ÁNH TRĂNG CŨ TRONG THỜI GIAN

Editor: Yananan

Khi trở lại phòng ăn, Chị Đại hỏi: “Thanh Thuần vừa mới đi vệ sinh tìm cậu, các cậu không có gặp nhau sao?”

“Không, có lẽ cậu ấy đi một nhà vệ sinh khác với cái tớ đi.”

Một lúc sau, Lâm Thanh Thuần tức giận quay lại.

“Trời ơi, tớ tức muốn chết!”

Hà Từ Từ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Thuần ngồi xuống ghế, ném điện thoại lên bàn, điện thoại đập vào mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh lớn.

Âm thanh ấy khiến mọi người hoảng sợ.

“Các cậu còn nhớ người về nhất môn chạy 1000 mét gì đó họ Thạch tại Đại hội thể thao không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

“Là anh ta. Ngay lúc đầu, tớ miệt mài dùng lời hay ý đẹp nói về anh ta. Cuối cùng thì sao chứ? Không ngờ anh ta lại là người thô lỗ như vậy!” Nói xong, cô nàng hùng hổ cầm đũa lên, gấp một miếng thịt kho tàu to, nhét vào miệng.

Chu Đình nói: “Vậy thì cậu phải nói cái gì mới khiến anh ta thô lỗ chứ?”

“Vừa rồi tớ đã bị anh ta  đụng khi vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta liền vội vã bỏ chạy mà không thèm nói lời xin lỗi! Các cậu nghĩ như vậy có thô lỗ không?”

Hà Từ Từ ngập ngừng nói: “Có lẽ là cậu ấy đang vội, nhìn cậu ấy đâu đến nỗi giống loại người như thế.”

“Từ Từ, cậu không cần giải thích giúp anh ta, tớ có thể thấy anh ta không phải người tốt.” Lâm Thanh Thuần đinh ninh.

Biết rõ tính tình của Lâm Thanh Thuần, nên Hà Từ Từ chọn cách im lặng.

Sau này, bọn cô thường xuyên bắt gặp Thạch Dục Thư ở gần khu vực dạy học, mỗi lần  nhìn thấy cậu ta nhìn Hà Từ Từ với ánh mắt trìu mến, Lâm Thanh Thuần lại có ánh mắt khinh thường và tức giận.

Rốt cuộc có một lần, Thạch Dục Thư không thể kìm lòng, lén lút đến trước mặt Hà Từ Từ và hỏi nhỏ: “Tại sao bạn cùng phòng của cậu lại nhìn tớ với ánh mắt “khủng bố” như vậy?”

Hà Từ Từ rối rắm, không biết phải nói gì mới tốt cho cả hai bên, nhưng ngay khi cô nói từ “Tớ”, thì Lâm Thanh Thuần đã lao lên và đẩy Thạch Dục Thư một cái.

Thạch Dục Thư nhất thời không có chuẩn bị, lùi lại vài bước, chưa kịp hoàn toàn ổn định trở lại thì lại nghe lời cô nàng nói.

“Tôi nói anh này, sao anh lại là người như thế chứ, anh cho rằng tôi bị điếc sao? Đừng tưởng tôi không nghe được. Hơn nữa, người không có tố chất cũng như thô lỗ như anh đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt chúng tôi được không? Anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì sao? Thật là!”

Hà Từ Từ  nhanh chóng kéo Lâm Thanh Thuần lại, nếu không, theo tính khí kìm nén của Thuần Thuần cũng sẽ có lúc có dũng khí xông lên.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thạch Dục Thư thấy ai đó có thể nói những lời “không hay” về mình trước mặt cậu với một thái độ đường hoàng như vậy, và những gì cô ấy nói thực ra không hề sai, cậu thực sự có mục đích.

Thấy vẻ mặt cậu ấy có chút xấu hổ, Hà Từ Từ xin lỗi trước khi Lâm Thanh Thuần một lần nữa mở miệng nói tiếp, và kéo Lâm Thanh Thuần đi.

Sau khi đi được một quãng đường, Hà Từ Từ nói: “Tóm lại là, chúng ta còn vẫn phải gặp lại cậu ấy, đừng quá cứng nhắc, chưa kể cậu ấy không phạm phải sai lầm lớn nào.”

Lâm Thanh Thuần nói: “Tớ biết anh ta không phạm phải sai lầm lớn nào, nhưng tớ chỉ không thể quen với sự thô lỗ của anh ta. Ngoài ra, khi nhìn thấy anh ta như vậy, tớ liền biết anh ta chắc chắn có âm mưu gây rối với cậu rồi. Cậu vạn lần đừng tin tưởng anh ta.”

Hà Từ Từ có chút bất lực: “Tuy rằng tớ không biết những gì cậu nói có phải là sự thật hay không, nhưng đừng lo lắng, tớ biết phải làm sao.”

Không để cho cô bạn cùng phòng đáng yêu lo lắng, Hà Từ Từ không có nói cho bọn họ biết về quá khứ yêu thầm dài dòng bấy lâu nay của mình, dù sao loại chuyện này không cần phải… nói cho người khác, chỉ cần tự mình biết là được.

Sau đó, trong trường học, cô thường xuyên “đụng mặt” Thạch Dục Thư ở nhiều nơi, lấy nhiều cách thức “Ngẫu nhiên gặp được” để gặp cô. Lâm Thanh Thuần vẫn như cũ bảo vệ cô bằng ánh mắt nhìn chằm chằm hung dữ vào cậu ta mà không nói lời nào, khiến mỗi lần đó, cậu ta đều cảm thấy như gió lạnh từng trận thổi vào lưng cậu, đằng sau là một sự lạnh lẽo u ám.

Cuối cùng vào một ngày nọ, khi Hà Từ Từ đang đi một mình, Thạch Dục Thư  từ phía sau tiến đến và ngăn cô lại: “Từ Từ, cậu có thể đến một nơi với tớ hay không?”

Bất ngờ thì chắc chắn không có, nhưng giọng nói đột ngột khiến Hà Từ Từ giật mình: “Là cậu à, đi đâu cơ?”

“Cậu đi theo tớ.”

Vì vậy, Hà Từ Từ theo cậu ấy đến Hồ tình nhân nổi tiếng của trường, cách đó không xa có đôi tình nhân trẻ tuổi đang ôm nhau.

Cô cũng có một chút suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Dù mùa thu đã đến rồi nhưng hàng liễu bên sông vẫn xanh tươi, gió thổi qua mặt hồ làm cho không khí có chút mát mẻ.

Hà Từ Từ cảm thấy càng yên lặng, càng thêm xấu hổ, vì vậy mở miệng nói: “Cậu có việc gì thì cứ nói đi.”

Cậu ấy khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ Từ”

Hà Từ Từ nhìn thẳng vào cậu ta, chờ cậu ấy nói tiếp.

Thạch Dục Thư ngược lại cảm thấy có chút bất an: “Cậu hẳn là cảm thấy tớ thích cậu, đúng chứ? Tớ biết cậu không có bạn trai, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ hay không?.”

Không khí yên lặng trong vài giây, yên lặng đến mức ngay cả tiếng gió dường như ngày càng lớn hơn. Hà Từ Từ cuối cùng nói: “Thực xin lỗi, tớ đã có người trong lòng.”

Sau nhiều lần suy nghĩ về những từ cho phù hợp, cuối cùng cô quyết định nói ra sự thật.

Một tia mất mát tự nhiên thoáng qua trên mặt, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười xua tay: “Vậy là được rồi. Chúc cậu hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Hà Từ Từ nói lời cảm ơn này một cách chân thành.

Hy vọng, thực sự có thể, được hạnh phúc.

Thạch Dục Thư lặng lẽ bước đi bên hồ, Hà Từ Từ đã rời đi rồi, nhưng cảm giác bị từ chối vẫn luôn khắc sâu trong lòng.

Cậu ấy trước đây luôn là người bình thường, thích ai thì chớp thời cơ tỏ tình, người ta đồng ý thì ở bên nhau, không đồng ý thì vẫn là bạn, không bao giờ rình rập người ấy. Trước đây đều có những lần bị từ chối, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng dù nói thế nào thì vẫn luôn bị từ chối, trong lòng luôn có một chút buồn bã.

Đột nhiên có người chạm vào vai, Thạch Dục Thư quay đầu lại nhìn, là Lục Giản Hi: “Tớ mới vừa trở về sau khi giao sản phẩm thi đấu, thì tớ nhìn thấy cậu đang đi bộ bên sông với vẻ mặt mất mát từ xa, không biết còn tưởng rằng cậu muốn tự sát đó. Cậu có chuyện gì à?”

Lục Giản Hi phá lệ đùa vui, khiến cậu ấy có chút chạnh lòng, phải biết rằng Lục Giản Hi rất ít khi nói đùa. Trước mặt anh em, anh rất nghiêm túc, chỉ có những người rất thân quen với anh mới cảm nhận được sự “đối xử đặc biệt” của anh..

Mối quan hệ giữa các chàng trai có lẽ rất đơn giản và trực tiếp, Thạch Dục Thư nói  về việc tỏ tình thất bại với Lục Giản Hi mà không chút suy nghĩ.

Lục Giản Hi nhìn đàn ngỗng trời đang bay xa trên bầu trời rông lớn rồi nói: “Có phải là cô gái lần trước cậu nói muốn theo đuổi không?”

“Đúng vậy, người anh em, tớ buồn lắm. Cậu không được “bỏ đá xuống giếng (*).”

Chú thích (*)

“Không có việc đó đâu, tớ sẽ đãi cậu bữa tối, xem như…” Lục Giản Hi do dự một chút, “Xem như để tớ an ủi cậu.”

“Vậy thì, tớ sẽ tống tiền cậu thật nhiều để an ủi trái tim bị tổn thương của tớ”

Lục Giản Hi cười và không nói gì nữa.

Kể từ khi từ chối Thạch Dục Thư, cậu ấy hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt của Hà Từ Từ.

Nghĩ lại mà nói, sẽ luôn xấu hổ khi gặp mặt, thà rằng không gặp còn hơn.

Nhưng một ngày nọ, ngoài ý muốn lại gặp được Lục Giản Hi.

Vốn dĩ anh đang đi trên con đường vắng một mình, sau đó thì Hà Từ Từ lặng lẽ đi theo sau anh.

Để tránh bị phát hiện, đồng thời để tiện tẩu thoát khi bị phát hiện, cô chỉ bám theo cách anh bảy, tám mét.

Kết quả là khi đang đi, cô nhìn thấy một cô gái đứng trước mặt anh, và anh cũng dừng lại.

Bọn họ đang nói chuyện, nhưng âm thanh không lớn, mà cô ở quá xa để nghe rõ họ đang nói chuyện gì.

Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể đi về phía trước một lúc, mơ hồ có thể nghe thấy anh nói: “Thực xin lỗi, tuy rằng không có bạn gái, nhưng tôi cũng không thể đồng ý với cậu”

Sau đó cô gái nói nhỏ: “Tớ xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu” Sau đó cô ấy quay người bước đi nhanh chóng.

Hà Từ Từ nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi bước đi của cô gái, tự hỏi không biết có phải cô tỏ tình thì mình cũng có kết quả như vậy không? Hẳn là không có gì phải nghi ngờ cả.

Tuy nhiên, khi định thần lại, cô phát hiện Lục Giản Hi vừa lúc quay đầu lại.

Cô sửng sốt, quay đầu nhanh chóng chạy vào tòa nhà dạy học.

Không biết liệu anh có nhìn thấy cô ấy không, hay bây giờ anh đã đi rồi, cô vừa nghỉ vừa thở hổn hển trong khi dựa vào tường.

Trên thực tế, Lục Giản Hi đang đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, anh liền mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi