ÁNH TRĂNG SÁNG NẶNG 100 KÍ LÔ

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Long Đông Cường, cả hai nằm xuống bãi cỏ.

Phương Mãn lộn mèo đến bên Kiền Thiên Ý, mở lời: “Đã – đỡ — hơn – chưa?”

Kiền Thiên Ý chầm chậm nở một nụ cười: “Đỡ — rồi.”

Phương Mãn lộn lại bóng râm dưới gốc cây, những chiếc lá xanh biếc được ánh mặt trời chiếu rọi, bầu không xanh mây trắng ẩn hiện qua từng kẽ lá. Gã nghĩ, không biết Khổng Khuyết đã nằm trên cỏ bao giờ chưa nhỉ? Phương Mãn thực tình khó mà mường tượng được dáng vẻ nằm trên bãi cỏ của Khổng Khuyết, rất muốn hắn nằm xuống một lần. Gã cảm thấy những tia nắng như những mảnh vỡ mà chiếu xuống mặt hắn hẳn là rất đẹp.

Đúng lúc này, Kiền Thiên Ý chợt lên tiếng, tốc độ chậm rì: “Đạo —— diễn —— Phương —— ơi.”

“Ei ——,” Phương Mãn lại lăn sang, kìm lòng không đặng nói chậm theo, “Gì thế?”

“Anh – có – món – nghề – gì – biểu – diễn – được – không?”

Phương Mãn ra chiều ngẫm nghĩ: “Nhiều lắm, anh đây từ nhỏ đã là cây văn nghệ của xóm, đa zi năng cái gì cũng biết. Hát hò nhảy múa càng khỏi phải nói. Anh không tham gia Xuân Vãn[1] là tổn thất lớn của nhân dân cả nước đấy.”

[1] Xuân Vãn là Gala cuối năm chào xuân của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc chiếu vào tối 30 Tết hàng năm.

Kiền Thiên Ý chầm chậm quay sang nhìn, mặt kiểu “anh nói thế này tôi đỡ thế quái nào được”.

Phương Mãn hớn hở hỏi: “Gì đấy gì đấy, sao hỏi cái này? Muốn xem anh đây biểu diễn tài năng trên bãi cỏ à?”

“Sắp – Đoan – Ngọ – rồi.” Kiền Thiên Ý ngoắc tay, “Đông – Đông – anh – nói – đi.”

Long Đông Cường khiến Phương Mãn đứng hình chỉ với câu đầu tiên, “Mỗi năm vào tết Đoan Ngọ, ngài Khổng sẽ tổ chức một bữa tiệc năm, như kiểu cuộc họp thường niên của công ty ấy.”

Phương Mãn: “…”

Vì lương sẽ x2 vào dịp lễ, đâm ra có rất nhiều kẻ trong nhóm tình nhân sẽ giở đủ trò đòi gặp Khổng Khuyết. Bởi lẽ đó, Khổng Khuyết đã quy định vào Tết Đoan Ngọ hàng năm, mọi người sẽ được đến lâu đài của Khổng Khuyết ở Anh và lên sân khấu biểu diễn để thu hút sự chú ý của Khổng Khuyết.

Long Đông Cường nói: “Tình nhân của ngài Khổng chủ yếu là idol, ngôi sao, đua nhau lên sân khấu ca hát nhảy múa, còn Thiên Thiên của chúng tôi… Thầy Phương biết rồi đấy. Nó ngơ ngơ ngáo ngáo lên sân khấu, anh đoán xem nó làm gì?”

Phương Mãn: “Chơi game, phá đảo làm quà chúc mừng Khổng Khuyết?”

“Úi giồi anh đánh giá cao nó quá,” Long Đông Cường vỗ bộp phát vào chân Kiền Thiên Ý, “Thiên Thiên lên sân khấu đánh Thái cực quyền!”

Phương Mãn: “Phụt hahahahahhahahhahaha….”

Long Đông Cường kể tiếp: “Nhưng Thiên Thiên chúa lười, nên chưa đánh được hai phát đã vờ ngã, lăn đùng ra đất.”

Phương Mãn không nhịn được cười: “Thông minh.”

Nói đến đây, Kiền Thiên Ý rốt cuộc phải đi vào vấn đề chính: “Đạo – diễn – Phương, bọn – mình – lập – team – biểu – diễn – đi?”

Phương Mãn: “Để cậu lên sân khấu khỏi phải động đậy, làm đạo cụ cho tôi diễn chứ gì?”

Kiền Thiên Ý thành thật gật đầu.

Phương Mãn nói rất chi là quách tỉnh: “Ok chốt, diễn bừa kiểu gì chả được. Mà cậu thấy chủ tịch Khuyết nhà mình có cái sở thích nhạt nhẽo vl nhờ. Triều nhà Thanh đắp chiếu từ kiếp nào rồi mà giờ nó mới lập tam cung lục viện, ủa nhiều tiền quá đếch biết tiêu vào đâu à. Để lát anh qua bảo nó mới được.”

Vừa dứt lời, một mùi vang đỏ xộc đến từ đằng sau. Khổng Khuyết đang đứng dưới tàng cây, nay mặc cả cây vest đen chỉnh tề, chống ba-toong đầu chim công lộng lẫy, đẩy kính nghệ như đang chụp họa báo, cười mỉm nói: “Bảo đi.”

Phương Mãn vội vàng loẹt xoẹt chạy đến, vừa hèn vừa nhây hô to: “Chủ tịch Khuyết vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi