngoại hình người đàn ông trước mắt cùng với thân phận địa vị của anh ta thật không quá hợp nhau!


Lục Trăn tự nhiên thấy được con ngươi khó che dấu cảm xúc của Dịch Đường Đường, anh nhướng mày, chỉ liếc cô một cái rồi dời tầm mắt đi. Đến khi nhìn thấy người đàn ông thanh tú ngồi ở gần Dịch Đường Đường, ánh mắt Lục Trăn chựng lại, thần sắc lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Cậu đi ra ngoài, tôi trị không được cho cậu, về sau cũng đừng tới." Lục Trăn chỉ vào người đàn ông thanh tú, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ không che dấu.

Người đàn ông thanh tú lập tức phản đối: "Vì sao, tôi đã trả tiền hẹn trước! Lục Trăn, anh cũng không thể đối với tôi như vậy!"

Lục Trăn tự nhiên xem nhẹ bộ dạng giống như người vợ bị khinh bỉ kia, đến ánh mắt cũng lười nhìn anh ta, trả lời: "Cậu là đầu óc có bệnh, tôi trị như thế nào? Chẳng lẽ lột đầu cậu ra, cha cậu còn không đánh chết tôi?"


"Tôi đi cũng được, vậy anh cho tôi tham gia vào tiểu đội của anh đi!" Người đàn ông thanh tú cười rạng rỡ.

Nghe được yêu cầu không biết xấu hổ như vậy, Lục Trăn lúc này mới nâng mắt lên nhìn anh ta, thanh âm leng keng mạnh mẽ: "Nằm mơ!"

Người đàn ông thanh tú: "......"

Nhiều người ở đây như vậy, cho anh chút mặt mũi, được không?

Hai người hiển nhiên là quen biết, người đàn ông thanh tú không tình nguyện mà dây dưa một hồi, mà Lục Trăn thần sắc bất biến, dập tắt ý đồ anh ta vài lần, nhất định không chịu để anh ta tiến vào đội ngũ của mình.

Nghe bọn họ trao đổi một hồi, Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu còn không có phản ứng gì, nhưng đồng đội của người bị thương kia chịu đựng không nổi.

"Lục Trăn đại nhân, nếu không anh xem giúp huynh đệ của chúng tôi trước?"


Lục Trăn nghe nói, cuối cùng thay đổi đề tài, nghiêm túc nhìn về người tắm máu cả nửa người nằm trên cán. Tiếp theo mở miệng: "Yên tâm, trong vòng nửa giờ anh ta còn không chết được."

Người không chết được: "......" Thật cmn muốn chết ngay cho Lục Trăn nhìn một cái nha!

Không công phá nổi Lục Trăn, người đàn ông thanh tú không chịu nổi ánh mắt ai oán bi phẫn của đám người cùng với người bị thương, cuối cùng phải ngượng ngùng mà rời đi.

"Các người ngồi chờ một chút, tôi thật mau sẽ xử lý xong anh ta." Ánh mắt Lục Trăn dừng trên người Dịch Đường Đường, nói xong lại cố tình quét mắt liếc Dịch Kiêu một cái.

Người thật mau sẽ được "xử lý" xong: "......"

Người bị thương thê thê ai ai mà được huynh đệ khiêng tới bên trong phòng trị liệu, cách âm trong phòng không tồi, Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu ngồi ở bên ngoài không nghe thấy gì.
"Ca, anh ta là dị năng giả "giảm bớt" hay sao?" Chung quanh không có người, Dịch Đường Đường nhỏ giọng hỏi Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu gật đầu: "Dị năng giảm bớt của anh ta đã tới cấp bảy, chúng ta không tìm lầm người."

"Làm sao vậy? Có vấn đề sao?" Dịch Đường Đường thấy Dịch Kiêu sắc mặt hơi ngưng trọng, cầm tay anh lên.

Dịch Kiêu nắm tay cô lại, không nhiều lời, chỉ là lắc lắc đầu.

Tầm mắt anh bất động nhìn cửa phòng đóng chặt, đôi môi mỏng mím lại một chút, sau khi rút lại ánh mắt, biểu tình lại một lần nữa khôi phục vẻ đạm nhiên ngày thường.

Anh đã nghĩ người đàn ông tên "Lục Trăn" này sẽ rất mạnh, nhưng vẫn là ngoài dự kiến của mình.

***

Khoảng mười phút sau, người bị trọng thương ở trên cán đã được đồng đội trái phải nâng đi ra.

"Lục Trăn đại nhân nói các người có thể đi vào, mặt khác, Lục Trăn đại nhân hôm nay tâm tình không tồi nha!" Người bị trọng thương trên mặt còn trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nhưng tinh thần anh ta thật không tồi.
Dịch Đường Đường không hiểu câu cuối cùng có ý gì.

"Các người nếu không đủ tiền, nói không chừng đại nhân còn có thể hỗ trợ giảm giá!" Người bị trọng thương vẻ mặt như được trúng vé số.

Dịch Đường Đường trong nháy mắt đã hiểu ý anh ta.

Cô hỏi: "Vậy các người trả bao nhiêu tiền?"

Người trọng thương vươn ra năm ngón tay, vui rạo rực nói: "500 đồng, vốn dĩ Lục Trăn đại nhân muốn 600, chúng ta không đủ tiền, đại nhân cũng tốt bụng trị giúp."

Khóe miệng Dịch Đường Đường nhếch lên.

Vì sao cô chẳng cảm thấy vị Lục Trăn đại nhân kia có loại hảo tâm này chút xíu nào?

Khi Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu vào cửa, Lục Trăn đang ngồi trên ghế da chân cao xoay tròn —— thản nhiên tự đắc uống trà.

Trong phòng bày biện một bàn làm việc bằng gỗ dày nặng, nhìn qua là biết hàng cao cấp, cùng với một sô pha kiểu dáng đơn giản bằng da.
Dịch Đường Đường nhìn sô pha sạch sẽ không hề có nếp uốn nào, lại lần nữa xác nhận Lục Trăn trước mắt nhất định không phải người "tốt bụng".

"Ngồi đi." Lục Trăn buông ly trà trong tay ra, chờ đến khi bọn họ ngồi lên sô pha, anh ta đứng dậy, đẩy cái ghế dựa xuống ngồi đối diện với Dịch Đường Đường.

"Cô đưa tay ra tôi xem." Lục Trăn ngữ khí quen thuộc tùy ý, không giống như quân nhân cứng ngắc, càng không giống như bác sĩ bình tĩnh ổn trọng.

Dịch Đường Đường thấy biểu tình Lục Trăn như vậy, đột nhiên không muốn duỗi tay.

"Dị năng của anh không thể cách không nhìn ra bệnh tình của tôi sao?" Cô nắm chặt tay, dò hỏi.

Lục Trăn nghe hỏi không hề bị quẫn bách, ngược lại cười thật tươi sáng, con ngươi tà mị như có ánh sao lập lòe. Anh mở bàn tay phải ra, nhìn thẳng Dịch Đường Đường, nói: "Tôi chỉ muốn xác nhận một sự kiện, còn có —— các người không phải đã biết dị năng của tôi sao?"
Lục Trăn hướng mắt tới chỗ Dịch Kiêu, trong lời nói có ẩn ý.

Mặt Dịch Kiêu căng thẳng, nói chuyện với Dịch Đường Đường, ngữ khí anh lại thật hòa hoãn: "Đường Đường trước để anh ta nhìn xem."

Dịch Đường Đường quay đầu nhìn Dịch Kiêu, chớp chớp mắt: "Được, ca!"

Đầu ngón tay ôn nhu để trên lòng bàn tay, xúc cảm hơi ngứa làm trái tim Lục Trăn không lý do mà nhộn nhạo gợn sóng một phen, khóe miệng anh nở nụ cười che dấu, lấy lại bình tĩnh, dị năng từ khi hai tay chạm nhau mà bắt đầu kéo dài ra.

Chỉ qua vài giây, Lục Trăn bỗng chốc nhíu mày.

"Thế nào?" Dịch Kiêu cấp tốc hỏi, ánh mắt sáng rực trói chặt trên người Lục Trăn, từ người Dịch Kiêu ẩn ẩn toát ra uy lực thật áp bức.

Lục Trăn mở to mắt ra, thân hình hơi động một chút, dễ dàng thoát ra áp lực trói buộc trên người. Anh nhìn Dịch Đường Đường bàn tay đã thu hồi lại, ánh mắt nôn nóng lại mong đợi, tươi cười: "Ca ca của cô thật không đáng yêu."
Mày Dịch Kiêu nhăn chặt lại, âm điệu thật lạnh: "Tôi đang hỏi anh bệnh tình của Đường Đường?"

Không khí vì cục diện tranh phong, đột nhiên lạnh xuống.

"Vừa mới nói, tôi thật chỉ muốn xác nhận một sự kiện." Lục Trăn bĩu môi, mở miệng.

Đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, hoàn toàn che đi vẻ ôn lương bên ngoài, nghiêm túc nhìn Dịch Đường Đường: "Tôi nghĩ cô cùng thẻ dị năng chống đỡ thân thể, tình huống cụ thể tôi không cần nói ra, nhưng nếu muốn tôi trị liệu, tôi yêu cầu cô bỏ đi dị năng này."

Dị năng "giảm bớt" của Lục Trăn đã ở cao cấp cấp bảy, liếc mắt là có thể thấy ra vấn đề thân thể của đối phương. Thân thể Dịch Đường Đường rõ ràng đã chịu qua trọng thương, ngũ tạng toàn bộ suy kiệt, hơn nữa Lục Trăn có thể cảm giác ra, trạng huống thân thể của Dịch Đường Đường hiện tại là kết quả sau khi được tu bổ một ít.
Dịch Đường Đường nghe được yêu cầu này, khớp hàm căng chặt.

Tấm thẻ "giấc ngủ" trong cơ thể đã thành ỷ lại của cô, cho dù đôi khi cô sẽ cảm thấy vô lực và mỏi mệt với tình huống của mình, cô không muốn cứ mãi lâm vào hôn mê, nhưng lý trí chung quy sẽ chiếm thượng phong.

Giải trừ dị năng "giấc ngủ", đối với cô mà nói, đại biểu cho chuyện không xác định và uy hiếp, cô không dám dễ dàng ra quyết định này.

Ý tưởng của Dịch Kiêu cũng giống như của cô.

Lục Trăn: "Các người không cần lo lắng, tôi bảo đảm dị năng của tôi sẽ không làm ra chuyện ngoài ý muốn."

"Được." Nửa phút tự hỏi trôi qua đi, Dịch Đường Đường lên tiếng.

Ánh mắt hạ xuống, Dịch Đường Đường hơi hơi híp mắt lại, lực lượng kiềm chế thân thể trong chớp mắt thoát ly.

Cổ họng dâng trào lên một dịch vị, trong tay Dịch Đường Đường theo bản năng siết chặt lại đột ngột xuất hiện một tấm thẻ, cô khắc chế xúc động đem dung hồi thẻ trở lại cơ thể mà nhét nó vào trong không gian.
"Khụ khụ, phốc —"

Dòng máu đỏ tươi không theo khống chế mà vọt ra khỏi yết hầu, cô muốn áp xuống cũng không được, phun ra một dòng.

"Đường Đường!"

"Anh đừng cử động!" Dịch Kiêu duỗi tay muốn giữ lấy Đường Đường, tay vừa mới vươn ra một nửa đã bị Lục Trăn lạnh giọng chặn lại.

Sắc mặt Lục Trăn nghiêm túc lên, cong eo đỡ Dịch Đường Đường đang ho khan ngồi dựa vào lưng ghế sô pha, một lần nữa nắm lấy tay cô, truyền dị năng vào trong người Dịch Đường Đường.

Dịch Đường Đường chỉ cảm thấy có dòng khí ấm áp len lỏi khắp ngũ tạng trong cơ thể.

Chúng nó giống như ánh mặt trời mang theo ấm áp quét qua khắp cơ thể cô, chậm rãi, chậm rãi hội tụ lại với nhau.

Cảm giác đau đớn trong cơ thể dường như bị cách ly, từng chút từng chút chậm lại, rời đi xa.
Hô hấp Dịch Đường Đường dần dần vững vàng lại, không khí hít vào giống như trở nên càng thêm tươi mát.

***

Dịch Đường Đường mở mắt ra, nghiêng đầu thấy được biểu tình không trong sáng của Dịch Kiêu.

"Thế nào?" Dịch Kiêu ngữ điệu thực đạm, thái độ lại không hề cường ngạnh.

Thân thể Dịch Đường Đường có thể khôi phục bộ dáng bình tĩnh, hiển nhiên là thành quả của Lục Trăn.

Lục Trăn thu tay, lau đi mồ hôi mỏng trên trán, trong ngực có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên anh cảm giác được dị năng giảm bớt của mình toàn bộ bị dùng hết.

Cảm giác này thật có điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

"Vừa rồi tôi thử dùng dị năng của mình duy trì thân thể cô ấy ở tình trạng bình thường, nhưng mà độ thương tổn như thế này căn bản không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều." Lục Trăn nói, lui về bàn làm việc cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, thần sắc khôi phục lại như cũ, "Mặt khác, tôi cũng không thể bảo đảm hoàn toàn chữa khỏi cho cô ấy, chỉ có thể thử xem."
Dịch Kiêu nhíu mày, khuôn mặt không phải lạnh băng nhưng thần sắc không hề trong sáng.

Thử xem? Đây không phải là đáp án anh muốn.

Lục Trăn liếc đến Dịch Kiêu, lập tức cũng hiểu. Anh buông ly trà xuống, "Anh đừng nhìn tôi như thế, thân thể cô ấy như vậy, nếu không có tấm thẻ kia, anh cũng biết hậu quả là gì."

"Hơn nữa, tôi nói rõ cho anh biết, nếu các người tiếp tục chọn liệu pháp như lúc trước không chỉ vẫn sẽ luôn rất đau đớn, mà sau này cũng không có hiệu quả."

Lục Trăn khi thấy hai người Dịch Đường Đường đến đã đoán được Dịch Kiêu chính là dị năng giả cấp bảy vừa tới căn cứ.

Tuy nói tin tức đăng ký trong căn cứ sẽ không dễ dàng công bố, nhưng tin tức đăng ký cũng sẽ không phải bí mật gì lớn, sáng hôm nay anh đã thu được tin này. Anh biết dị năng cao nhất của Dịch Kiêu là "con mắt chân thật", cũng biết trong đội ngũ có một dị năng giả "giảm bớt".
Dịch Kiêu nghe vậy trong ngực lại nhảy dựng lên.

Cổ họng nghẹn ngào, trong miệng chua xót: "Anh có ý gì?" Dịch Kiêu hỏi Lục Trăn.

Dịch Đường Đường duỗi tay bắt lấy tay áo Dịch Kiêu, không nghĩ tới chuyện đó sẽ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị vạch trần như thế.

"Như thế nào, anh không biết?" Lục Trăn kinh ngạc mở miệng. Phát giác Dịch Kiêu cũng không phải nói dối, anh lại lần nữa nhìn về phía Dịch Đường Đường, ánh mắt có chút thay đổi.

Thân thể Dịch Đường Đường bị trở thành bộ dáng như kia, nếu còn dùng phương thức tu bổ cưỡng chế, tuy rằng hiệu quả là có thể thấy ngay lập tức, nhưng đồng thời đau đớn cũng không phải người thường có thể chịu đựng.

Lục Trăn bĩu môi, chậm rãi mở miệng: "Nếu cô ấy không nói cho anh, tôi cũng không nói nhiều."

Dịch Đường Đường vẫn là bắt lấy góc áo Dịch Kiêu, nhưng giờ phút này trừ ánh mắt đầu tiên, Dịch Kiêu không chịu nhìn cô nữa. Dịch Đường Đường cảm thấy lo sợ, cắn chặt môi dưới.
Dịch Kiêu rũ mắt, thở dài một tiếng, bất động thanh sắc mà kéo tay Dịch Đường Đường vào trong lòng bàn tay mình, trầm giọng hỏi Lục Trăn: "Cứu trị Đường Đường, anh muốn thu bao nhiêu tiền?"

Lục Trăn không đoán được Dịch Kiêu tâm tư quay lại nhanh như vậy, một lần nữa nâng chung trà lên, cái ly thiếu chút nữa rơi khỏi tay.

Anh che dấu tâm tư ho khan một tiếng, đầu tiên ra vẻ mình phẩm đức cao thượng mà phán: "Tôi Lục Trăn từ trước đến nay không làm kinh doanh lỗ vốn, lấy tiền cũng là nói có sách mách có chứng. Tôi tuy nói không xác định có thể chữa khỏi cho cô ấy hay không, nhưng một phen công phu cũng sẽ hao phí không ít dị năng."

"Nếu chỉ lấy tiền lại trị không được, không khỏi sẽ có lời nói tôi không thành thật, không bằng..." Lục Trăn cố tình dừng lại, ánh mắt dừng lại trên người Dịch Kiêu, "Anh gia nhập đội ngũ của tôi, giúp tôi làm việc gán nợ, thế nào? Những đồng đội khác của anh muốn đến đều được, tôi cũng có thể không keo kiệt mà nhận vào!"
Một câu Lục Trăn ra vẻ chính mình là cao cao tại thượng, tựa như một công bộc vì bọn họ tận tâm tận lực.

Dịch Đường Đường lại sớm đã minh bạch, anh ta căn bản không phải!

"Người bị thương trước chúng tôi, anh hẳn là không chữa khỏi hẳn hoàn toàn cho anh ta, phải không?" Dịch Đường Đường đánh giá Lục Trăn.

Lục Trăn cười khẽ, đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, như hồ ly giấu đi nanh vuốt: "Cô rất thông minh, tôi thu ít đi một trăm đồng, đương nhiên không thể lỗ vốn, anh ta cơ bản hai ba ngày là có thể hoàn toàn lành lại, tôi chẳng qua làm anh ta tu dưỡng thêm mấy ngày, dù sao cái mệnh đã được bảo vệ, thêm mấy ngày cũng không phải là việc gì lớn."

Lục Trăn nói rất đường hoàng.

Dịch Đường Đường khóe miệng kéo kéo, trong lòng nói: Gian thương!

Lục Trăn như nhìn ra được tâm niệm của cô, nâng mắt lên, bộ dáng như chẳng hề để ý.
"Thôi được, thời gian không còn sớm, tôi muốn tan tầm, chuyện tham gia vào đội ngũ các người có thể trở về chậm rãi thương lượng, thương lượng xong thì nhớ rõ sáng mai 9 giờ đến sân huấn luyện." Tiếp theo ánh mắt anh nhìn Dịch Đường Đường, mỉm cười với cô, "Cô cũng tới luôn."

Bộ dáng kia của Lục Trăn là hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.

Dịch Đường Đường nhấp môi, cùng Dịch Kiêu rời đi.

Tuy nói cái người Lục Trăn này bên ngoài lời nói không đáng tin cậy chút nào, bên trong thực lực lại không thể khinh thường, việc trị liệu nói cũng xem như đã xong, chuyện còn cần phải thương lượng chỉ là vấn đề với mấy người Đặng Lâm Siêu.

Lục Trăn chờ hai người đi ra, quay trở lại ghế da ngồi, chậm rãi tiếp tục uống trà.

Bảo Dịch Kiêu gia nhập đội ngũ của mình, anh không phải nhất thời hứng khởi.
Khi nghe được báo cáo dị năng của Dịch Kiêu chỉ có cấp bảy "con mắt chân thật" cùng mãn cấp "tốc độ", ngay từ đầu Lục Trăn đã cảm thấy hoài nghi.

Nhìn thấy người thật, anh càng khẳng định hoài nghi trước đây.

Một dị năng giả chỉ dựa vào một dị năng phụ trợ "tốc độ" cho dù kỹ xảo cách đấu không chê vào đâu được cũng không có khả năng toát ra khí chất như vậy —— mặt mày lãnh đạm ra vẻ hờ hững, vạn vật thế gian trong mắt anh ta dường như chẳng là gì, thoạt nhìn trái tim anh ta không chút gợn sóng.

Nhưng anh ta cũng không cường đại, bởi vì anh ta có điểm uy hiếp trí mạng.

Nghĩ đến cô gái tên Dịch Đường Đường kia, Lục Trăn thong thả nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nấc khiến người phát run.

Nói chung, khi giải trừ dị năng, tấm thẻ dị năng sẽ tự chủ chìm nổi trong ý thức của dị năng giả, chỉ có khi tác động bên ngoài bức bách, dị năng giả mới có thể đem thẻ dị năng ra bên ngoài cơ thể.
Mà anh rõ ràng thấy được, tấm thẻ kia đột ngột xuất hiện trong tay cô gái.

Sự tình dường như càng có thêm ý tứ!

***

Dịch Đường Đường không biết chính mình cũng bị người theo dõi.

Cô và Dịch Kiêu đi trên đường, đã qua 7 giờ, sắc trời bắt đầu tối lại nhưng không ảnh hưởng gì đến náo nhiệt trong căn cứ.

"Ca, anh nói chuyện với em đi!" Dịch Đường Đường túm ngón út Dịch Kiêu, tới tới lui lui.

Chung quanh người đi qua lại, làm không khí áp lực giữa hai người giảm hơn phân nửa, chỉ là Dịch Kiêu sau khi rời khỏi tòa nhà tiểu đội Thanh Vũ tới giờ, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng.

"Đường Đường muốn anh nói gì?" Dịch Kiêu hỏi lại.

Dịch Đường Đường thấy mặt anh không hề có điểm ấm áp nào, cô phồng mặt lên kéo anh đến ven đường, hai người đứng yên: "Ca ca muốn nói, anh không tức giận, không giận em, cũng không tự giận mình." Cô leng keng trả lời.
Dịch Kiêu cứng họng, miệng hơi hơi hé ra, tiếng nói sắp xuất khẩu lại thu trở về.

Tầm mắt hơi rũ xuống, đối diện với ánh mắt quật cường của Dịch Đường Đường.

Anh bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào trong lòng ngực, híp mắt cảm nhận đến độ ấm trên người cô: "Được rồi, anh không tức giận, nhưng Đường Đường đáp ứng với anh, về sau có chuyện gì cũng đừng gạt anh."

Dịch Đường Đường cọ cọ trong lòng ngực anh, nghiêm túc nói: "Được, em đáp ứng với anh, về sau có chỗ nào đau đều nói trước cho anh."

Dịch Kiêu bị bộ dáng của cô làm bật cười, xoa xoa sợi tóc mềm mại trên trán cô, lần nữa lại nắm tay nhau tiếp tục đi về phía trước.

Dịch Đường Đường đuổi kịp theo bước chân Dịch Kiêu, hỏi về Lục Trăn: "Ca, anh nhìn thấy thẻ dị năng của Lục Trăn là gì sao?"
Lục Trăn bộ dáng hồ ly gian trá, Dịch Đường Đường thật đúng là muốn biết anh ta như thế nào lại chiếm được vị trí đội trưởng tiểu đội Thanh Vũ?

Nói đến Lục Trăn dị năng, Dịch Kiêu biểu tình vẫn là nhàn nhạt: "Anh ta có hai thẻ dị năng cấp bảy cùng một thẻ phụ trợ mãn cấp."

Dịch Đường Đường tâm tư luân chuyển, nói ra ý tưởng của mình: "Em cảm thấy bộ dáng của anh ta, một chút cũng không giống một dị năng giả cấp cao, cũng không biết anh ta thăng cấp bằng cách nào?"

Nhìn qua yêu lí yêu khí còn chưa nói, còn đặc biệt là một tên gian thương!

Dịch Kiêu cong cong môi, dung túng mà nhìn về phía cô: "Anh ta nhất định không phải là như bộ dáng bên ngoài thể hiện, hơn nữa dị năng của anh ta cũng đặc thù. Dị năng cấp bảy ngoại trừ "giảm bớt", còn có một thẻ "thuấn di", còn thẻ phụ trợ là "thăng cấp"."
"Tấm thẻ thăng cấp?" Dịch Đường Đường nghi hoặc hỏi, "Không phải là dị năng thăng cấp Thần Khí chứ?"

Dịch Kiêu chậm rãi: "Có thể nói như vậy. Thực lực của anh ta hẳn là bản thân đã không yếu, hơn nữa được thêm dị năng "tấm thẻ thăng cấp" bổ sung, cho nên dị năng anh ta mới ở cấp cao như vậy, nhưng mà tới giai đoạn hiện tại có lẽ hiệu quả "tấm thẻ thăng cấp" đã bắt đầu yếu bớt."

Dịch Kiêu có thể nhìn ra hai thẻ cấp bảy của Lục Trăn đã ở cấp cao, nhưng đồng thời gần đây không có thăng cấp gì, khả năng cao nhất là đã tiến vào thời kỳ bình ổn.

Dị năng giả cấp bậc càng cao, thời kỳ bình ổn càng khó vượt qua.

Sự thật, Dịch Kiêu có thể đoán ra, Lục Trăn muốn đáp ứng trị liệu cho Đường Đường, một phần nguyên nhân cũng là để phá tan thời kỳ bình ổn này.
Dịch Đường Đường nghe xong lời này, không tránh khỏi vui sướng khi người gặp họa, nhưng nghĩ lại cô cũng không cần thiết vui sướng khi người gặp họa. Cô siết chặt tay Dịch Kiêu, tự hào ưỡn ngực: "Dù sao mặc kệ anh ta mấy tấm thẻ cấp bảy, cấp bậc còn không cao bằng ca ca, ca ca muốn trong nháy mắt hạ gục anh ta cũng là có thể nha!"

Nếu thật sự tính ra, Dịch Kiêu là dị năng giả cấp mười, cấp bảy cấp tám gì đó đều là cấp thấp cả ~

***

Trở lại ký túc xá, bọn họ thẳng đến phòng Triệu Bồng.

Chưa đi tới cửa, Đậu Tương ngửi được khí vị của bọn họ liền hưng phấn chạy ra, ném ra bốn cái móng vuốt to đùng hướng tới chỗ hai người.

Hai lỗ tai nhọn đứng thẳng, lưỡi dài màu hồng phấn thè ra, mắt nhìn hai người đầy tha thiết cùng kích động tột đỉnh.

Mắt thấy nó dừng chân lại, cong người lập tức chuẩn bị nhảy lên hướng tới Dịch Đường Đường, đôi mắt Dịch Kiêu nhíu lại, ánh mắt lạnh xuống bắn tới chỗ Đậu Tương khuôn mặt tràn đầy ngu đần, ngăn lại: "Đậu Tương!"
Đậu Tương bi thương mà dừng lại, giơ đầu lên: "Gâu!"

Đậu Tương thích Đường Đường, Kiêu là người xấu!

Người xấu Dịch Kiêu: "Trở về phòng đứng góc tường đi!"

Đậu Tương trừu trừu cái mũi đen, bi thương muốn chảy nước mắt.

Đậu Tương chán nản kéo cái đuôi trở về phòng Triệu Bồng, trốn vào buồng vệ sinh, đứng góc tường!

"Ha ha, Đậu Tương lại thương tâm." Triệu Bồng từ kẹt cửa thấy được Đậu Tương ngoan ngoãn đứng góc tường, cậu cười đến gập người lại.

Đậu Tương: Bi thương,

khổ sở, thật muốn khóc......

Tiểu nhạc đệm Đậu Tương qua đi, mấy người chú ý trở về trên người Dịch Đường Đường.

"Là dị năng giả "giảm bớt" hay sao? Các người đi lâu như vậy, bệnh Đường Đường trị hết sao?" Đặng Lâm Siêu không chịu nổi mà hỏi ngay.

Anh đại biểu cho mọi người hỏi ra điểm mấu chốt, bốn người còn lại đều tập trung tinh thần chờ đáp án.
Dịch Đường Đường chủ động trả lời: "Lục Trăn xác thật là dị năng giả cấp bảy "giảm bớt", nhưng anh ta nói thân thể của tôi không thể chữa khỏi nhanh như vậy."

Nghe vậy, năm người gật gật đầu, tất cả đều đồng ý với đáp án này.

"Vậy, Đường Đường tỷ, các người phải tốn bao nhiêu tiền? Nếu không đủ, chúng ta đi ra ngoài vơ vét vật tư hoặc là đi gϊếŧ người biến dị, khẳng định là có thể trả nổi."

Tuy nói tiểu đội Cao Văn Triết có hảo cảm thật lớn đối với Lục Trăn, buổi chiều họ nói về Lục Trăn không ít lời hay, nhưng Triệu Bồng và các anh chị đều nhất trí cho rằng: Lục Trăn là một cái mồm to hút máu, một ngụm ăn cả nửa gia tài người khác!

Dịch Đường Đường nhìn ra Triệu Bồng thần sắc vặn vẹo cùng với tình cảm phức tạp, cô nhấp miệng cười rộ lên: "Anh ta không đòi tiền."
Triệu Bồng há hốc mồm: "Không đòi tiền, như thế nào lại vậy?"

Đặng Lâm Siêu nhịn không được phỏng đoán ác ý lên, khóe miệng anh cứng đờ, nói ra: "Chẳng lẽ anh ta muốn Đường Đường và Dịch ca vì anh ta làm trâu làm ngựa mà trả giá..."

Đặng Lâm Siêu nuốt nước miếng, đem từ phía sau ác liệt hơn mà nuốt trở về.

Lời này vừa ra, không khí đột biến.

Thấy hai người cư nhiên chỉ cười cười không nói lời nào, bốn người còn lại mạch não bị Đặng Lâm Siêu nói ra càng ngày càng bay bổng...

Biểu tình năm người thật rực rỡ, nội tâm Dịch Đường Đường nứt ra, cô phụt một tiếng, chịu không nổi mà cười ngã vào trong lòng ngực Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu tự nhiên mà ôm cô lại, đuôi mắt cũng nhiễm ý cười: "Không nghiêm trọng như vậy, anh ta chỉ muốn tôi gia nhập đội ngũ của anh ta."
Cảm giác được Dịch Kiêu cười nhạo, mặt năm người đều tái đi.

Dịch Kiêu ho khan mà che dấu nụ cười, trấn an họ: "Các người nếu muốn cũng có thể cùng tôi gia nhập tiểu đội Thanh Vũ."

Giống như tia sáng đột nhiên chiếu rọi vào âm u, chọc đến người đau mắt.

"Oa, nhưng mà tôi nghe nói tiểu đội Thanh Vũ không dễ dàng thu người?" Triệu Nghiêu nghe được danh hiệu tiểu đội Thanh Vũ, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng, sau đó cảm thấy mình phản ứng hơi quá, anh rụt cổ lại, ngượng ngùng cười gượng.

"Đúng đúng, các người nếu đồng ý đi, ngày mai đều có thể cùng ca ca đi với nhau!" Dịch Đường Đường gối trên đùi Dịch Kiêu, hưng phấn nói ra.

Có thể gia nhập một trong năm đội ngũ mạnh nhất ở căn cứ, đương nhiên là ước mơ của năm người Đặng Lâm Siêu, cả đám đều đồng ý, giống như vẫn còn đang lâng lâng trong mơ.
Dịch Đường Đường ở bên cạnh yên lặng thưởng thức một hồi biểu tình phong phú của năm người, sau đó mới trở về phòng, trước khi đi còn không quên mang Đậu Tương đứng góc tường cùng trở về.

Trở về phòng, Đậu Tương chậm rãi bò đến đệm mềm, đầu đặt trên hai chân trước, bắt đầu nhẹ giọng gâu gâu kêu gọi Đường Đường cùng chơi đùa với nó.

Dịch Đường Đường ngồi lên chiếc đệm mềm bên kia, đầu ngón tay chọc chọn lên trán nó, tâm tình thật không tồi: "Đậu Tương đã lớn rồi, nên học tự mình chơi đùa!"

Đậu Tương xoay đầu tránh đi ngón tay của cô, đôi mắt hắc bạch phân minh cố chấp nhìn Dịch Đường Đường.

Dịch Đường Đường vốn muốn đùa giỡn với Đậu Tương, thấy bộ dáng chấp nhất của nó, cô lập tức lấy từ trong không gian ra một xấp thẻ, đặt trước mặt: "Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi rút thẻ, nếu Đậu Tương thua thì ngày mai không thể ăn thịt!"
Đậu Tương: "Gâu!"

Đường Đường không thể khi dễ Đậu Tương như vậy!

***

Ngày hôm sau 8 giờ rưỡi sáng, Dịch Đường Đường bị Dịch Kiêu ôn nhu đánh thức.

"Ca, mấy giờ rồi? Không phải hôm nay chúng ta đi đến sân huấn luyện tiểu đội Thanh Vũ hay sao?" Cô hàm hàm hồ hồ nói, từ trong đầu vẫn như một đám hồ nhão nhớ ra tin tức quan trọng này.

Dịch Kiêu sớm đã thu thập thỏa đáng, thấy Dịch Đường Đường tuy vẫn còn mơ màng nhưng ý thức có thể phân biệt rõ ràng, anh cũng bớt đi lo lắng.

"Hiện tại 8 giờ hai mươi, Đường Đường dậy thu thập một chút, chúng ta ăn cơm sáng xong thì phải xuất phát."

"A." Cô nỉ non lên tiếng, "Ca cho em ngủ thêm năm phút, Đường Đường thu thập và ăn cơm đều rất nhanh..."

Dịch Kiêu thấy cô trở mình, đôi mắt lại lần nữa nhắm tít lại: "......"

Dịch Đường Đường Dịch Kiêu cùng Đặng Lâm Siêu năm người đồng loạt ra cửa, năm người kia đi đường đều cẩn thận chú ý tới Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường bị bọn họ nhìn chằm chằm đến nổi da gà, nhịn không được lên tiếng: "Các người đừng xem tôi như đóa hoa trong lồng kính chứ, hiện tại tôi cảm thấy khá tốt, hẳn là không cần ngủ bù."

Bắt đầu từ tối hôm qua cô không còn cảm giác mệt mỏi quen thuộc. Cho dù thân thể rõ ràng suy yếu hơn so với sử dụng tấm thẻ "giấc ngủ", cô vẫn thích hiện tại rốt cuộc có thể bước vào nếp sinh hoạt bình thường, hiển nhiên đây là hiệu quả dị năng của Lục Trăn.

Dị năng của Lục Trăn sắp đặt một tầng bảo hộ trong cơ thể cô, chống đỡ để cơ thể Dịch Đường Đường không chuyển biến xấu hơn, đồng thời cũng bổ sung tẩm bổ các khí quan.

Nhưng mà, hiệu quả so với độ tan tác trong cơ thể của Dịch Đường Đường thật quá mỏng manh.

Cho nên Lục Trăn nói anh không xác định có thể chữa khỏi cho cô hay không, đây là sự thật.
Sân huấn luyện của tiểu đội Thanh Vũ bên cạnh tòa nhà làm việc.

Bảy người một chó đến cửa, dị năng giả bảo vệ đã nhận được thông báo trước: "Đội trưởng nói các vị đến đây có thể đi thẳng đến sân huấn luyện tìm anh ấy, mời đi bên này."

Dịch Đường Đường đi theo bảo vệ vào sân bên trong, nghe đối phương giới thiệu: "Trong đội ngũ có ba sân huấn luyện, lầu một chủ yếu huấn luyện thể năng, lầu hai và ba huấn luyện dị năng và dị năng đặc thù."

Dịch Đường Đường hỏi: "Đặc thù dị năng là thế nào?"

Huấn luyện dị năng và thể năng đều là thông tin phổ biến, còn "dị năng đặc thù" thật không đoán ra được.

"Dị năng đặc thù trong đội chủ yếu là tiến hành huấn luyện chủng loại dị năng đặc thù, tỷ như dị năng tinh thần, huấn luyện cho dị năng giả đối với vật sống vật chết, tỷ như dị năng ánh sáng, sáng tạo ra ánh sáng bất đồng. Bất quá đối với bất kỳ dị năng giả nào căn bản nhất là phải tiến hành huấn luyện thể năng."
Vì sân huấn luyện thể năng ở ngay lầu một, mấy người chưa nói được bao nhiêu đã đến nơi.

Tiểu đội Thanh Vũ chỉ có tổng cộng khoảng ba bốn mươi người, hơn phân nửa là đàn ông cơ bắp rắn chắc, chỉ có một phần tư là phụ nữ, nhưng từ những động tác hữu lực mà các cô đánh ra xem cũng không giống như bình thường.

Tiểu đội vừa mới kết thúc chạy quanh vòng sân, hiện giờ đang ở giữa sân tiến hành chiến đấu một chọi một.

Lục Trăn dùng mấy chiêu hạ gục đồng đội đối chiến, vừa duỗi tay ra kéo đối phương đứng dậy, trong mắt ngó thấy mấy người Dịch Đường Đường.

"Đội trưởng, là đồng đội mới sao?" Đồng đội nhìn bảy người đứng bên ngoài sân thể dục, nhìn đến con chó đen to lớn oai vệ hùng dũng đứng đó thì khóe miệng run rẩy.

Nghe nói hôm nay có người mới tới, như thế nào còn tới cả một con chó?
Lục Trăn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, ừ một tiếng, hướng ra ngoài sân thể dục.

***

"Tới thật đúng lúc." Lục Trăn nhìn đồng hồ đặt ở sân huấn luyện, ý bảo bảo vệ có thể đi xuống.

Lục Trăn bên này tự mình ra tới đón bảy người, đồng đội bên trong sân huấn luyện đều dừng động tác, tất cả đều nhìn về phía bên này.

"Tôi là Lục Trăn, hoan nghênh mọi người gia nhập tiểu đội Thanh vũ." Lục Trăn mỉm cười, giản lược mà khách sáo.

Mấy người Đặng Lâm Siêu Chu Hiểu vừa kích động lại thân thiện, trên mặt đựng đầy hưng phấn, mà Dịch Đường Đường Dịch Kiêu ngày hôm qua đã gặp qua Lục Trăn đều có vẻ tự nhiên hơn.

"Trong đội ngũ của tôi, yêu cầu duy nhất là – mạnh. Tư liệu dị năng của các người tôi đã xem qua, cơ bản là phù hợp yêu cầu gia nhập đội." Lời này của Lục Trăn hiển nhiên là nói với năm người Đặng Lâm Siêu, "Phương diện đãi ngộ tôi sẽ không bất công, nhưng ở phương diện huấn luyện, tôi hy vọng các người có thể nhanh chóng thích ứng."
Lời Lục Trăn nói không thể nghi ngờ là gõ chuông cảnh báo cho mấy người trước khi gia nhập đội.

Năm người rùng mình một cái, liên thanh đồng ý.

Dịch Đường Đường ở một bên bĩu môi.

Hôm nay trên sân huấn luyện Lục Trăn hiển nhiên thu liễm hơn phân nửa yêu khí tối hôm qua, mấy câu vừa rồi vừa đủ để thâm nhập nhân tâm nhưng không đủ để dao động tiếng lòng cô, Dịch Đường Đường cảm thấy ca ca Dịch Kiêu cũng nghĩ như vậy.

Lục Trăn nhận thấy được Dịch Đường Đường khó chịu, khóe môi hơi nhếch lên.

"Quy củ nhập đội là giống nhau, các người chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục để tôi xem thể năng các người thế nào." Nói xong anh cố tình nói với Dịch Đường Đường, "Cô ở một bên nghỉ ngơi."

Dịch Đường Đường vui vẻ nhận lời: "Tốt."

Thân thể tàn bại này của cô đi vài vòng đều phải thở như ngựa, yêu cầu cô chạy hai mươi vòng à, ngay cả khi cô nguyện ý, Dịch Kiêu cũng nhất định sẽ gϊếŧ anh ta.
Sáu người vào đường băng, Đậu Tương xem náo nhiệt cũng đi theo, sáu người một chó đồng thời bắt đầu chạy.

Được chỉ đạo ở thành phố Khải Dương, thể lực năm người Đặng Lâm Siêu đã tăng lên không ít, nhưng thời gian huấn luyện lúc đó không dài, hiệu quả không lộ ra rõ ràng. Sau mười vòng, năm người bắt đầu thở hồng hộc, tốc độ chậm lại một chút, nhưng kiên trì không dừng lại.

Cuối cùng hai mươi vòng chạy xong, ngoại trừ Dịch Kiêu sắc mặt còn thấy bình thường, năm người còn lại đều thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nửa ngày vẫn chưa ổn định lại.

Phía sau Đậu Tương bị Dịch Kiêu buộc chạy xong cũng mất đi cả nửa cái mạng chó, hơi thở mong manh mà lết đến chỗ Dịch Đường Đường ngã phịch xuống, dậy không nổi.

Dịch Đường Đường sờ sờ cái đầu to của Đậu Tương, nhìn bụng nó phập phồng thở, cô khích lệ: "Đậu Tương thật giỏi quá!"
Đậu Tương trong nháy mắt thật hạnh phúc, mở to đôi mắt đậu đen, hưng phấn cọ cọ chân Dịch Đường Đường.

***

Thể nghiệm thể lực hoàn thành, kế tiếp là kỹ năng chiến đấu.

Năm người Đặng Lâm Siêu đã được Dịch Kiêu chỉ đạo, biểu hiện thật không tồi. Đến phiên Dịch Kiêu lại làm mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Lục Trăn làm đội trưởng, không chỉ vì dị năng cấp bậc tối cao, thể lực của anh ta, cách đấu đều là mẫu mực cho đội ngũ, mà vị Dịch Kiêu mới tới này lại có thể đấu bất phân thắng bại với đội trưởng?

"Dừng đi, đánh tiếp cũng không thú vị." Hai người qua lại đã trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại, Lục Trăn thu tay trước.

Hai người chỉ là trao đổi chiến đấu, Lục Trăn lùi lại, Dịch Kiêu cũng không động thủ tiếp.

Rốt cuộc Lục Trăn là đội trưởng, sau khi Dịch Kiêu thu tay lại tự lùi lại sau hai bước, đem vị trí trên cơ trả lại cho Lục Trăn.
Lục Trăn thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị.

Lại thực mau thu trở về.

"Kỹ xảo chiến đấu của Dịch Kiêu cũng sàn sàn như của tôi, sau này các người nếu muốn tìm đối tượng bàn luận đều có thể tìm anh ta." Lục Trăn cười cười, hào phóng mà vỗ vỗ vai Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu nhíu mày, biết Lục Trăn là cố ý, lại không thể phản bác.

Thể nghiệm xong, là chính thức bắt đầu huấn luyện.

......

Dịch Đường Đường ngồi ở ghế trên sân huấn luyện, nhàm chán mà sờ sờ đầu chó.

Đậu Tương đã ổn định lại, nhưng thấy tư thế sờ đầu của Dịch Đường Đường quá đáng sợ, nó loát loát đầu tránh đi, nhưng Dịch Đường Đường không lưu tình chút nào, động tác vẫn mạnh mẽ làm nó nhe răng trợn mắt nhịn không được kêu lên vài tiếng.

Dịch Đường Đường thật sự nhàm chán.
Huấn luyện cô không thể gia nhập, sân thể dục trụi lủi càng không có món gì để chơi, trong không gian thật ra có không ít đồ chơi, nhưng giữa công chúng như thế nào cô không thể bại lộ đám thẻ của mình!

Nhìn lông trên đầu Đậu Tương sắp bị cô sờ đến trọc, Dịch Đường Đường thiện tâm mà buông tha nó.

Rốt cuộc được thả ra Đậu Tương gâu một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên không chút lưu luyến mà chạy về hướng sân thể dục.

Dịch Đường Đường bi thương điểm điểm ngón tay.

Ngay cả Đậu Tương ngốc cũng vứt bỏ cô.

Ngồi thêm một lát, vừa lúc cô đang tự hỏi mình có nên tìm một cơ hội để rời đi hay không, người khởi xướng bỗng nhiên nhảy nhót tới.

"Nhàm chán như vậy sao?" Lục Trăn ngồi vào bên cạnh cô, đưa ra một chai nước.

Bình nước trong suốt, chất lỏng bên trong màu hồng phấn, không có nhãn hiệu gì bên ngoài, chỉ trên nắp bình có một cái hình nhỏ trái cây màu đỏ.
Dịch Đường Đường tiếp lấy bình nước, mặc kệ Lục Trăn.

Nhiều người như vậy, cũng không sợ trong nước có độc, cô mở nút chai nếm một hớp.

Nhấp nhấp đầu lưỡi, ngọt, như vị dâu tây.

"Hương vị thế nào? Đây là từ xưởng sản xuất đồ uống của căn cứ làm ra, bình này hẳn là vị dâu tây." Trong tay Lục Trăn cũng là một chai nước, nhưng chỉ là một chai bình thường.

"Còn tạm." Dịch Đường Đường không tình nguyện trả lời, tầm mắt phóng xa tới trên người Dịch Kiêu ở giữa sân thể dục.

Anh đang đơn đấu với đối thủ, ra chiêu hoàn toàn không lưu tình, nhưng khi đối phương té ngã lui về phía sau Dịch Kiêu sẽ khống chế lại lực đạo, không tạo thành thương tổn nghiêm trọng.

Lục Trăn rất hứng thú nhìn Dịch Đường Đường thất thần, khóe miệng cười phai nhạt đi vài phần, sau đó hỏi: "Nghe nói dị năng của cô là "đoạt lấy", hiệu quả là gì vậy?"
Trong danh sách đăng ký, cô chỉ có một dị năng duy nhất, hơn nữa chỉ là cấp một.

Dịch Đường Đường rút tầm mắt về, ánh mắt giảo hoạt nhìn Lục Trăn: "Thế nào, anh muốn tôi làm mẫu cho anh xem một chút?"

Lục Trăn vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên."

Dịch Đường Đường: "Chỉ sợ tôi sẽ làm anh sợ!"

Lục Trăn không để bụng mà nhấp miệng cười rộ lên, khóe miệng giương nhẹ lên, vừa định mở miệng ra phản bác, trong cơ thể đột nhiên có cái gì đó bị rút ra.

"Ạ, trả lại cho anh." Trong tay Dịch Đường Đường cầm tấm thẻ "thăng cấp" ngũ cấp, cười như con mèo con vừa vươn ra móng vuốt bé nhỏ mà cào một cái.

Lục Trăn chinh lăng nhìn cô.

Ba giây sau, anh mới khôi phục lại vẻ tự nhiên, nhìn Dịch Đường Đường, trong mắt đầy kinh ngạc cùng cảm thán: "Thật không nghĩ tới dị năng của cô là như thế này? Vậy cô sử dụng xem, hiệu quả của tấm thẻ này là gì?"
Được khích lệ một bước lên trời, suy nghĩ của Dịch Đường Đường còn đang ở đâu đó trên mây, lời nói thoát ra không nghĩ ngợi gì, theo bản năng lắc lắc đầu: "Vậy không được, nếu tôi sử dụng thẻ của anh sẽ không thể nào trả lại cho anh!"

Vừa mới dứt lời, cô đột nhiên im tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi