ÁNH TRĂNG NƠI THIÊN ĐƯỜNG

05.

Sau ngày hôm đó, lễ đính hôn không được tổ chức trọn vẹn.

Nhà họ Tống trước đây đối xử với tôi ôn hoà, nay cha mẹ hắn lên án mạnh mẽ, nói tôi dối trá, vì vinh hoa phú quý dám mạo danh thay thế.

Tống Mộ Hàn cũng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: “Anh nói yêu em không liên quan tới nguyên nhân khác, nhưng tất cả được xây dựng trên cơ sở em không lừa dối anh.”

Tôi cười vô tình: “Nếu đã vậy thì anh đưa tiền cho em rồi em sẽ không bao giờ quay lại?”

Tống Mộ Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Lục Noãn, anh cho em một cơ hội nữa, vì sao phải mạo danh cô ấy? Anh không tin em làm vậy chỉ vì tiền.”

“Tại sao? Đương nhiên là vì trả thù Lục Trân Châu chứ gì nữa, dù sao tôi biến thành như bây giờ là do bị cô ta hại, chỉ cần cô ta thất vọng là tôi hạnh phúc.”

Tôi ghé sát tai Tống Mộ Hàn: “Anh biết không? Sở dĩ tôi bị bắt nạt hai năm chỉ vì một câu nói của Lục Trân Châu.”

Lục Trân Châu ghét mình viết chữ không đẹp nên nhờ tôi viết giùm một lá thư tỏ tình.

Tôi và Lục Trân Châu lớn lên cùng nhau ở một cô nhi viện, loại chuyện vặt vãnh này tất nhiên tôi sẽ không từ chối.

Sau đó con nhỏ đầu gấu nổi nhất trường cầm thư tìm Lục Trân Châu. Không biết là sợ hãi hay chỉ đơn giản là trốn tránh trách nhiệm cô ta chỉ vào tôi: “Là…Là Lục Noãn tặng.”

Kể từ ngày đó tôi rơi vào cơn ác mộng sâu thẳm nhất.

Bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị xé sách giáo khoa, trên ghế bị bôi sơn đỏ, tất cả chỉ là món tráng miệng. Họ dí đầu tôi vào một hồ bơi đầy nước, đến khi tôi gần nghẹt thở mới buông tay. Sau đó hết lần này đến lần khác tôi bị mắc chứng sợ nước. Họ chặn tôi ở cầu thang, vừa hút thuốc vừa cười, họ dí tàn thuốc vào người tôi.

Sự việc phát triển đến mức mà mọi thủ đoạn bình thường hay bắt nạt tôi không còn đủ thỏa mãn bọn chúng. Khuôn mặt cười của họ ẩn đằng sau đèn flash của điện thoại di động. Họ nói, “Lục Noãn, nếu mày dám nói ra, tao thề, ngày hôm sau mày sẽ thấy những hình ảnh xuất hiện trên internet.”

Và Lục Trân Châu, người đã sống nương tựa lẫn nhau trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ bắt nạt, trở thành nạn nhân tiếp theo, thậm chí còn hùa theo họ làm tổn thương tôi.

Tống Mộ Hàn trầm mặc. Cũng đúng, Lục Trân Châu đối với tôi không tốt đến đâu, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, từ nay về sau em không cần sợ hãi.”

Tôi lắc đầu: “Tống Mộ Hàn, tôi đã đạt được mục đích của mình, cho nên tôi sẽ không cùng anh dây dưa nữa.”

Thật lâu sau hắn nói khẽ: “Cho nên em quen anh chỉ để trả thù cô ấy? Em có thật sự yêu anh không?”

Tôi chắc chắn như đinh đóng cột: “Từ trước đến nay chưa từng.”

Tống Mộ Hàn lạnh băng thất vọng nhìn tôi: “Lục Noãn, anh không muốn tiếp tục gặp em nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi