ANH TRAI TÔI LÀ NGƯỜI ĐẠI ÁC

Editor: Mermer789

Beta: Cutimap

-----

Dịch Đường Đường không rõ nguyên do mà quay đầu lại, gương mặt trắng nõn của cô vẫn còn chút phiếm hồng, vô tội mà nhìn hai cô gái phía sau, giống như con nai bị lạc đường.

Dư Hân San tự tin đến đây trong sự hò reo của đội, đi cùng với cô là bạn tốt ở trong đội, Sở Lị.

Nhìn thấy khuôn mặt trong sáng vô tội của Dịch Đường Đường, thêm vào đó bên cạnh là biểu tình rõ ràng cảnh giác của Dịch Kiêu, trong lòng Dư Hân San như có ngọn lửa xông lên.

"Cô có chuyện gì?" Dịch Đường Đường ngữ khí không mặn không nhạt.

Vừa mới chụp bả vai cô là cô gái diễm lệ, người giữa trưa đã quát cô với con mắt hình viên đạn, tuy nói giữa trưa cô có thể không so đo, nhưng hiện tại nếu lại đến thêm lần nữa, Dịch Đường Đường không nghĩ mình lại tiếp tục làm bánh bao mềm.


Trong lúc Dịch Đường Đường hỏi chuyện, Dịch Kiêu đã dấu đi vẻ nhu hòa khó thấy lúc trước, ánh mắt lạnh băng mà nhìn về phía hai người Dư Hân San.

Dư Hân San nhìn đôi mặt lạnh lùng của Dịch Kiêu, kích động mà vành mắt chậm rãi đỏ lên.

Cô sở dĩ nhìn không thuận Dịch Đường Đường, mấu chốt là ở trên người Dịch Kiêu.

Từ sự tích Dịch Kiêu được lan truyền, anh đã trở thành đối tượng được rất nhiều nữ nhân mến mộ. Dư Hân San cũng chỉ là nghe thấy, nhưng lúc theo đội ngũ ra ngoài huấn luyện, cô đã vài lần gặp được Dịch Kiêu, Dịch Kiêu tính cách lãnh đạm lại ẩn chứa vẻ cao ngạo, hơn nữa thực lực mạnh tuyệt đối, trong lòng Dư Hân San chậm rãi đã có hình bóng của anh.

Trước nhiệm vụ huấn huấn luyện mấy ngày, cô không có nhiều thời gian để nghĩ đến việc này, nhưng vừa lúc lần này là tiểu đội Thanh Vũ cùng tiểu đội Lam Nạm cùng nhau đi ra ngoài, Dư Hân San lại thấy được Dịch Kiêu.


Cô cảm thấy đây là cơ hội trời cho, cố tình, thái độ Dịch Kiêu đối Dịch Đường Đường lại tương phản, khoảnh khắc ấy trong cô giống như bị một cái khối u ác tính bám vào, khối u ấy thật nhanh chóng mà lan rộng và sinh trưởng.

Dư Hân San chịu đựng đáy lòng hơi chua xót, tránh đi tầm mắt Dịch Kiêu, ngạo mạn mà nhìn về phía Dịch Đường Đường: "Tôi nghe nói dị năng của cô là 'Đoạt Lấy', tôi muốn nhìn xem dị năng cô có lực công kích thế nào."

Ở trong mắt Dư Hân San, chỉ có thể được Dịch Kiêu bảo hộ, Dịch Đường Đường chính là một phế vật!

Người như vậy, căn bản không xứng cùng người cường mạnh Dịch Kiêu ở bên nhau.

Dịch Đường Đường bĩu môi, đối với sự khiêu khích của cô, khịt mũi coi thường: "Tôi vì sao phải cho cô xem dị năng của tôi?"

Cô lên tiếng phản bác, tuy chỉ ngồi rất đoan chính, nhưng khí thế lại không bị giảm sút chút nào.


Tiểu đội Thanh Vũ nguyên bản đang nói chuyện thật sôi nổi đột nhiên im bặt, mọi người đều nhìn về phía bọn họ bên này, nhìn thấy Dư Hân San cùng Sở Lị chuẩn bị hai đối một, người chung quanh đều âm thầm cảnh giác lên.

Tuy nói là hai đội hợp tác, nhưng có thể hợp tác hay không, thế nhưng lại không nhất định!

Lục Trăn với tư cách là đội trưởng, lãnh đạm mở to mắt, vẻ mặt không biểu tình nhìn Dư Hân San mà nói: "Dư tiểu thư, tôi xin khuyên cô một câu, nếu không có chuyện khác, vẫn là trở về đội ngũ của cô đi."

Lục Trăn không khách khí nói ra câu này, trực tiếp ném xuống mặt mũi Dư Hân San.

Dư Hân San trên mặt xấu hổ, sắc mặt Sở Lị bên cạnh cũng không tốt.

Dù sao cũng là kiếm chuyện trong trại của người khác, đến khi sự tự tin cũng không còn, Sở Lị kéo tay Dư Hân San, ý bảo cô vẫn là đi thôi.
Dư Hân San khẽ cắn môi, sắc mặt một trận xanh rồi trắng, lại còn thêm cố chấp.

Dịch Đường Đường bị mọi người vây xem cũng không cảm thấy không được tự nhiên, nhìn sắc mặt Dư Hân San càng khó coi, cô thậm chí còn ở hướng mà người khác nhìn không tới, không ngại chút nào sự việc không đủ loạn, nhướng mày với Dư Hân San.

Khiêu khích sao, cô cũng biết làm!

Dư Hân San nén cơn giận trong ngực, lại nhìn thấy Dịch Đường Đường khinh thường, lý trí liền vọt tới trên chín tầng mây!

"Cô còn không phải là ỷ vào có người chống lưng sao, chính mình có bản lĩnh gì chứ, 'Đoạt Lấy' cấp một, hừ, quả thực làm người ta chê cười!" Dư Hân San cao giọng, vừa nói vừa tiến lên một bước, ra vẻ muốn đem ghế Dịch Đường Đường đang ngồi đẩy đi.

Đầu ngón tay vừa định chạm quần áo ở đầu vai của Dịch Đường Đường, đột nhiên cánh tay Dư Hân San bị một lực thật mạnh ném ra.
Dư Hân San đau đến nửa người tê rần, phản tác dụng mà lui về phía sau vài bước, bị Sở Lị kéo lại mới không đến nỗi chật vật mà té ngã trên đất.

Dịch Kiêu đứng trước mặt Dịch Đường Đường với tư thế phòng thủ, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn các cô.

Sở Lị nhìn ánh mắt anh thì không kìm chế được run rẩy, Dư Hân San cảm thấy xấu hổ đồng thời lại sinh ra nhiều oán hận, cô ta dùng sức mà hít một hơi, lướt qua người Dịch Kiêu, hai mắt như có độc mà nhìn về phía Dịch Đường Đường, bộ dáng có chút dữ tợn nói: "Cô bất quá chỉ là một người vô dụng, người như vậy, sống sót chỉ làm liên lụy mọi người!"

Năng lực của Dư Hân San ở tiểu đội Lam Nạm có thể xếp hàng đầu, ở bất cứ thời điểm nào người khác đều sẽ xem trọng mà nhìn một cái, nào giống như hôm nay phải chịu xấu hổ.
Lời Dư Hân San nói đã vượt qua giới hạn, con ngươi của Dịch Kiêu nheo chặt lại, trong chốc lát, con ngươi bên phải đỏ như máu.

Anh nhìn thẳng cô ta, đôi môi lãnh đạm chậm rãi mở ra, âm thanh không mang theo một độ ấm nào: "Xin lỗi Đường Đường, nếu không thì chết."

Áp lực cường đại khiến cho Dư Hân San không thở nổi, toàn thân cô ta không thể ngăn được mà run lẩy bẩy, hàm răng đánh lập cập, giọng nói giống như bị chèn ở dây thanh quản, thậm chí không thể phát ra tiếng động nhỏ.

Thời gian đột nhiên như bị chậm lại, Dư Hân San gian nan nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy Dịch Đường Đường ở phía sau Dịch Kiêu chậm rãi đứng lên.

Dịch Đường Đường đứng bên người Dịch Kiêu, cầm lấy tay anh, cảm giác được mu bàn tay anh bị gió thổi đến lạnh lẽo, Dịch Đường Đường lấy đôi tay che lại mu bàn tay anh mà chà xát.
Phát hiện Dịch Kiêu rũ mi nhìn động tác của cô, Dịch Đường Đường dừng lại một chút, dùng tay mình véo vào bàn tay to nóng bỏng ấy, Dịch Đường Đường cười ngẩng đầu lên, nói: "Ca ca đừng sử dụng năng lực tàn bạo như vậy, cô ấy không phải muốn nhìn dị năng của em sao? Em cho cô ấy xem nha!"

Tiểu đội Thanh Vũ ở phía sau bọn họ nghe giọng điệu vui sướng của Dịch Đường Đường, cảm thấy có chuyện trọng đại sắp xảy ra!

Tiểu đội Lam Nạm bên kia phát giác bên này đang giằng co, Lam Kỳ cũng mang theo hai ba người nhanh chóng đi tới.

Dịch Đường Đường thấy mấy người đang đến gần, xoay người hướng Dư Hân San tươi cười, chớp mắt nhanh chóng nói: "Cô không phải muốn nhìn dị năng tôi sao, đừng hối hận!"

Ngực Dư Hân San nhảy dựng, theo bản năng mà muốn cự tuyệt, không ngờ cảm giác mất thẻ tới quá nhanh.
Cô ta lo sợ không yên mà trợn to mắt, nhìn thấy tấm thẻ "Phòng ngự" toàn năng rơi vào tay Dịch Đường Đường.

"Trả lại cho tôi!" Cô ta siết chặt nắm đấm, hô hấp kịch liệt phập phồng, thật muốn sử dụng dị năng, lại phát giác chỉ còn sót lại hai tấm thẻ đều không thể sử dụng.

Trong lòng cô ta thật hoảng loạn, lại nghe Dịch Đường Đường nói ra một câu làm Dư Hân San hoảng sợ đến cực độ.

"Là cô chủ động yêu cầu tôi lấy thẻ của cô, làm gì có đạo lý tôi phải trả lại cho cô?" Dịch Đường Đường vẻ mặt cười xấu xa, tấm thẻ ở đầu ngón tay cô tùy ý quay tròn, xem nó như một món đồ chơi.

Nhìn thấy đám người Lam Kỳ sắp tới gần, khóe miệng Dịch Đường Đường nhếch thật sâu, kẹp tấm thẻ ở hai ngón tay, giương mắt ra hiệu Dư Hân San: "Này nếu là cô tặng tấm thẻ cho tôi, đương nhiên tôi có thể tự mình xử lý."
Dư Hân San: "Cô dám!"

Dịch Đường Đường không thèm để ý mà câu môi cười, dùng hành động đại biểu chính mình có dám hay không.

"Rắc!"

Âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên từ tấm thẻ.

Đôi mắt Dư Hân San nhìn chằm chằm tấm thẻ, giây phút tấm thẻ vỡ ra, một bộ phận trên thân thể cô ta giống như bị thứ gì chém đứt, đồng thời vỡ vụn.

Dịch Đường Đường đem hai nửa tấm thẻ đã chia đôi chồng lại với nhau, hào phóng đưa cho Dư Hân San: "Tốt rồi, dù sao hiện tại cũng vô dụng, cho cô lưu làm kỷ niệm, thế nào?"

Dịch Đường Đường không sợ hãi gì mà đổ dầu vào lửa, nhìn đôi mắt Dư Hân San toàn bộ đều đỏ như máu, cô vui vẻ, dựa vào người Dịch Kiêu.

"Tao muốn gϊếŧ mày!" Dư Hân San giận đến cả người run rẩy, từ cổ họng rống ra một câu, cảm giác được ý thức như được giải trừ, cô ta duỗi tay chụp vào Dịch Đường Đường, muốn băm thây vạn đoạn người trước mắt này!
"Hân San, đủ rồi!"

Dư Hân San công kích đụng vào tầng phòng ngự ẩn hình, thân mình cô ta run lên, không cam lòng mà rút tay lại.

Lam Kỳ nhìn về phía tấm thẻ bị bẻ gãy trong tay Dịch Đường Đường, môi mím lại thật chặt, nói với cô: "Sự tình là Hân San không đúng, tấm thẻ này xem như cô ấy xin lỗi cô, hy vọng cô không cần so đo."

Dịch Đường Đường thu tay trở về, vẫn duy trì động tác nửa dựa vào người Dịch Kiêu, tản mạn mà nâng giọng: "Được thôi."

Lam Kỳ nhìn Dịch Đường Đường Dịch Kiêu một cái, lại quay đầu hướng Lục Trăn gật gật đầu, sau đó mới mang theo người trở về đội ngũ.

Trở về không bao lâu, Lam Kỳ ra lệnh cho đội viên của mình từng người trở về phòng nghỉ ngơi, trong vòng mười phút, chỉ còn lại đội ngũ của Dịch Đường Đường.

Đội viên đối với việc Dịch Đường Đường đoạt thẻ lại hủy thẻ vẫn còn sợ hãi, có mấy người nhịn không được cẩn thận đánh giá cô.
Dịch Đường Đường tự nhiên kéo tay Dịch Kiêu ngồi xuống, thu liễm nụ cười xấu xa mà đoan đoan chính chính ngồi, ngoan đến giống như một con mèo nhỏ trong nhà.

Tuy rằng không khí thay đổi, nhưng nếu bây giờ mà đi ngủ giống như tiểu đội Lam Nạm thì không tốt lắm, sứ giả chọc cười Đặng Lâm Siêu lại nói lên vài câu, thành công làm không khí nhiệt liệt trở lại.

Dịch Đường Đường không nói chuyện, cầm một bàn tay Dịch Kiêu, ở trong lòng bàn tay anh cào cào cào.

Dịch Kiêu bị đầu ngón tay cô cọ đến chịu không nổi, lòng bàn tay ép chặt lại mấy đầu ngón tay lộn xộn, thấp giọng nói: "Chơi đủ rồi?"

Dịch Đường Đường cắn môi dưới, dịch đỉnh đầu đến gần ngực anh cọ một chút, phình phình mặt hỏi lại: "Không đủ thì làm sao bây giờ?"

Dịch Kiêu nắm chặt đầu ngón tay cô, đôi môi chậm rãi dựa đến bên tai, nhiệt khí phun lên vành tai: "Buổi tối anh chơi với em, thế nào?"
Cả lỗ tai Dịch Đường Đường đều đỏ.

Cô tránh thoát khỏi tay anh, kéo ghế cách ra xa anh một chút, xấu hổ mà bẹp miệng: "Hổng cần."

Động tĩnh của hai người lần nữa lại hấp dẫn không ít tầm mắt, Dịch Đường Đường che giấu xấu hổ mà ho mấy tiếng, nhìn thấy cách đó mấy người, đôi mắt đào hoa của Lục Trăn cười như không cười nhìn mình, cô thật là 囧, trừng mắt liếc anh một cái.

Trừng xong, thấy đối phương ra vẻ không sao cả, Dịch Đường Đường hừ ra một hơi, tiếp theo móc từ trong không gian ra một tấm thẻ, đứng lên đi về hướng Lục Trăn.

Dịch Kiêu nhìn Dịch Đường Đường đi về phía Lục Trăn, ánh mắt lóe lóe, nhưng thật mau đã khôi phục như thường.

Dịch Đường Đường ngữ khí không tốt: "Đây, là thẻ của người kia, tôi không có hủy đi, chút nữa anh trả lại cho cô ta."
Thẻ trong tay cô tự nhiên là tấm thẻ "phòng ngự" của Dư Hân San, vừa rồi cô chỉ làm bộ, đè bẹp nhuệ khí của cô ta, hủy đi tấm thẻ kia là một tấm thẻ trắng trong không gian.

Lục Trăn không tiếp nhận tấm thẻ, chỉ nói: "Cô lưu lại đi, không cần thiết trả lại cho cô ta."

Đối phương đã vào nhà mình khiêu khích, Lục Trăn cũng không phải là ăn chay, cho một cái tát, rồi lại thưởng cho quả táo, chuyện đó không cần thiết.

Lục Trăn nói không cho, Dịch Đường Đường nhún nhún vai, cũng vui vẻ tiếp nhận lại.

Còn chuyện sau này Dư Hân San có biết thẻ của mình không bị hủy, Dịch Đường Đường không thể nào biết được, nhưng vào ngày hôm sau khi đoàn xe khởi hành, cô lại lần nữa nhận được con mắt mang hình viên đạn của Dư Hân San.

Trừ bỏ đôi mắt hình viên đạn, không có công kích nào khác, Dịch Đường Đường cũng không để bụng.
Bốn chiếc xe lại lần nữa chạy băng băng trên đường cái, lộ tuyến đại khái qua giữa trưa là có thể tới Vô Tích, cơm trưa là ăn ở trên xe.

Đơn giản mà gặm một khối bánh, Dịch Đường Đường hôn hôn trầm trầm mà ngủ nửa tỉnh nửa mê, bị ô tô dừng đột ngột làm chợt tỉnh.

Cô mờ mịt mở mắt ra, nghe được từ máy truyền tin giữa bốn chiếc ô tô truyền đến thanh âm trầm ổn của Lam Kỳ: " Dị năng 'cảm giác' phán đoán ra thôn phía trước có rất nhiều người biến dị và thực vật biến dị, chúng ta chuẩn bị xuống xe!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi