ÁNH TRĂNG SÁNG NẶNG 100 KÍ LÔ

Phương Mãn đến công ty, vừa mở được máy tính đã thấy Tằng Kim Hâm chạy tới kể drama cho mình.

—— Lão Du, kẻ đã thuê xã hội đen đến tẩn Phương Mãn đã bị tạm giam vì tội cố ý gây thương tích.

Phương Mãn có thể chắc chắn việc lão Du bị bắt đi uống trà với cảnh sát là tác phẩm của Khổng Khuyết. Làm vậy vừa để tỏ ra thiện chí, cũng vừa là để thị uy.

Dưới tình huống không có sự tham dự của nạn nhân mà vẫn tống người vào đồn được, đây là thủ đoạn cỡ nào?

Nếu anh dũng từ chối Khổng Khuyết, người tiếp theo phải ăn cơm tù sẽ là gã đúng không?

Phương Mãn: Sợ.

Đi làm về, Phương Mãn thả người trên sô pha, soi mình trong gương chán chê xong mới gọi điện cho Lý Bí.

Haizzz sao mà bảnh quá trời quá đất, có khác gì Ngô Ngạn Tổ của Bắc Kinh đâu, Khổng Khuyết đúng là có mắt khi nhìn trúng mình cho vai người thay thế.

Hàng tá tiểu thuyết chủ tịch bá đạo đã tiết lộ một sự thật, nếu muốn bớt rắc rối thì đừng để chủ tịch bá đạo phải nói ra câu: “Hay lắm, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi”. Chiếu theo lời của Lý Bí là xưa giờ Khổng Khuyết chưa từng bị ai từ chối, giờ nếu gã mà kiên cường bất khuất, thà chết không chịu sẽ khiến Khổng Khuyết nảy sinh tâm lý nổi loạn ngay.

Cũng sắp tiết kiệm được khoản kha khá rồi, Phương Mãn không thể từ bỏ mọi thứ trước mắt mà quay đầu bỏ chạy, càng không dám đánh cược vào hậu quả của việc từ chối Khổng Khuyết. Hiện tại gã chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là làm trai bao của sếp tổng đẹp như tiên trên trời.

Ôm Lươn Văn Chó vào lòng, Phương Mãn gọi điện cho Lý Bí. Đầu dây bên kia lên tiếng trước, “Xin chào anh Phương Mãn.”

Phương Mãn ho khan một tiếng, chào hỏi trước câu: “Hi anh Bí, bộ phim hôm nọ tuyệt chứ?”

Lý Bí im lặng một cách quỷ dị, lát sau mới đáp: “Rất tuyệt.”

Phương Mãn không nghĩ nhiều đến sự im lặng khác thường của Lý Bí vì tưởng Lý Bí bị dọa sợ khi nhớ lại bộ phim kia. Gã nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Lý Bí: “Vâng, anh Phương Mãn. Khi nào anh rảnh để tôi đến đón anh đi ký hợp đồng.”

Phương Mãn: “… Tôi chỉ bảo đã nghĩ kỹ thôi mà. Sao anh dám chắc tôi đồng ý chứ không phải từ chối?”

Lý Bí đáp: “Chắc là do anh Phương Mãn là người giỏi phán đoán tình huống. Tôi tin rằng anh có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.”

Nói cách khác, trong suy nghĩ của Lý Bí thì từ chối Khổng Khuyết chính là bất lợi, thậm chí là nguy hiểm.

Cái mũi của Phương Mãn hiếm khi ngửi sai lắm. Gã có thể đoán được tính cách, tâm trạng và thậm chí cả trải nghiệm sống của đối phương chỉ qua mùi cơ thể.

Lần cuối cùng Phương Mãn ngửi thấy mùi máu tanh từ trên người một người thì gã đó chính là kẻ giết người hàng loạt đã bỏ trốn năm năm. Kẻ đó tin rằng một khi con người trên bảy mươi tuổi sẽ mất giá trị và đáng bị xã hội đào thải, và kẻ đó chỉ làm nhiệm vụ dọn vệ sinh để bảo vệ hệ sinh thái xã hội mà thôi. Hắn lẩn đến nhiều ngôi làng khác nhau, giết chết mười lăm người già trói gà không chặt rồi bỏ trốn rất nhiều năm. Chỉ là một ngày bình thường vừa đi mua đồ ăn về, không may hắn và Phương Mãn cùng bị nhồi lên một chuyến tàu điện ngầm, và bị Phương Mãn tống vào đồn công an.

Mà mùi máu tanh trên người Khổng Khuyết còn nồng hơn rất nhiều tay sát nhân hàng loạt đó.

Phương Mãn cúp điện thoại, cảm thấy vô vọng.

Tuy quá khứ của gã cũng có những thăng trầm song tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Diễn xuất có thể nổi tiếng hoặc ít người biết đến, quay phim có thể thua lỗ hoặc lãi nhiều. Mỗi một việc gã làm đều có thể dự liệu trước được kết quả.

Duy chỉ có lần này, đối thủ quái dị đến mức đột phá trí tưởng tượng của gã. Phương Mãn như rơi vào sương mù, không biết quyết định của mình rồi sẽ đi về đâu.

Phương Mãn dựng người dậy đi pha một ấm trà nhỏ. Hương trà thanh lãnh, nước sôi nóng hổi, ​​tâm tư gã dần lắng xuống như lá trà chìm vào đáy chén.

Xe lên núi ắt có đường thông, chuyện tệ lậu còn chưa xảy ra, không nên nghĩ ngợi lung tung mà tự mị mình.

Khéo Khổng Khuyết kỳ thực là người tốt, chỉ bị cái có mùi hơi ghê thôi thì sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi