ÁNH TRĂNG NƠI THIÊN ĐƯỜNG

01

Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn.

Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.”

Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ.

"Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?"

Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn.

Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người.

"Tự mình tìm đi."

Tống Mộ Hàn sững sờ.

Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu."

Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh.

Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt.

Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh.

Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém.

Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất, hắn nói:

"Tiểu Noãn, nếu như anh tìm được em sớm hơn, em đã không phải chịu những thương tổn như vậy."

"Đừng sợ Tiểu Noãn, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em."

Tống Mộ Hàn thực sự rất tốt với tôi.

Tôi nhào vào vòng tay hắn, Tống Mộ Hàn sững người, rồi từ từ ôm lấy tôi.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, mấp máy môi: “Những kẻ b.ạo lự.c học đường em đều đã vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, có anh ở đây, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa phải không?”

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi trúng tuyển vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, nơi Tống Mộ Hàn đang theo học.

Vào ngày công bố điểm thi, hắn đã tỏ tình với tôi.

Trước khi nhận hoa, tôi hỏi hắn: "Là bởi vì em đã cứu anh, hay là anh thật lòng thích em?"

Tống Mộ Hàn quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng nói: "Lục Noãn, người anh thích chính là em, không vì bất kỳ một lý do nào khác."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi