ÁNH TRĂNG KHÔNG BIẾT

Trời đổ mưa suốt đêm ở thủ đô, mãi đến sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào căn hộ từ ban công, sau giấc mơ dài, lông mi người nằm trên sofa khẽ run lên.

Ôn Dụ vịn sofa ngồi dậy, lần mò tìm điện thoại mới nhớ tối qua bản thân tắt điện thoại. Cô mở nguồn lên, rửa mặt xong mới cầm lấy nó ở trên sofa xem.

Wechat có mười mấy tin nhắn gửi liên tiếp, trong đó Trần Thi Hoà và Khương tinh còn gọi mấy cuộc điện thoại.

Ôn Dụ chống trán rồi trả lời Trần Thi Hoà đang sốt ruột trước.

Ôn Dụ: [Mẹ, không có bất hoà gì cả, người ta là tiến sĩ du học, bọn con...]

Ôn Dụ: [Mẹ coi như bát tự của bọn con không hợp đi.]

Chuyện xem mắt hôm qua khiến buổi tối cô mơ một giấc mơ rất dài, lúc tỉnh lại suýt nữa tưởng mình quay về năm cấp 3, hiện tại cũng đã qua 7 năm, cái gì cũng đều thay đổi rồi.

Năm đó lúc đăng ký trường đại học, cô kiên quyết dứt khoát chọn Đại học B, đến thủ đô. Lương Diên đạt đúng điểm chuẩn vào Đại học Hàng không ước mơ, bọn họ ở cùng một thành phố nhưng không thường xuyên gặp mặt.

Tần Cố đi Nam Kinh, Khương Tinh giấu người nhà đăng ký vào cùng trường với cậu ta, vì thế cãi nhau một trận lớn với mẹ Khương phải đến nhà bà nội ẩn náu hai tháng, mãi đến hôm khai giảng hai mẹ con mới nói chuyện.

Nhưng ông trời không phụ lòng người, có lẽ bị sự chân thành của Khương Tinh làm cho rung động nên năm 2 đại học bọn họ ở bên nhau.

Mấy năm nay, cô và Khương Tinh vẫn luôn liên lạc, bình thường bận cũng sẽ rút chút thời gian ngày nghỉ gặp nhau.

Chuyện trước kia vẫn làm cho Khương Tinh canh cánh trong lòng, mãi đến khi Tần Cố nói cho cô ấy biết Dư Dạng trở về, cô nàng liên lạc với Ôn Dụ đầu tiên.

Ôn Dụ mới vừa trả lời Wechat của Trần Thi Hoà, Khương Tinh đã gọi điện thoại đến: "Ôn Ôn! Tình huống hôm qua là sao, cậu gặp Dư Dạng rồi hả?"

"Cái này, một lời khó nói hết."

"Trời ơi cậu đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc hai người gặp nhau thế nào?"

Ôn Dụ kể đầu đuôi câu chuyện, cũng đưa điện thoại ra xa trước để bảo vệ lỗ tai mình, quả nhiên, cô nói xong, Khương Tinh la hét một tiếng.

"Cậu cậu cậu! Hai bọn cậu lại xem mắt ấy hả?" Lúc này Khương Tinh hận không thể chui qua điện thoại đến chất vấn cô: "Vậy bây giờ hai cậu như nào?"

Ôn Dụ thẳng thắn: "Không có như nào cả."

Khương Tinh vẫn không tin: "Vậy thêm Wechat chưa?"

Ôn Dụ: "Không có."

Khương Tinh lại càng kinh ngạc hơn: "Vậy điện thoại thì sao, có lưu số điện thoại không?"

Ôn Dụ cười gượng: "Cũng không có."

"Moá." Khương Tinh lại vang lên âm thanh điếc tai: "Làm tốt lắm!"

Ôn Dụ: "? Hả?"

"Ai bảo năm đó cậu ta rời đi, nhiều năm trôi qua tớ không thể nào quên được dáng vẻ chật vật khóc thảm thương của cậu năm đó được. Nếu tớ gặp lại cậu ta, tớ nhất định sẽ xông lên đấm cho hai đấm."

Ôn Dụ bị chọc cười, thật may mắn khi có một người bạn cho dù đúng hay sai đều luôn đứng về phía cô, cô bình thản nói: "Cậu yên tâm, hai bọn mình từ nay về sau thật sự không có xuất hiện cùng nhau nữa."

...

Nói chuyện điện thoại với Khương Tinh xong, cô quay về phòng ngủ ngủ thêm một giấc nữa, đến hơn 10 giờ mới dậy. Mấy năm đi làm Ôn Dụ vẫn chưa cho mình nghỉ, đã quen bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi nên cô có hơi không quen.

Ôn Dụ gọi đồ ăn bên ngoài, cô muốn đi xuống hít thở không khí, không để cho cậu bé giao đồ ăn mang lên lầu, cô tự mình đi xuống lấy.

Cô mở cửa căn hộ ra mới phát hiện đối diện đang sửa sang, công nhân lui tới rất vội vã.

Căn hộ này là năm nay cô mới thuê, hộ gia đình ở đây không nhiều, sau khi vào ở đối diện vẫn luôn không có ai, bây giờ có người vào ở rồi sao?

Ôn Dụ lấy đồ ăn xong quay về không để ý lắm, đợi cô mở đồ ăn vừa mới mua ra, chuông cửa bị ấn vang lên.

Người bên ngoài cửa mặc quần áo công ty chuyển nhà, nhưng trong tay lại cầm một hộp cơm, "Xin chào, đây là cơm nắm của hộ gia đình cách vách nhờ tôi đưa. Anh ấy nói về sau là hàng xóm, cái này xem như quà gặp mặt, hôm khác anh ấy sẽ đích thân đến gặp cô."

Ôn Dụ nhìn cửa đối diện, bị người công nhân giục lấy hộp cơm, nghĩ thầm, vị hàng xóm này còn rất nhiệt tình.

"Cảm ơn, anh giúp tôi nói cảm ơn anh ấy lần nữa."

Ôn Dụ nằm ngồi trên thảm ở ban công nhỏ, cô đặt hộp cơm lên trên bàn nhỏ rồi mở ra. Cơm nắm bên trong được nặn rất đáng yêu, tất cả đều là hình dạng của những động vật nhỏ.

Cô cầm viên cừu con lên, khẽ cười ra tiếng.

...

Trong hai mươi mấy ngày Dư Dạng về nước hoàn thành kết nối giữa công việc trong tay và bệnh viện, giáo sư hướng dẫn anh thu xếp chuyện của ông ấy xong cũng chọn ở lại trong nước.

Trước mắt kỹ thuật robot y tế chưa được sử dụng rộng rãi ở trong nước, sau khi Dư Dạng về nước viện trưởng vẫn luôn muốn chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi anh, tiện thể để anh thay mặt đoàn đội phát biểu, muốn truyền bá công dụng của robot y tế ra bên ngoài.

Hiển nhiên Dư Dạng không từ chối.

Thời gian được quyết định vào cuộc họp bất định của bệnh viện vào sáng thứ 2 này, viện trưởng để phần phát biểu của Dư Dạng ở phần kết thúc. Dư Dạng dừng xe, người hướng dẫn và viện trưởng đi ra đón anh.

"Không ngờ một người tài năng như tiến sĩ Dư sau khi về nước cũng không thoát được xem mắt haha." Viện trưởng vỗ vỗ lưng anh, cười nói.

Dư Dạng cười cười: "Đến tuổi rồi ạ."

Viện trưởng nghe lời này xong thì "ôi chao" một tiếng, ông ấy đánh giá Dư Dạng, kinh ngạc nói: "Tiến sĩ Dư đẹp trai như vậy, cũng mới đến hai tư, hai lăm tuổi mà đã gấp kết hôn rồi sao? Những bác sĩ trong viện chúng tôi, chưa đến ba mươi tuổi vẫn còn chưa sốt ruột."

Người hướng dẫn khoát khoát tay giải thích thay anh: "Anh không biết rồi, lúc đó Tiểu Dư chọn trở về ngoài việc muốn mang kỹ thuật về nước ra, câu đầu tiên cậu ấy nói chính là, em phải về theo đuổi một người, nhất định phải theo đuổi được cô gái ấy."

Viện trưởng và người hướng dẫn nói cười đi vào, những chuyện riêng này của Dư Dạng anh cũng không giấu diếm, để bọn họ nói.

Dư Dạng mặc áo blouse đứng trên bục, bên ngoài anh luôn nghiêm túc nhưng lúc này khí chất của anh lại tràn đầy năng lượng, giống như đây là sân nhà của anh vậy.

Nói đến một nửa, Dư Dạng chiếu PPT đã chuẩn bị sẵn lên bảng trắng phía sau, cầm micro lên nói chi tiết hơn: "Vai trò của robot y tế trong phẫu thuật quan trọng hơn chúng ta tưởng, nó có thể giảm sai sót, có tính an toàn hơn, thậm chí có thể mô phỏng phẫu thuật, thực hiện mọi mặt của hộ lý và giảm nguồn nhân lực."

"Đương nhiên, phần lớn chúng ta sử dụng chúng là trong robot hỗ trợ và phục hồi chức năng, rất ít trong phẫu thuật, theo thống kê nó chiếm khoảng 13%."

"Cho nên đoàn đội chúng tôi không ngừng nghiên cứu và tối ưu hoá robot phẫu thuật, để một ngày nào đó hoàn toàn hiện thực hoá việc tích hợp nhân lực và y tế trí tuệ, năng lực để chúng ta tiến xa hơn trong ngành y tế quốc tế."

Phần phát biểu này làm lòng người phấn chấn, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay. Lần phát biểu này quả thực khiến rất nhiều người già trong bệnh viện vốn có thành kiến với Dư Dạng tuổi trẻ đã buông khúc mắc xuống.

Gần tối, viện trưởng mời người hướng dẫn và Dư Dạng cùng đoàn đội ăn tiệm món cay Tứ Xuyên ở gần bệnh viện.

Viện trưởng gọi chút rượu, giơ ly nói với Dư Dạng: "Phần phát biểu của tiến sĩ Dư hôm nay khiến cho nhiều người trong bệnh viện chúng tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Dư Dạng nâng ly uống cạn với viện trưởng: "Gọi cháu Tiểu Dư là được rồi ạ, sau này làm việc cùng nhau còn phải xin chú quan tâm nhiều hơn."

Người hướng dẫn nói: "Được, hôm nay mọi người uống nên tôi không uống, lái xe đưa mọi người về."

"Không phải anh Dạng đang chuyển nhà sao, hôm nay có đi xem nhà không?" Tiểu Giang ở bên cạnh mở miệng.

Dư Dạng nói: "Có bạn đi thu dọn giúp tôi rồi, tôi ăn cơm xong sẽ đi."

"Tiến sĩ... Tiểu Dư không ở ký túc xá bệnh viện hả?" Viện trưởng thở dài nói: "Nhóm y tá nhỏ độc thân ở bệnh viện chúng tôi sẽ buồn mất thôi."

"Nếu không thì Tiểu Dư cậu suy nghĩ đến cô gái trong bệnh viện chúng tôi đi, đúng lúc nghề nghiệp của các cậu tương tự nhau. Nếu cậu vừa ý người nào, tôi sẽ tìm người giới thiệu giúp cậu."

Viện trưởng rất yêu thích Dư Dạng nên vô cùng để tâm đến chuyện của anh, chỉ là Dư Dạng cười khéo léo từ chối: "Không cần đâu."

Dư Dạng cùng viện trưởng uống khá nhiều rượu, đến cuối cùng viện trưởng uống say kéo Dư Dạng bắt đầu nói lời say. Từ trước đến nay tửu lượng của Dư Dạng không tồi, nhưng hôm nay uống quả thực có hơi nhiều, đầu nặng nề choáng váng.

"Đưa cậu về đâu?" Người hướng dẫn đưa viện trưởng về nhà xong, nói với Dư Dạng ngồi ở ghế phó lái đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dư Dạng day day mi tâm, thản nhiên nói: "Căn hộ Tinh Vân ạ."



Gần tối Ôn Dụ đi ra cửa hàng Walmart gần đó mua chút rau, gạo và mì. Trong kỳ nghỉ ngắn này, cô định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước, đợi nghỉ ngơi đủ rồi cô định đi đến chỗ Trần Thi Hoà ở thành phố S ở mấy ngày.

Hai tay cô xách đồ, đi mấy bước thì nghỉ một chút. Lúc đợi thang máy, cô để cái túi trong tay xuống, tranh thủ nghe voice chat của Khương Tinh.

"Ôn Ôn, tớ vẫn cảm thấy không ổn. Nếu không tớ xin nghỉ phép mấy ngày tìm cậu nhé, bảo Lương Diên hẹn cái tên đàn ông chó kia, hỏi rốt cuộc cậu ta muốn làm gì."

Ôn Dụ cầm điện thoại, voice chat tự động phát ra, đang lúc cô đặt sự chú ý vào tin nhắn Khương Tinh gửi, lúc rối rắm không biết trả lời Wechat cô ấy như nào thì cái túi bên cạnh bị xách lên, cô nhìn lại theo bản năng.

"Cậu?" Ôn Dụ giật mình, ngớ ra hồi lâu, lòng tràn ngập câu hỏi, sao người này lại ở đây, voice chat ban nãy anh có nghe được không?

Dư Dạng vòng qua người cô đến bên kia rồi cầm cái túi khác lên.

Anh đi hai bước đã khiến Ôn Dụ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, ánh mắt của cô nhìn về phía anh, thấy cổ áo sơmi trong áo vest của anh bị lật ra không đều, khiến cho cúc áo bên dưới cũng bị lệch.

Hơn nữa trạng thái anh nhìn mình luôn híp mắt, cô cảm thấy người này say rồi.

Đinh ——

Cùng lúc đó, thang máy mở ra.

Dư Dạng không nói lời nào, xách đồ đi vào thang máy. Anh cầm đồ của mình nên Ôn Dụ không thể không đi theo.

"Sao cậu lại ở đây?" Cô vừa nói xong, Dư Dạng cũng không chê nặng mà cầm đồ trong tay ấn số tầng.

Ôn Dụ thấy anh ấn chính xác tầng 6, trong lòng bỗng chốc vang lên tiếng chuông, sao anh biết nơi cô sống?

"Cậu..." Nghĩ bây giờ Dư Dạng đã uống say rồi, là sâu rượu, cho dù cô hỏi anh cũng không nhất định trả lời, cô định gác lại chuyện này để sau tỉnh lại rồi hỏi lại.

Ôn Dụ kiềm chế nghi vấn, muốn cầm lại đồ của mình trong tay anh lại: "Mình có thể, không cần cậu giúp."

Cô kéo hai cái, Dư Dạng vẫn nắm chặt như trước, làm thinh với hành động của cô.

"Cậu thật sự say rồi?"

Dư Dạng không nói lời nào.

"Cậu say rồi sao lại tìm được chỗ mình ở?"

Dư Dạng vẫn không lên tiếng đáp lại.

"Có phải cậu giả vờ không, nào có ai uống say mà đi đường cũng không xiêu vẹo?"

Dư Dạng vẫn không trả lời, thang máy vừa mở ra, anh cầm đồ, động tác rất chậm, dáng vẻ thỉnh thoảng xiêu vẹo muốn ngã sấp.

Nhìn cảnh trước mắt này, bắt đầu đổi thành Ôn Dụ không nói gì.

Người này... thật sự là giả say?

Ai ngờ giây phút Ôn Dụ ngẩn người, Dư Dạng té ngã ở trước cửa nhà cô. Cú ngã của anh làm cho tất cả băn khoăn của Ôn Dụ bay sạch, đành phải bất đắc dĩ chạy tới đỡ anh.

Cô cao 1,67 mét không qua bốn mươi bốn ký rưỡi, dùng hết tất cả sức lực cũng chỉ có thể đỡ người đàn ông cao 1,87 mét này ngồi dậy.

Đỡ dậy không nổi, cô dứt khoát ngồi xổm trước mặt anh, nhìn thẳng anh nói: "Cậu đừng ngồi mãi như vậy, mình kéo cậu một lần cuối cùng, cậu nhớ gắng sức, bằng không cậu cứ ngồi ở đây đến khi tỉnh rượu đi."

Qua lời uy hiếp của cô, cô cảm thấy Dư Dạng nghe hiểu. Anh duỗi tay ra trước mặt cô, Ôn Dụ nhìn ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Người trước mặt là người trước đây cô tâm tâm niệm niệm cũng không dám nghĩ tới, nhất là khi cô nắm chặt tay anh và đan mười ngón tay vào nhau, cô cảm thấy cả người như bị điện giật, truyền đến cảm giác tê dại.

Kéo người dậy, cô vội vàng buông tay ra, xua tan suy nghĩ trong đầu mình. Cô cầm chìa khoá mở cửa, lại xoay người đi tới rồi khom lưng cầm đồ trên mặt đất lên.

Cuối cùng cô nhìn Dư Dạng: "Cậu tới từ đâu thì quay về chỗ đó đi, mình phải vào rồi."

Dư Dạng đứng trước cửa, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô chằm chằm, mãi đến lúc Ôn Dụ đóng cửa lại đi vào, anh vẫn đứng thẳng tắp ở bên ngoài.

Ôn Dụ bỏ đồ vào phòng bếp, trong đầu không ngừng hiện lên lúc cánh cửa đóng lại, vẻ mặt vô tội không biết làm sao của Dư Dạng nhìn mình.

Một con sâu rượu, anh có thể biết nhà không?

Lỡ như anh thực sự ngủ ở trước căn hộ nhà mình, lại doạ đến hàng xóm mới... hay anh đi ra ngoài, đi hai bước lại lăn ra đường cái ngủ cả đêm...

Cuối cùng Ôn Dụ vẫn mềm lòng, khoảnh khắc mở cửa ra, quả nhiên Dư Dạng vẫn còn đứng bên ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa.

"Cậu, cậu gọi điện thoại cho bạn của cậu đi." Dư Dạng đưa điện thoại cho cô.

"Mật khẩu là mấy?"

Dư Dạng lắc đầu, lại không nói gì.

Ôn Dụ đỡ trán, thật sự hết cách với anh, cuối cùng mới mở cửa ra, nói: "Vậy cậu tạm ở sofa..."

Cô còn chưa nói xong, Dư Dạng đã đi thẳng vào nhà.

"......Cậu."

Sao cô cảm thấy giống như dẫn sói vào nhà vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi