ÁNH TRĂNG RƠI VÀO BỂ TÌNH

Lời này vừa nói ra, căn phòng nhất thời yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, tư tưởng hóng chuyện của mỗi người đều bùng nổ ra, hóa ra nguyên nhân thật sự của đóa hoa cao lãnh Đường Thừa Tuyên không gần phụ nữ trong lời đồn lại là...

Lãnh cảm (1)?

(1) Lãnh cảm tình d.ục là tình trạng không cảm thấy hoặc gần như không có hứng thú gì trong hành vi tình d.ục, thậm chí còn cảm thấy ghê sợ với chuyện tình d.ục.

K.ích thích.

Có phải bởi vì lớn tuổi hay không? Dù sao cũng có đàn ông đến 25 tuổi đã không được nữa...

Mọi người vội vàng quan sát vẻ mặt của Đường Thừa Tuyên, chỉ thấy người đàn ông vẫn có dáng vẻ lạnh lùng như trước, chỉ là lông mày càng nhíu chặt, khuôn mặt sa sầm lại như đang cố kìm nén điều gì đó.

Nhưng nhóm quần chúng hóng chuyện lại nhìn ra một tia cô vợ nhỏ uất ức.

Thẩm Niên chậm rãi đứng dậy, nghĩ thầm hôm nay đến đây có thể trêu ghẹo Đường Thừa Tuyên một phen coi như chuyến đi này cũng không tệ. Cô đang đi ra cửa thì cổ tay đột nhiên bị người đàn ông kéo lại, Thẩm Niên đau đớn, nhăn mày rồi lại thả lỏng ra, ngả ngớn hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Cô bày bộ dáng nắm chắc phần thắng, khóe mắt quyến rũ người khác.

Dáng vẻ cô gái cắn môi dưới trong đêm mưa khiến người khác thương tiếc vào lần đầu gặp nhau nhiều năm trước hiện lên.

Khi đó, trong bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình, Thẩm Niên bị bóc trần thân phận thiên kim tiểu thư giả.

Khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, xe của người đàn ông vừa hay dừng ở trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng của Đường Thừa Tuyên bị ánh sáng hắt qua, mờ ảo không rõ: “Lên xe.”

Thẩm Niên nhìn người đàn ông lạnh nhạt kiêu ngạo kia, có lẽ có địa vị cao, trên người anh có mấy phần không giận tự uy (2), khuôn mặt đẹp tinh xảo, lại có thể nhìn ra được vài phần bạc tình.

(2) Không giận tự uy: Không cần tức giận nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Những hạt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống theo mái tóc cô, cô không mở nổi mắt.

“Tôi là chú hai của cháu, Đường Thừa Tuyên.”

Thẩm Niên cũng không biết mình đã lên xe như thế nào, toàn thân cô ướt đẫm, sợ làm bẩn xe của Đường Thừa Tuyên nên không dám tùy ý di chuyển, sợ sệt nên tay nắm chặt vạt áo: “Cảm ơn.”

Thẩm Niên nghĩ đến mình đã không còn là người của nhà họ Thẩm, không còn quan hệ với Đường Thừa Tuyên nữa, vì thế nuốt hai chữ “chú hai” xuống, xa lạ mà gọi: “Đường tiên sinh.”

Nhà họ Thẩm và nhà họ Đường đã qua lại từ lâu, Thẩm Niên gọi Đường Thừa Tuyên một tiếng chú hai, chỉ có vậy. Giữa hai nhà không có quan hệ huyết thống, bây giờ cô cũng không phải là người của nhà họ Thẩm, Đường Thừa Tuyên lúc này có thể đến đón cô thật sự là có lòng nhiệt tình.

Cô cho rằng người đàn ông có khuôn mặt sắc bén này là người tốt: “Sau này tôi sẽ báo đáp anh.”

Có lẽ cảm thấy thú vị, người đàn ông híp mắt: “Báo đáp như thế nào?”

“Tôi trả tiền.”

“Thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”

...

Đường Thừa Tuyên không biết, từ khi nhìn thấy Thẩm Niên yếu đuối trong đêm mưa lạnh giá đã giăng một tấm lưới thật lớn về phía anh. Cô che giấu sự thật về bệnh trạng của mình, lợi dụng anh không chú ý đến mà chậm rãi ăn mòn máu thịt của anh, cuối cùng ngay cả xương khô cũng không còn một mảnh.

Anh kéo Thẩm Niên đi vào phòng bao bên cạnh, nâng đầu gối lên đè cô ở trên sofa, giọng nói loáng thoáng chứa sự tức giận: “Chơi vui không?”

Ngủ với anh, rời đi, giờ lại trở về trêu chọc anh, chơi vui không?

Đáy mắt người đàn ông mang theo vài phần hung hãn, đầu gối dùng sức đè lên đùi cô, như thể tất cả sự bất mãn và tức giận đều dồn hết vào đó.

Thẩm Niên nằm ở trên sô pha, mái tóc dài như thác nước rơi lả tả rải rác trên ghế sofamàu xanh sẫm, trông rất đẹp mắt. Trên mặt cô không những không có vẻ hoảng sợ, ngược lại một bên khóe môi khẽ cong lên: “Tôi làm sao chứ?”

Giọng nói càn rỡ đến mức khiến người ta muốn hung hăng đè cô ở trên sofa mà làm.

Đường Thừa Tuyên cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, mờ ám, lại nguy hiểm, dường như chỉ cần dùng sức là có thể cắt đứt cổ mảnh khảnh của cô, anh nói: “Sao em dám trở về?”

Cho dù là bao nhiêu năm sau Đường Thừa Tuyên cũng không thể quên được cơn điên cuồng và bệnh trạng của Thẩm Niên đêm đó, giống như một liều thuốc độc xâm nhập vào thân thể rồi khảm vào tận xương của anh.

“Có gì mà không dám?” Bàn tay mềm mại của cô đặt lên đùi Đường Thừa Tuyên, một tay khác túm chặt cà vạt của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng phả ở bên môi anh: “Không phải anh nói mình không thiếu tiền sao? Tôi thay đổi cách báo đáp, vậy chẳng phải... đã thanh toán xong sao?”

Nếu đã thanh toán xong thì tại sao lại không dám?

Cô nhìn mắt người đàn ông, cảm thấy bộ dáng mất kiềm chế này của anh hết sức buồn cười.

Đường Thừa Tuyên vẫn giống như mấy năm trước, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, giống như không có bất cứ thứ gì có thể dấy lên cơn sóng ở trong mắt anh.

Cơn phẫn nộ trong lòng lại dâng lên như núi, đã thanh toán xong?

Một Đường Thừa Tuyên luôn thuận lợi trên thương trường chưa bao giờ nghĩ tới mình lại bị một cô gái đùa giỡn như thế này. Anh cảm thấy sự tê dại trên đùi, thu hồi gông cùm xiềng xích ở trên người cô, đứng thẳng trước mặt cô.

Mặc dù Thẩm Niên đang nằm dường như vẫn chiếm ưu thế, cô đứng lên: “Đường tiên sinh có bằng lòng đánh cược với tôi không, nếu tôi thắng anh thì anh sẽ từ bỏ việc thu mua Duyệt Hòa.”

Đường Thừa Tuyên nhìn bộ dạng tùy ý của cô, cười nhạt: “Em nghĩ sao, dựa vào cái gì mà tôi phải đánh cược với em?”

Mọi bàn tính trong lòng Thẩm Niên đều đã tính xong, không ngờ rằng lại bị Đường Thừa Tuyên lập tức phá hỏng, đúng là cô vẫn thích người thương nhân khôn khéo này, sao khi từ chối người khác cũng có sức hấp dẫn như vậy.

Vì thế cô cong môi cười.

Mi mắt của Đường Thừa Tuyên rũ xuống, sau đó lại chậm rãi nâng lên, giọng nói nhẹ nhàng như ánh trăng nhưng lại mang theo vài phần tàn nhẫn: “Vốn dĩ có mua hay không mua đều giống nhau, nhưng bây giờ thì nhất định phải mua.”

Khuôn mặt của Thẩm Niên cứng đờ trong chốc lát, rồi sau đó hung hăng nhìn anh.

Đường Thừa Tuyên đã từng gặp quá nhiều ánh mắt như vậy, hoặc là oán hận hoặc là phẫn nộ uất ức, nhưng chưa từng có một ánh mắt nào giống như Thẩm Niên, giống như ngay sau đó sẽ nhào lên cắn vào cổ anh.

Anh không chút để ý mà sửa sang lại nếp nhăn trên ống tay áo, vừa mới đi đến cửa thì người phụ nữ điên phía sau đột nhiên nhào đến hôn lên cổ anh. Đường Thừa Tuyên theo bản năng phản kháng lại, anh duỗi tay ra giữ tay của Thẩm Niên, lại không cẩn thận chạm vào vòng eo thon nhỏ mà một tay có thể ôm hết của cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông như bị bỏng, hàng phòng thủ đã bị đánh tan chỉ vì một khoảnh khắc do dự này.

Người phụ nữ kia như dính chặt trên người anh, cả người Đường Thừa Tuyên đều là nhiệt độ của cô, đợi đến khi anh kéo Thẩm Niên xuống thì trên cổ bị cắn một cái, anh duỗi tay sờ sờ, suýt nữa nghĩ rằng đã chảy máu.

Thẩm Niên đắc ý mà mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Hứa Ý đang canh giữ ở cửa còn nháy mắt với anh ta.

Hứa Ý như bị điện giật một cái, nhìn thấy Đường Thừa Tuyên đi ra mới thu hồi lại nét mặt.

Anh ta vừa quay đầu liền thấy quần áo của Đường Thừa Tuyên có chút xộc xệch, trên cổ và cổ áo sơ mi đều có vết son môi, thậm chí trong mắt còn có một tia đ.ộng tình khó có thể bắt gặp.

Nhớ đến Thẩm Niên vừa mới đi ra, Hứa Ý lập tức đã nghĩ sai lệch, trên quần áo của hai người đều có nếp nhăn, lại ở trong không gian khép kín như thế này...

Chẳng lẽ...

Hứa Ý bị sặc nước miếng.

Bầu trời vốn âm u đã bắt đầu đổ mưa, Thẩm Niên đi đến cửa Club, Kỷ Hồng liền hỏi: “Thế nào rồi?”

“Không nói đùa.” Thẩm Niên bị nghiện thuốc lá, lấy một điếu thuốc từ chỗ Kỷ Hồng, đưa lên miệng châm lửa, trong làn khói thuốc cô nhìn thấy Đường Thừa Tuyên đi ra từ Club.

Đã nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu tình cảm như trước.

Cô cong môi lên, một chiếc xe dừng trước mặt cô, Đường Trí bật ô đi tới: “Thẩm Niên! Anh đến đón em này.”

Thẩm Niên híp mắt, tựa như nhìn thấy đứa nhỏ ngây thơ, buồn cười nói: “Ai nói cho cậu biết tôi ở đây?”

Ngay sau đó cô lại nghĩ, nhất định là đồ phản bội Khám Hoan kia, bởi vì trên đường đến club cô đã gửi tin nhắn cho Khám Hoan.

Mưa càng lúc càng to, ngay cả tiếng người ta nói chuyện cũng dần mơ hồ, ở đằng xa còn có tiếng sấm, Đường Trí tiến lại gần: “Thật đáng sợ, em mau đi theo anh đi.”

“...” Cô dập điếu thuốc, cầm lấy túi xách trong tay Kỷ Hồng, đưa chìa khóa xe cho cậu ta: “Anh lái xe của tôi về đi.”

Đường Trí ân cần che ô cho cô, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Thừa Tuyên ở phía xa, khuôn mặt xanh mét hơi run lên, ngay cả tay đặt trên lưng Thẩm Niên cũng hạ xuống.

May mắn là chỉ một lát sau xe của Đường Thừa Tuyên đã biến mất trong màn mưa, Đường Trí thắt dây an toàn rồi thở dài nhẹ nhõm: “Đến nhà anh ăn cơm nhé, bố mẹ anh đều rất nhớ em.”

Cậu ta có vẻ rất vui mừng, nguyên nhân bởi vì bố mẹ vốn không thích Thẩm Niên nay rốt cuộc cũng chấp nhận cô, còn chủ động bảo Đường Trí đưa Thẩm Niên về nhà ăn cơm. Vậy có phải nghĩa là hôn ước của hai người bọn họ có thể thực hiện được hay không?

Thẩm Niên nhướng mày, nhớ cô sao?

Cô cười lạnh một tiếng, lại nhớ đến hôn ước với Đường Trí: “Được.”

“Thẩm Niên, đã lâu rồi em không gặp anh, không nhớ anh sao?” Đứa trẻ cao lớn lộ ra một mặt ngây thơ: “Gọi tiếng “anh” nghe chút đi?”

Chẳng phải cậu ta chỉ đi ba ngày sao?

Thẩm Niên ngả người ra phía sau, lấy ra một thỏi son từ trong túi xách, chậm rãi trang điểm: “Chưa đủ lông đủ cánh còn tôi muốn gọi cậu là anh?”

Không biết sao Đường Trí lại nhớ đến lúc còn học cấp ba, khi đó cậu ta rất muốn Thẩm Niên gọi cậu ta là anh, nhưng sau này mới phát hiện hóa ra người cô thích chính là chú hai Đường Thừa Tuyên của mình.

Cô không muốn gọi cậu ta là anh, bởi vì cô muốn làm thím của cậu ta!

“Lông của anh không đủ dài, vậy của chú hai thì đủ dài sao?”

Thẩm Niên vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, khóe môi kéo ra nở một nụ cười ngầm hiểu, ẩn ý sâu xa nói: “Cậu nói xem.”

Đường Trí nhìn thấy vẻ mặt của cô thì không thể không: “Chẳng phải em không thích chú ấy sao?”

Cậu ta mới đi công tác ba ngày mà đã nhem nhóm tình xưa rồi?

“Cậu biết cái gì?” Thẩm Niên cười nhạo một tiếng: “Đồ trẻ con.”

Đường Trí không nhịn được nữa: “Em đừng quên chú hai cũng là người có hôn ước, em và chú ấy không có khả năng đâu.”

Đáy mắt của Thẩm Niên mất sạch ý cười, ngoài miệng trả lời qua loa: “Biết rồi.”

Ngay từ ba năm trước, Đường Thừa Tuyên đã nói với cô rồi.

Ô tô đi vào khu biệt thự, Thẩm Niên đợi cậu ta dừng xe rồi đi xuống, đúng lúc mưa vừa tạnh, cô nhìn thấy một vườn hoa hồng đỏ. Có lẽ là bởi mưa to, những cánh hoa mỏng manh rơi rụng trên mặt đất, thậm chí một số còn bị gió thổi bay lên bậc thềm trước biệt thự.

Đường Trí sống ngay bên cạnh Đường Thừa Tuyên, khu vườn mà Thẩm Niên nhìn là vườn hoa hồng nhà Đường Thừa Tuyên.

Vẻ khoa trương trên người cô thu lại vài mohaafn, trước mắt dần dần hiện lên hình dáng của một cô gái nhỏ.

“Anh ơi, em thích hoa hồng.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa xôi không thể với tới như ánh trăng kia: “Thật đẹp.”

Người đàn ông hờ hững nhìn cô: “Vậy thì trồng toàn hoa hồng.”

...

Đường Trí bỗng dưng có chút hối hận khi đưa cô về, vội vàng đi đến bên cạnh định chắn tầm mắt của cô: “Bố mẹ anh đang đợi em ở bên trong rồi.”

Hai người kia... Thẩm Niên cười nhạo một tiếng, ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Vậy để cho bọn họ tiếp tục đợi đi.”

Cô bước lên cầu thang, đúng lúc gặp dì Tôn, người giúp việc của nhà Đường Thừa Tuyên, một lúc lâu sau đối phương mới nhận ra Thẩm Niên, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

“Cô Thẩm, cô trở lại rồi.”

Thấy ánh mắt của cô nhìn về phía vườn hoa hồng, dì Tôn nói: “Lúc ấy ông chủ nói nhổ hết tất cả những bông hoa này, tôi thật sự không nỡ bỏ cho nên vẫn giữ lại.”

Ý cười trên mặt Thẩm Niên càng đậm hơn, Đường Trí nhìn có chút không hiểu.

Rõ ràng người đàn ông kia muốn xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của cô, tại sao cô vẫn có thể cười vui vẻ đến vậy?

Thẩm Niên xoay người chuẩn bị đi, một con chó nhỏ màu trắng đột nhiên chạy tối, cô vừa cúi đầu nhìn liền bị dọa sợ: “Là mày sao?”

Đã qua nhiều năm như vậy mà chú chó nhỏ vẫn còn nhớ mùi trên người cô.

Năm đó cô đã từng cho con chó lang thang này ăn, Đường Thừa Tuyên trông thấy liền bảo cô nhận nuôi, Thẩm Niên từ chối: “Anh biết không? Nếu em muốn nuôi nó, nhất định em phải có trách nhiệm với nó.”

Đôi mắt của cô gái sáng lấp lánh, giống như tất cả các vì sao rơi vào đó.

...

Thẩm Niên ngồi xổm xuống xoa đầu chú chó, lơ đãng hỏi: “Đường Thừa Tuyên nhận nuôi sao?

Dì Tôn do dự một chút: “Đây là tôi nuôi, ông chủ không có ý định nuôi thú cưng.”

Không có ý định đó? Trong đáy mắt của Thẩm Niên mang theo ý cười rõ ràng, lông mi nâng lên, đuôi mắt nhuộm một tia phong tình: “Chú chó này tên là gì?”

Dì Tôn ngẩng đầu lên dè dặt liếc mắt nhìn Thẩm Niên một cái: “Tên thì là ông chủ đặt, tên là... tên là...”

Bà ấy ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Thẩm Niên.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi