ÁNH TRĂNG KHÔNG BIẾT

Thứ 6, Ôn Dụ về nhà, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy giọng của Chu Dung, cô không thích sống ở đây, đặc biệt là thứ 7 chủ nhật hay những ngày nghỉ khác.

Ôn Vân Thư đi làm cả tuần, rất hiếm khi được nghỉ, mà Trình Hoài Sâm cũng ở quán net, có hôm tối cũng không về, trong nhà chỉ có Ôn Dụ và Chu Dung.

Bà ta không thích Ôn Dụ, cô cùng không thèm để ý bà ta, cô biết mình ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cho nên mới không so đo với Chu Dung.

Ôn Dụ vừa về nhà là đi thẳng vào trong phòng, đeo tai nghe lên rồi làm đề, Chu Dung ở ngoài muốn làm gì thì làm, cô bật nhạc nên không nghe thấy.

Cô làm xong một tờ đề, quên cả thời gian, Ôn Vân Thư làm xong bữa tối, gọi cô, “Tiểu Dụ, ra ăn cơm thôi.”

Bác gái gọi hai lần nhưng không ai đáp, Chu Dung cười mỉa: “Nó nghĩ nó là đại tiểu thư con nhà giàu chắc, cơm canh xong xuôi đi gọi cũng không ra, cứ như là người khác phải hầu hạ nó không bằng.”

Ôn Vân Thư liếc Chu Dung, đặt mâm cơm lên bàn ăn, gõ cửa phòng cô rồi mới mở cửa ra, bà vỗ nhẹ vào vai cô, “Tiểu Dụ, ra ăn cơm thôi nào.”

Ôn Dụ xoay người lại, thấy Ôn Vân Thư, cô tháo tai nghe ra: “Bác ơi, cháu xin lỗi ạ, vừa nãy cháu không để ý.”

“Cái con bé này, xin lỗi cái gì chứ, thấy cháu chăm chỉ học hành như thế bác cũng vui lắm.” Ôn Vân Thư kéo tay cô: “Nếu anh cháu mà chăm được một nửa cháu thì bác cũng chẳng nhọc lòng đâu, đi rửa tay rồi ra ăn cơm nhé.”

Chu Dung không quan tâm Ôn Dụ, đến lúc Trình Hoài Sâm gọi điện bảo mình sẽ về nhà ăn cơm, bà ta mới nhìn đĩa cánh gà Ôn Vân Thư làm.

“Cả ngày ăn ở nhà tao, chỉ biết cắm đầu vào ăn, đừng có ăn nữa.” Chu Dung đến phòng bếp lấy đĩa, gắp cánh gà sang chiếc đĩa kia, chỉ để lại 2 miếng.

Ôn Vân Thư cau mày, “Nó không ăn hết chỗ cánh gà này đầu, mẹ đừng có quá đáng, người khác còn chưa ăn miếng nào đâu.”

“Tôi quá đáng chỗ nào, Trình Hoài Sâm là con cô, người ngoài là người ngoài, tôi thương cháu tôi thì sao, mai sau nó còn hiếu kính tôi, cô cả ngày chỉ biết nuôi con cho em trai cô, nó gả đi rồi không quan tâm cô sống chết thế nào đâu.”

Chu Dung nói chuyện không bao giờ quan tâm đây là lúc nào, cũng chẳng kiêng nể ai, Ôn Vân Thư và bà ta nói qua lại vài câu, cuối cùng bà ta đen mặt ném đũa đi, bưng đĩa cánh gà vào bếp, nhưng bà ta không bao giờ ngược đãi bản thân, đặt đĩa cánh gà vào trong nồi rồi đậy vung lại, Chu Dung đi tới bàn ăn, gắp vài miếng thức ăn vào bát rồi đi vào phòng mình.

Ôn Dụ không biết nên nói gì, cô không bao giờ nổi đóa lên với Chu Dung, vì bà ta là mẹ chồng của bác mình, cô không muốn Ôn Vân Thư khó xử, càng không nghĩ mình sẽ mãi sống trong ngôi nhà này, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người họ lúc nào cũng căng thẳng như vậy.

Trước khi cô mới chuyển tới đây, quan hệ của hai người họ vẫn tạm ổn, tới ngày lễ tết, Chu Dung nói vài câu với cô cho có lệ.

Nhưng khi cô chuyển vào ở, cô trở thành tội nhân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cô cũng đâu muốn vậy.

Sáng thứ 7, Ôn Dụ để mấy tờ đề thi vào trong balo, đi ra ngoài với Ôn Vân Thư, cô bảo mình tới nhà bạn làm bài nhưng lại đến quán net của Trình Hoài Sâm.

Thịnh Hoài Sâu chờ cô hồi lâu, thấy Ôn Dụ đi đến, anh chạy tới đón cô, cầm balo của cô, còn bảo:

“Trong quán ồn lắm ảnh hưởng đến chuyện học hành của em đấy, anh đã bảo em đừng đến rồi mà.”

Ôn Dụ biết Trình Hoài Sâm không trách mình, anh họ nói lại càng làm cô yên tâm hơn.

Khả năng tự chủ của cô tốt hơn người khác nhiều, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, chỉ cần cô muốn thì sẽ quyết tâm làm được.

Ôn Dụ làm trong 2 tờ đề mới nghỉ ngơi một lát, cô ngồi ở quầy lễ tân trông quán giúp Trình Hoài Sâm, thỉnh thoảng giúp khách nấu mì hay làm chân chạy vặt.

Trình Hoài Sâm bê hàng về, thấy Ôn Dụ đang đun nước để úp mì tôm, bấy giờ anh mới nhìn đồng hồ, cũng hơn 12 giờ trưa rồi, Trình Hoài Sâm áy náy bảo: “Em đói hả, đừng ăn mì nữa, để anh dẫn em đi ăn đồ ngon nhé.”

Ôn Dụ hơi đói thật nhưng cô nhìn gói mì bảo: “Đây là mì của khách bàn số 12, em pha xong rồi đưa cho người ta nữa.”

“Cậu ta muốn ăn mì thì sao em lại phải pha?” Trình Hoài Sâm ngớ người, tức giận bảo: “Hầu Tử, mày ra đây cho tao.”

“Sao thế?” Hầu Tử là đàn em của Trình Hoài Sâm, cậu ta làm thêm ở đây.

Trình Hoài Sâm cầm gói mì đưa cho cậu ta, “Mày để em tao làm chân chạy vặt cho mày hả, tự đi mà làm đi, muốn tìm đường chết phải không?”

Trình Hoài Sâm dẫn Ôn Dụ đi ăn cơm, mới ăn được một nửa thì bên cửa hàng lại gọi tới, tuy giờ là giữa ban ngày, anh cảm thấy em mình quá xinh gái, sợ bị người khác để ý đến nên gọi Hầu Tử qua đón cô, bấy giờ mới yên tâm đi làm việc khác.

Ôn Dụ ăn uống rất yên tĩnh, cô không nói lời nào, chỉ tập trung ăn cơm. Cô ngồi đối diện Hầu Tử, cậu ta nhuộm tóc màu vàng, ở cổ có hình xăm kín mít, khung cảnh này giống y như con gái nhà lành bị tên côn đồ đầu đường xó chợ bắt cóc.

Hầu Tử phát hiện ánh mắt mấy người quanh mình không đúng lắm, anh ta lại nhìn Ôn Dụ, cuối cùng mới hiểu tại sao người khác lại nhìn mình như thế, nhưng Ôn Dụ ăn quá chậm, cậu ta muốn giục cô ăn nhanh lên nhưng lại không dám, vì cậu ta sợ Trình Hoài Sâm đánh mình.

Cuối cùng người ta còn chụp ảnh hai người, như kiểu phải giữ lại bằng chứng, Hầu Tử không biết nên khóc hay cười, cuối cùng không nhịn được, bảo:

“Em gái, anh bảo này… em có thể ăn nhanh hơn được không? Một chút một chút thôi cũng được, anh sợ em còn chưa ăn xong anh đã bị người khác ghim thù mất.”

Ôn Dụ ngoan ngoãn gật đầu, cô nhanh chóng ăn hết bát mì kia.

Hai người bước ra khỏi quán, Hầu Tử khẽ thở phào, sờ túi mới phát hiện hết thuốc lá, mà gần đây có một cái siêu thị mini, anh ta bảo Ôn Dụ đợi mình ngoài cửa rồi vào mua bao thuốc.

Ôn Dụ ngồi xổm cạnh cột đèn bên lề đường, nhìn đàn kiến dưới đất, tiếng còi xe ngoài đường phá vỡ khung cảnh yên lặng, Ôn Dụ ngẩng đầu nhìn bên kia đường, nhìn chằm chằm về hướng ấy.

Mùa hạ qua được một nửa, người thiếu niên ấy vẫn hăng hái nhiệt huyết như xưa.

Cô nhìn Dư Dạng đứng cạnh bạn mình, hình như là đang đợi ai đó, Dư Dạng đứng trong đám đông, là người nổi bật nhất, cậu và đám bạn cười vài tiếng, có người đưa cậu một điếu thuốc, Dư Dạng không từ chối, nhận điếu thuốc đó.

Hóa ra cậu ấy cũng hút thuốc, Ôn Dụ nghĩ.

Hầu Tử mua bao thuốc lá, thấy cô ngẩn người ngồi một chỗ, gọi: “Đi thôi.”

Ôn Dụ “Vâng” một tiếng, không nhìn Dư Dạng nữa, cô về quán net cùng Hầu Tử.

Dư Dạng vừa mới đặt điếu thuốc vào miệng thì thấy cô gái ở siêu thị phía đối diện là cô bạn bàn trên, cậu còn thấy chàng trai tóc vàng, gần tai còn cạo vài đường, nổi bật nhất là hình xăm ở cổ, khoảng cách hơi xa nhưng cậu vẫn nhìn rõ.

Cô bạn bàn trên y như con mèo nhỏ, không ngờ cô sẽ quen loại người này.

“Dạng ca nhìn gì đó?” Bạn cậu cũng nhìn qua, thấy Ôn Dụ đi cùng Hầu Tử, tấm tắc bảo: “Con gái trông có vẻ trong sáng thanh thuần kiểu này nhưng chắc chơi qua bao nhiêu thằng rồi nhỉ?”

Dư Dạng cau mày, lườm cậu ta: “Ăn nói cẩn thận vào.”

Cậu với Ôn Dụ chưa biết nhau lâu nhưng ghét nhất là kiểu người mở mồm ra là sỉ nhục người khác.

Về quán net, Ôn Dụ lại nhớ tới Dư Dạng, cô không quen đám bạn bên cạnh cậu, có lẽ mấy người đó không phải là người cùng trường, chắc là bạn cũ của cậu, Ôn Dụ phát hiện mình không thể tập trung vào học được.

“Không cần đâu, tự tôi làm được, sao cậu lại ở đây?”

Ôn Dụ nghe thấy tiếng Trình Hoài Sâm nói chuyện với ai đó, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Trình Hoài Sâm kéo xe đẩy rồi bê hàng xuống rồi đẩy vào quán net, phía sau có bóng người cao ráo, cô nghiêng người sang bên cạnh, cố gắng nhìn xem đó là ai.

Tới lúc nhìn rõ mặt người đó, Ôn Dụ vô thức tránh đi.

Dư Dạng biết anh họ của cô ư?

Ôn Dụ hơi khẩn trương.

Trình Hoài Sâm thấy Ôn Dụ ở trong quán, vẫy tay gọi cô, “Ưu Ưu, lại đây với anh này.”

“Anh gọi em hả?”

Trình Hoài Sâm đưa danh sách đơn hàng cho Ôn Dụ, “Em giúp anh kiểm tra xem đã đủ chưa nhé, phía sau còn có 1 xe hàng nữa, anh phải đến đó xem thế nào, kiểm tra xong rồi thì gọi Hầu Tử ra đây, bảo cậu ta bê hàng vào quán.”

Trình Hoài Sâm đi ra ngoài, Ôn Dụ không dám nhìn Dư Dạng nữa, cô cúi đầu nhìn danh sách đơn hàng, đi vòng quanh chỗ xe đẩy, Dư Dạng lại gần cô, Ôn Dụ thấy vậy thì vội vàng đi ra chỗ khác.

Chào hỏi một câu thôi mà cô cũng không nói với cậu, lại đi vòng vòng lâu la như thế.

“Tôi đáng sợ lắm hả?”

Ôn Dụ đang kiểm tra hàng, mãi sau mới bình tĩnh lại, “Cậu…” Cậu ấy nói chuyện với mình ư?

Cô ngạc nhiên nhìn cậu, Dư Dạng cong môi cười, gõ tay vào danh sách hàng hóa: “Đủ hết rồi.”

Hầu Tử kéo hàng vào trong kho, Dư Dạng thấy Hầu Tử, cậu tới chỗ quần lễ tân, đứng cạnh Ôn Dụ: “Cậu mở máy tính lên đi.”

Trình Hoài Sâm về đến quán, vỗ vai Dư Dạng, bảo: “Cậu lớn rồi thì tới giúp tôi một tay đi, đừng hòng lừa tình em tôi, muốn chơi game thì trông quán hộ tôi, muốn chơi máy nào thì tùy cậu.”

“Em trưởng thành rồi mà.” Dư Dạng nhìn Ôn Dụ, “Trình ca, đây là em gái anh hả?”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Dư Dạng hỏi chuyện của mình, cô thấy trái tim mình như muốn rớt ra ngoài.

“Nói nhảm.”

“Vậy thì trùng hợp quá.”

Trình Hoài Sâm khó hiểm hỏi, “Trùng hợp cái gì cơ?” Lúc cấp 3 anh yêu đương nhiều lần, cảm thấy con gái độ tuổi này rất ngây thơ, hơn nữa Dư Dạng lại đẹp trai, vậy nên Trình Hoài Sâm phản đối chuyện yêu sớm.

Từ lúc Ôn Dụ lên cấp 3, anh họ cô nhiều lần nhắc cô không được yêu sớm, phải chăm chỉ học hành, cô biết Trình Hoài Sâm nghĩ gì, Dư Dạng còn chưa giải thích, cô đã nhanh nhảu bảo: “Bọn em là bạn cùng lớp, cậu ấy quen Tinh Tinh, Tinh Tinh lại chơi thân với em, cái này trùng hợp quá còn gì.”

Trình Hoài Sâm nửa tin nửa ngờ, “Thế à…”

“Trình ca, mấy chai nước ngọt này thì để đâu?” Hầu Tử đứng trong kho, hỏi Trình Hoài Sâm.

Ôn Dụ không dám nói chuyện với Dư Dạng, cô lấy đề thi trong cặp ra, nhưng có cậu ở đây nên cô không thể tập trung học hành được, vậy nên cô chọn một tập đề trắc nghiệm đơn giản.

Cô còn chưa lật sang trang khác, Dư Dạng ho một tiếng, chỉ một bài cô làm sai: “Câu này là C mới đúng.”

Ôn Dụ nhìn lại lần nữa, quả nhiên cô làm sai thật, “Cảm ơn cậu nhé.”

Dư Dạng ở lại không lâu lắm, cậu nhận được một cú điện thoại rồi đi ngay, quả nhiên có cậu là cô lại không tập trung nổi, lòng dạ càng rối bời lại càng dễ làm sai.

Nhưng cô cũng rất hâm mộ cậu, ở trên lớp chẳng mấy khi thấy cậu nghiêm túc học hành, mà cuối tuần cũng không học nhưng điểm lại rất cao.

Nếu cậu chăm chỉ học môn Tiếng Anh thì chắc chắn sẽ giành được hạng 1.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi