ÁNH TRĂNG KHÔNG BIẾT

Hành lang khoa nội trú rất yên tĩnh, khắp nơi đều tràn ngập mùi nước khử trùng. Ôn Dụ và Tề Quân Minh không đi xa lắm, hai người ngồi ở cái ghế bên cạnh, Tề Quân Minh cúi đầu lại nói câu xin lỗi với cô.

Đây là lần thứ ba cậu ta đã nói câu này.

Ôn Dụ nói: "Cậu cảm thấy phải xin lỗi tôi?" Dù sao bọn họ thật sự không quen, cô cảm thấy thật sự không có gì hay để xin lỗi.

Tề Quân Minh cúi đầu yên tĩnh rất lâu, đợi bầu không khí giữa hai người rơi xuống điểm đông, cậu ta mới mở miệng.

"Trước kia tôi vẫn luôn có thành kiến với chị."

Có thành kiến với một người không quen biết là lần đầu tiên nghe thấy. Cô quả thực cảm nhận được điều đó từ hai lần nói chuyện trước của bọn họ, về phần thành kiến từ đâu mà có, Ôn Dụ quả thực tò mò.

Tề Quân Minh nói thẳng ra, cũng không thích nói vòng vo với người ta, đồng thời cũng không nghe hiểu hàm ý chính xác trong lời nói uyển chuyển của người khác.

"Tiểu Tề, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nên tôi gọi như vậy nhé." Ôn Dụ mở miệng.

Tề Quân Minh gật gật đầu, mấy phút sau Ôn Dụ nói tiếp: "Trước kia chúng ta chẳng hề quen biết, nếu cậu nói có thành kiến với tôi, là đến từ Dư Dạng nhỉ."

Cô thấy ánh mắt rất ngạc nhiên của Tề Quân Minh, có lẽ là cô đoán đúng rồi.

"Nếu là vậy, tôi rất muốn nghe." Liên quan đến mọi thứ của Dư Dạng, cô đều muốn nghe.

Tề Quân Minh nói: "Lúc học đại học anh Dạng không thích nói chuyện với người khác, chúng tôi cũng phải đến năm hai mới bắt đầu quen thuộc. Anh ấy đều cố gắng hơn chúng tôi, từ khi được thầy chọn, cả ngày anh ấy đều nhốt mình trong thí nghiệm, ăn cơm ngủ một giấc rồi cả ngày cũng không ra ngoài."

"Không giao tiếp với người khác, tâm lý sớm muộn gì cũng có vấn đề. Có lần tôi đi WC vào ban đêm, nhìn thấy anh ấy đứng ở ban công, gọi đi gọi lại cuộc gọi mà vẫn không có người nghe máy. Từ hôm đó tôi quan sát anh Dạng vô số lần, anh ấy không ngủ được đều ra ban công gọi cuộc gọi mà mãi mãi không ai nghe kia."

Nghe đến đây, trong lòng Ôn Dụ bất giác kéo căng, trong tiềm thức giống như có mấy phần sợ hãi, nhưng lại không biết sợ cái gì.

Tề Quân Minh nói tiếp: "Năm ba có một lần hoạt động, nhóm chúng tôi cơm nước xong, anh Dạng uống rất nhiều rượu. Đợi lúc ra ngoài, anh ấy nhìn thấy một cô gái mà cả người như bị trúng tà vậy. Đợi tôi chạy qua, anh Dạng ngồi bệt ở ngoài ngõ, miệng không ngừng lẩm bẩm."

"Anh ấy gọi... cái gì Ưu." Cho đến hôm nay, Tề Quân Minh vẫn không nhớ ra lúc đó Dư Dạng gọi cái gì.

Ôn Dụ nói: "Ôn Ưu Ưu."

Tề Quân Minh nhìn về phía cô, cô không nói tiếp nữa mà lẳng lặng đợi cậu ta nói tiếp.

Tề Quân Minh thở dài, giọng điệu nặng nề hơn ban nãy rất nhiều: "Tôi và thầy hướng dẫn vẫn luôn biết anh ấy lén đi khám bác sĩ tâm lý. Anh ấy bị trầm cảm từ chứng uất ức mức độ trung bình, nhưng chúng tôi có thể vẫn cảm nhận được, anh ấy đang điều trị rất tích cực."

Chứng uất ức Ôn Dụ có biết, Dư Dạng không dám nói cho cô biết. Có mấy lần cô định đi hỏi, nhưng mà đều bị Dư Dạng lảng sang chuyện khác. Nghe được từ Tề Quân Minh, trong lòng cô đôi khi có cảm giác khác.

Cô lại nhíu mày.

Tề Quân Minh nói tiếp: "Tôi và thầy đã đi gặp bác sĩ tâm lý của anh ấy, bác sĩ nói, anh ấy vẫn luôn gây áp lực cho bản thân mình, luôn giữ ở trong lòng, dần dà mới biến thành như vậy. Nhưng từ khi anh ấy biết trong lòng mình không ổn nên chủ động chạy chữa. Trong mấy lần điều trị, bác sĩ nói chỉ cần không ai kích thích anh ấy nữa, anh ấy có thể nhận được điều trị rất tốt và khỏi hẳn."

Ôn Dụ siết chặt hai tay, nhíu mày nói: "Nếu anh ấy vẫn luôn tích cực trị liệu, vậy tại sao lại... có ý định tự sát?"

"Chị biết?" Tề Quân Minh ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Dụ, nghĩ đến vết thương ở cổ tay Dư Dạng mặc dù bị che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra được dấu vết.

"Sau khi anh Dạng tỉnh lại không nói gì, bác sĩ sợ anh ấy bị kích thích lần hai nên không đề nghị đi hỏi." Tề Quân Minh nhớ tới một ít chuyện vụn vặt, lại nói: "Tôi chỉ biết trước một ngày, anh Dạng đi gặp người nào đó, sau khi anh ấy về cả người đều thay đổi, nhốt mình ở căn hộ. Tôi cũng sợ anh ấy xảy ra chuyện mới lập tức đến xem anh ấy một cái, nếu không thì, e rằng..."

Nếu như năm đó anh xảy ra chuyện, cuộc đời bọn họ sẽ không gặp lại nữa, thậm chí cuộc đời này cô cũng không hay biết tấm lòng của anh.

Ôn Dụ không dám suy nghĩ tiếp lời của Tề Quân Minh, cô thật sự sợ.

Dư Dạng đi gặp ai, tại sao lại thay đổi thành như vậy, cô mím chặt môi.

Tề Quân Minh nói: "Sau khi anh Dạng xảy ra chuyện, tôi mới gọi xe cứu thương lại sợ anh ấy bị hại nên trong lúc căng thẳng báo cảnh sát. Cảnh sát phát hiện có một người liên hệ trong điện thoại khác của anh ấy, trong bốn năm anh ấy vẫn luôn gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho người đó, chỉ là tất cả những tin nhắn ấy đều không có hồi âm."

"Sau khi anh Dạng tỉnh lại nói rõ không phải bị hại, chuyện người liên hệ không giải quyết được gì."

"Nhưng tôi nhận ra tên của người liên hệ."

Ôn Dụ không hỏi, cô dùng sức ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh của Dư Dạng.

Tề Quân Minh không nhìn ra cảm xúc trong vẻ mặt của cô, tiếp theo suy nghĩ của mình nói lời cuối cùng: "Tên của người liên hệ là Ôn Dụ."

Rất nhiều phần còn lại Ôn Dụ không hỏi thêm nữa, lại càng không muốn nghe. Cô trở lại giường bệnh lần nữa, yên lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn người đầy thương tích này, cô bỗng nhiên bật cười.

Thầy hướng dẫn vỗ vỗ Tề Quân Minh đi theo vào: "Đi thôi, bác sĩ nói em phải xuống giường đi lại nhiều hơn, thầy đỡ em xuống lầu đi một lát trong vườn hoa."

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Ôn Dụ khom lưng dịch chút chăn cho anh, cắn môi, không rõ cảm xúc trong lòng: "Anh nói xem kiếp trước có phải hai chúng mình làm chuyện gì cực kỳ xấu không, sao mà một câu nói thích đối phương cũng phải trải qua nhiều chuyện như vậy."

"Anh đó, đi một cái là đi nhiều năm, anh thật sự không sợ khi anh về em đã kết hôn rồi sao."

Ôn Dụ hít mũi, ngồi xuống: "Dư Dạng, anh thật sự là kẻ lừa đảo!"

Nhưng cô lại bị anh lừa hết lần này đến lần khác.

"Bọn họ đều nói lúc trẻ không nên gặp người quá xuất sắc, nếu không sẽ bỏ lỡ cả đời."

Ý thức Dư Dạng dần tỉnh táo, anh liếc mắt nhìn người con gái trong tim mình đang nắm tay anh, cúi đầu như là đang khóc, thỉnh thoảng nói chút gì đó, những lời ấy anh chưa từng nghe thấy.

"Nhưng người em đã rung động ngay từ lần đầu tiên gặp thật sự quá xuất sắc, đến nỗi không thể nào có sự xuất hiện của người thứ hai trong tương lai."

Ôn Dụ nói xong mỉm cười: "Tất cả dũng khí năm mười bảy tuổi em đã dùng để tỏ tình với anh, nhưng một câu "xin lỗi" của anh đã tạt em quay về nguyên hình. Em cho rằng anh sẽ gặp được người tốt hơn, nhưng không ngờ anh lại giày vò bản thân mình càng tệ hơn."

"Tệ quá, kiếp sau nhất định đừng gặp lại anh."

"Không được." Dư Dạng cố gắng hết sức nắm chặt tay cô.

Ôn Dụ ngẩng đầu, không biết Dư Dạng đã tỉnh lại từ lúc nào. Gương mặt vừa mới hồi phục vẫn tái nhợt, anh nhìn cô: "Kiếp sau, em không đến gặp anh thì anh sẽ đi tìm em, tóm lại em không thể bỏ anh."

Giọng điệu anh vô cùng kiên định, rất có dáng vẻ của đại ca trường học năm đó. Ôn Dụ ấn chuông gọi y tá, lại sợ không nghe thấy nên đi gọi bác sĩ qua.

Vấn đề lớn khi Dư Dạng tỉnh lại, chính là bây giờ não vẫn còn chấn động nhẹ, thỉnh thoảng sẽ đau đầu, vết thương ở đầu và cánh tay cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày.

Đúng lúc bệnh viện này chính là bệnh viện bọn họ mới hợp tác, tình hình của Dư Dạng và Tề Quân Minh bệnh viện đều biết. Thầy hướng dẫn và Chu Doanh Doanh cùng với Tiểu Giang làm việc thay bọn họ, để bọn họ an tâm dưỡng thương.

Tình hình bây giờ của Dư Dạng, Ôn Dụ không thể về được, cũng may hiện tại cô không có vụ kiện nào nên xin đàn chị nghỉ mấy ngày, ở đây chăm sóc Dư Dạng.

Ôn Dụ vẫn luôn ở đây nhưng Dư Dạng nhìn thấy, từ sau khi anh tỉnh lại, dường như trong lòng cô có chuyện nhưng không muốn mở miệng.

Vết thương của Tề Quân Minh không nặng, nghỉ ngơi hai ngày là gần như ổn, tay chân cậu ta không bị sao nên ngồi ở trên giường khác gọt táo giết thời gian. Nhân lúc Ôn Dụ xuống lầu mua cơm, Dư Dạng khụ một tiếng nhìn về phía Tề Quân Minh.

"Cậu nói gì với cô ấy?" Trong lòng Dư Dạng đoán được một nửa, đợi cậu ta chủ động thẳng thắn.

Tề Quân Minh biết không giấu được Dư Dạng nên câu đầu tiên đã nhận tội: "Em nói hết chuyện mình biết."

Quả nhiên như anh đoán, Dư Dạng nhíu mày: "Từ nhỏ cô ấy đã sống vô định, trong lòng không có cảm giác an toàn, tính tình cũng hướng nội, những chuyện đấy chỉ sợ khiến cô ấy suy nghĩ lung tung."

"Những chuyện anh nói quả thật em không nghĩ tới. Trước kia thậm chí em cảm thấy cô ấy là người lừa gạt tình cảm của anh, còn hoài nghi tình cảm của anh chịu kích thích mới làm ra hành vi quá khích. Nhưng hiện tại xem ra, chuyện giữa hai người bọn anh còn phức tạp hơn so với em nghĩ. Em cũng lười quan tâm, chỉ là có một điểm, em nhất định muốn nói."

Tề Quân Minh nói: "Anh Dạng, khi yêu, cả hai đều cho rằng đó là điều tốt cho đối phương, mà đi giấu đối phương không cho họ biết mặt xấu của mình, lâu dần chắc chắn sẽ sinh ra ngăn cách càng ngày càng lớn hơn nữa."

"Em cảm thấy, nếu thích đối phương, cho dù quá khứ hay gia cảnh của họ có tốt hay xấu cũng không quan trọng."

Dư Dạng nhìn Tề Quân Minh, về chuyện tình cảm anh vậy mà lại không nhìn thấu bằng một người độc thân hai mươi mấy năm từ khi lọt lòng mẹ. Anh bật cười nói: "Cậu nói cậu độc thân nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì vậy?"

...

Ôn Dụ mua cơm quay về, trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi mình Dư Dạng. Cô đặt hai hộp cơm lên trên bàn, nhìn giường của Tề Quân Minh: "Tiểu Tề đâu anh?"

Dư Dạng nói: "Cậu ta nói cơm ở căn tin bệnh viện ăn không ngon, nhất định muốn ăn mì ở đối diện, không cản được."

"Ồ." Ôn Dụ lấy cơm ra, lại nâng cái bàn nhỏ ở giường bệnh của Dư Dạng lên, đặt cơm lên trên, "Vậy anh tự ăn đi."

Ôn Dụ ngồi bên cạnh yên lặng nhìn anh ăn cơm, mãi đến khi ăn hết, cô vừa mới chuẩn bị thu dọn chén đũa thì Dư Dạng nhanh chóng kéo tay cô, nói: "Nghe anh nói được không?"

"Cái gì?"

Dư Dạng thẳng thắn nói: "Tất cả những thứ em muốn biết."

Cô đã thử vô số lần nhưng Dư Dạng vẫn giữ kín như bưng: "Đợi vết thương của anh..."

"Không được, bây giờ nói." Dư Dạng ngang ngược giống như đứa trẻ, trước giờ cô luôn mềm lòng với anh nên yên lặng ngồi xuống, nhìn anh.

"Ưu Ưu, anh cũng không có gia đình."

Ôn Dụ không nhìn thấy hy vọng trong ánh mắt anh, cô quay lại nắm tay anh, muốn dùng tất cả ấm áp của mình sưởi ấm anh.

"Em đã gặp ba anh rồi, tất cả mọi người đều nói ông ta phong độ, có học thức, nhưng trong lòng anh ông ta chính là đồ khốn nạn vì tiền tài và lợi ích mà vứt bỏ vợ con. Lúc anh hai tuổi ông ta đã ngoại tình, năm đó thẳng thắn ly hôn với mẹ anh rồi rời khỏi nhà, mãi đến năm anh sáu tuổi mới biết được ba anh như thế nào."

"Buồn cười không Ưu Ưu." Dư Dạng cúi đầu mím môi: "Ông ta muốn đưa con trai khác của ông ta vào hộ khẩu nhà họ Dư. Mẹ anh cãi nhau mấy lần với ông ta, sau đó ông ta để cho con trai mang họ Dư một cách hợp lý. Ngày thứ hai sau khi vào hộ khẩu, mẹ anh liền bỏ anh."

Ôn Dụ chỉ biết ba mẹ anh ly hôn, từ nhỏ anh đã sống với ông nội nhưng lại không biết nguyên nhân trong đó rốt cuộc lại như vậy.

"Không có mẹ, anh và ông nội cũng chuyển nhà. Hứa Thanh Như thường xuyên dẫn con trai đến nhà ông nội, đến nỗi anh thành con trai của kẻ thứ ba trong miệng những người đó. Vì vậy thời niên thiếu của anh đã ký thác tất cả hy vọng vào tương lai dẫn ông nội rời đi, rời khỏi thành phố ấy, đi tìm mẹ anh."

Dư Dạng nói: "Nhưng mà sau đó ông nội cũng không còn..."

Ôn Dụ đã chính mắt nhìn thấy dáng vẻ khi đó của anh, đau lòng không thôi nhưng lại không thể thay đổi sự thật.

Dư Dạng tự giễu cười một tiếng: "Hứa Thanh Như cho anh một địa chỉ, đổi lại hai điều kiện ngang nhau của anh."

Anh không nói tiếp nhưng Ôn Dụ đoán được đại khái: "Bà ta để anh ra nước ngoài?"

Dư Dạng nói: "Anh đến chỗ kia, gặp người mà mình ngày đêm mong nhớ. Nhưng anh lại phát hiện hy vọng của anh chỉ là gánh nặng. Anh không thể ngăn cản bà ấy có gia đình mới, càng không thể để bà ấy vứt bỏ hai đứa con của mình."

"Lúc đó trước mắt anh tối sầm, Hứa Thanh Như cho anh hai thứ, giấy thông báo trúng tuyển và giấy cam đoan từ chối tất cả tài sản dưới tên ba anh, chỉ cần anh ký tên là có thể rời khỏi nơi đấy."

Ôn Dụ nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, Hứa Thanh Như hoàn toàn có thể nắm chắc tâm lý của Dư Dạng vào năm mười bảy tuổi đã phải chịu hai tầng đả kích.

Cô buông tay Dư Dạng ra, duỗi hai tay ôm lấy anh.

Trước đây cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình rối tinh rối mù, nhưng Dư Dạng còn mơ hồ gấp trăm ngàn lần so với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi