ÁNH TRĂNG NHỎ CHIẾU SÁNG CẢ TRÁI TIM ANH


Đến 6h tối anh chàng Hoàng Nam lạnh lùng từ trên lầu chậm rãi mở cánh cửa phòng, đôi chân nặng trĩu bước xuống, gương mặt chưa tĩnh hẳn đờ đờ nhưng mà người ta đẹp bất chấp mọi khoảng khắc nhóa.
Vừa bước xuống anh đi tới bàn ăn thấy bố mẹ của mình đang ngồi trên ghế nhưng trên bàn không có món nào cả chỉ có ba ly nước lọc đặt trên bàn, cảm thấy lạ anh định mở cái miệng kiệm lời của mình để hỏi chưa kịp mở lời cửa chính mở ra vang lên tiếng của một tiểu tiên nữ.
Không ai khác chính là Trang Nhi, sau khi biết nhà cô bán mì mẹ cậu liền gọi mì nhà cô để ủng hộ, cô bé lại là người giao mì đến vì là lần đầu đến nên không quen đường mém tí nữa là đi nhầm đường, vô tình trước sân nhà của anh cô thấy một ông lão đang tỉa cây bèn hỏi thăm thì mới biết ngôi biệt thự to bự trước mắt ấy lại là nhà anh, nó như cung điện vậy.

Cô bé liền bước vào tiếng nói vang lên:
"Cháu chào cô với chú ạ, cháu đem mì đến ạ
"Chào anh nữa nhé, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Bố mẹ anh mỉm cười chào lại cô nhưng ánh mắt vô tâm kia lại không thèm đến xỉa tới cô Trang Nhi cứ như không khí trước mặt Hoàng Nam vậy.


Bố anh thấy anh vậy bèn nói:
"Con bé người ta chào con con không thèm chào lại thì thôi đi còn không thèm nở một nụ cười"
Nghe được lời bố nói anh nhíu mày gương mặt lạnh lại càng lạnh, nhạt nhẽo đáp:
"Có thân đâu cần gì phải làm thế"
Nói xong anh cầm ly nước kế bên lên uống, bố anh bên này nhỏ giọng nói tiếp:
"Nay không thân thì sau này thân có khi sau này con còn mặt dày theo đuổi con gái người ta thì sao, ai biết được"
Thằng bé làm cho bị sặc, mệ cậu ngồi bế bên cũng thầm cười, chỉ có Trang Nhi người đứng im lặng nảy giờ trong bụng lại nghĩ"ối dồi ảnh mà có theo đuổi con con cũng không chịu đâu nhá người gì mà như Diêm Chúa ấy".

Không biết trong đầu lúc ấy nghĩ gì mà Trang Nhi nhà ta liền nhanh miệng nói:
"Có theo đuổi cô gái nào thì người ta cũng không đựng chịu nỗi gương mặt cục súc ấy đâu ạ".
Nói xong cô bị anh lườm cho một phát, liền giả lơ quay mặt sang chỗ khác, cô Mai lên tiếng:
"Mì cũng hâm nóng nảy giờ rồi cháu cũng vào ăn đi hẳn rồi về"
Cô bé khách sáo từ chối lấy cớ về nhà còn ôn tập để vào lớp 6 liền chuẩn bị sách dép chạy thì nhớ ra cô Mai chưa đưa tiền, ánh mắt ngượng nghịu quay lại nhìn ba người.

Lúc ấy cô Mai cũng nhận ra liền lấy tiền trong ví ra bảo với cô:

"cô đưa cháu hai trăm, tiền mì bao nhiêu thì cháu đưa cho mẹ còn dư thì lấy để dành mà dùng"
Nghe xong tiên nữ nhỏ liền ngại ngùng khách sáo bảo không nhận, một hồi đùng đẩy cuối cùng cô Mai nói quá liền nhận cho cô vui trong bụng nhỏ kia nghĩ"cô mà lấy lại thiệt chắc cháu xĩu cái rật tại chỗ".
Cô bé nhận lấy tiền xong nói: "dạ con cảm ơn cô ạ, con chào cô với chú nhé ạ chúc cả nhà ăn ngon miệng ạ"
Nói xong ánh mắt liền nhìn cái người đẹp trai kia, nhìn từ góc độ của cô bé thì thấy góc nghiêng tuyệt đẹp luôn mũi cao thẳng tấp, mi dài lại còn hơi cong cong nữa, da trắng,tay thon ngón tay dài nói chung là"Perfect" cả nhà à.
Liền nói châm chọc anh một câu:" tạm biệt người đẹp tính như lửa than nhá, em về đây".
Nói xong cô bé mang dép rời đi về đến nhà cũng đã gần 7h tối, ba mẹ cô đang ngồi xem tivi ăn dưa hấu thấy cô về liền hỏi:
"Con về rồi à lại đây ăn dưa hấu với ba mẹ".
Cô bé trả lời lại:" dạ con không ăn đâu ạ, tiền cô Mai đưa đây ạ cô đưa con hai trăm bắt con phải nhận thế là con nhận"
Cô bé này bản tính thành thật nên bố mẹ rất tin cô liền không tính toán mà cho cô tờ năm mười ngàn bỏ heo đất, sắc mặc Trang Nhi vui như tết xuân ấy nhanh chạy lên phòng bỏ tiền vào heo, lên phòng thấy trên bàn sách vở đã đầy đủ còn có chiếc balo thêu hoa hướng dương vô cùng xinh lại háo hức vào năm học mới của bậc THCS.
...
Nhà bên kia ăn xong mì thì bố mẹ của anh đi vào phòng giải quyết công việc.


Nhà anh có một công ty lớn có tiếng trong và cả ngoài nước bố anh làm tổng giám đốc còn mẹ của anh thì lại là trợ lý của bố anh tuyệt quá chứ lị
Công ty sau này cũng sẽ thuộc về Hoàng Nam anh, anh học giỏi tất cả các môn lại có hứng thú với việc kinh doanh điều hành công ty của bố mình từ nhỏ nên rất muốn sớm ngày học xong để vào làm.
Sau khi ăn xong anh cũng đi lên phòng ngồi vào học thì trong đầu lại nghĩ"đúng thật là nhóc lì lợm cả gan dám nói vậy với mình, có đánh chết mình cũng sẽ không để ý đến con bé đó"
Một lác định thần lại anh liền làm hết đóng bài tập trên bàn rồi ngủ quên đến sáng lúc nào chả hay.
Anh hàng ngày vẫn như thường, tuy nghĩ hè nhưng mà mấy cô nàng tiểu thư kia luôn đem thư tình đến cho cậu đến nỗi khiến chàng trai nạng nùng này nghĩ trong bụng" con gái sao lại mạnh dạn đến thế chứ nhàm chán".
Cuộc sống cứ như vậy chưa thay đổi gì cả lặng lẽ trôi qua một tuần trong một tuần ấy có mấy hôm Trang Nhi nhà ta cũng thường hay giao mì đến cho nhà anh sẵn tiện còn châm chọc "Đại Băng Cực" nọ mấy câu rồi lễ phép chào người lớn trở về nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi