ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Kiều Tịnh vừa rời khỏi biệt thự, lập tức mang theo người đại diện và trợ lý của mình đi đến nơi khác quay phim.

Thẩm Luân ngủ mê mang đến xế chiều, khi thức dậy nhìn thấy Ôn Thư ngồi ở mép giường, ánh mắt anh liền thay đổi, mang theo sự giận dữ liếc nhìn về phía thím Trần.

Thím Trần lên tiếng giải thích: “Thiếu gia, khi thiếu gia phát sốt là Ôn Thư luôn ở bên cạnh chăm sóc cho thiếu gia.”

Ánh mắt của anh sắc bén như dao, yết hầu khẽ động, giọng nói trầm khàn: “Cô ấy đâu?”

Ôn Thư hơi bất ngờ, cắn môi ngẩng đầu nhìn anh. Người luôn ở bên cạnh chăm sóc anh là mình, vì sao khi anh thức dậy chỉ hỏi đến Kiều Tịnh.

Ôn Thư nắm chặt bàn tay. Thím Trần không chút do dự liền lên tiếng: “Vừa rồi tôi tình cờ nghe thấy cô ta nói chuyện điện thoại với ai đó, bảo rằng bọn họ phải đi đến nơi khác quay phim, sớm đã rời khỏi thành phố.” Thím Trần muốn Thẩm Luân nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Kiều Tịnh.

Sau đó, Thẩm Luân lập tức rút kim tiêm cắm trên mu bàn tay mình ra, xốc chăn lên bước xuống giường, đi về phía cửa phòng. Ánh mắt vô cùng dữ tợn, đôi mắt hiện cả tơ máu.

“Thiếu gia, ngài vẫn còn đang bị sốt.” Thím Trần lên tiếng ngăn cản, dùng ánh mắt ra hiệu với Ôn Thư. Nguyên nhân của lần phát sốt này, là vì mỗi ngày Thẩm Luân luôn phải làm việc quá sức dẫn đến sức khỏe suy yếu, việc anh cần làm lúc này chính là nghỉ ngơi.

Ôn Thư đuổi theo ôm lấy Thẩm Luân từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Anh đừng nháo loạn nữa.”

Ánh mắt Thẩm Luân lạnh như băng, hất tay Ôn Thư ra, đi thật nhanh xuống lầu.

Sắc mặt Ôn Thư trở nên trắng bệch. Có lẽ anh tức giận là vì thời gian qua mình đã không ở bên cạnh anh, hiện giờ mình chủ động đi đến đây chăm sóc cho anh, còn bỏ cả lòng tự trọng mà ôm lấy anh. Thẩm Luân nên hiểu tâm ý của mình chứ, sau đó bọn họ sẽ quay trở về bên nhau.

Trong tiềm thức luôn Ôn Thư nghĩ như vậy, bản thân cô ta đã chủ động như thế, tất nhiên mọi chuyện còn lại sẽ phải diễn ra theo đúng lộ trình ấy.

Dưới lầu, Thẩm Luân gọi điện thoại, gọi mãi không được, anh giận dữ ném điện thoại. Thím Trần sợ đến mức không dám bước đến, chỉ có thể lên lầu an ủi Ôn Thư.

Ôn Thư lau nước mắt, nói cảm ơn thím Trần, rồi đi xuống lầu. Thẩm Luân đã thay quần áo, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ăn mặc khá tươm tất. Anh vẫn còn đang sốt, đôi mắt mang theo tơ máu, vội vàng muốn đi ra ngoài.

Ôn Thư càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, còn có phẫn nộ, nhưng cô ta vừa bị Thẩm Luân từ chối, lòng tự trọng không cho phép cô ta hạ mình một lần nữa.

“Em đi đây, anh nhớ phải chú ý sức khỏe của mình.” Giọng nói của Ôn Thư đầy nghẹn ngào, nhấc chân tiến về phía cửa.

Đột nhiên Thẩm Luân lên tiếng gọi Ôn Thư. Mắt Ôn Thư sáng lên, có chút vội vã xoay người lại.

Ngón tay thon dài của Thẩm Luân gõ nhẹ lên bàn trà, bĩnh tĩnh nói: “Sau này cô đừng xuất hiện ở đây nữa.”

Thân ảnh cao lớn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt thâm thuý, bên trong còn mang theo sự chắc chắn. Ôn Thư mở to đôi mắt, chịu không nổi đả kích lui về sau một bước.

Thím Trần nơm nớp lo sợ cúi đầu, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

Ôn Thư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt đau buồn mỉm cười, rời khỏi biệt thự của Thẩm Luân. Nếu không thì sao, muốn cô ta cầu xin Thẩm Luân một lần nữa à. Không, lòng tự trọng của cô ta không cho phép.

Ở nơi này rất khó bắt xe, Thẩm Luân cũng không có ý định đưa cô ta trở về nhà, thậm chí là phái người đưa cô ta đi.

Ôn Thư không cam lòng nắm chặt tay, Kiều Tịnh dựa vào cái gì mà muốn cướp lấy Thẩm Luân.

Ôn Thư đi rồi, Thẩm Luân lại cảnh cáo thím Trần, không nên tự tiện để người khác vào nhà, thím Trần liền nói: “Nhưng thiếu gia, đó là Ôn Thư, người mà trước kia thiếu gia yêu nhất…”

“Thím Trần, bà đã đi theo tôi nhiều năm, lúc trước cô ta đối với tôi như thế nào có lẽ bà là người hiểu rõ nhất. Lần sau đừng tái phạm nữa, nếu không đừng trách tôi không niệm tình xưa.” Thẩm Luân nhắm mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng.

“Vâng.” Thím Trần gật đầu, vẻ mặt ưu sầu. Thiếu gia thay đổi rồi, trở nên rất đáng sợ, không thể nhìn thấu được thiếu gia đang suy nghĩ cái gì.

Mười phút sau Vương Hiểu vội chạy xe đến, phi cơ đã chờ sẵn ở phía sau biệt thự, Vương Hiểu báo cáo: “Đã tra ra, sáng sớm hôm nay Kiều tiểu thư bay đến thành phố ở phía Nam quay phim, còn muốn ở lại đó du lịch một tháng.”

Cô biến cũng thật xa nhỉ. Sắc mặt Thẩm Luân nhợt nhạt, đôi mắt đen nhánh đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Bản thân anh có lên tiếng đuổi cô đi sao? Hay đây là do tính tự giác của cô. E rằng trước khi rời đi cô còn mỉm cười rất vui vẻ.

Thẩm Luân xoa huyệt thái dương, trong đầu tưởng tượng đến dáng vẻ lúc cô rời đi, khoé môi bất giác nở nụ cười lạnh.

“Cô ấy đi quay bộ phim gì?” Thẩm Luân lên tiếng hỏi.

Vương Hiểu dùng mọi mối quan hệ lên mạng dò xét một phen.

“Là bộ phim [Song sinh], có hai nữ chính, Kiều tiểu thư là nhân vật nữ chính số 2, còn có nữ chính thứ nhất nữa, chỉ là….” Nói đến đây, Vương Hiểu không dám nói tiếp.

“Chỉ là cái gì?”

“Xin ngài tự mình xem đi.”

Thẩm Luân nhìn đến bảng báo cáo kia, lập tức híp mắt. Vì sao hai nhân vật nữ chính này còn diễn cảnh giường chiếu với nhau?!

Vương Hiểu rùng mình một cái, cố ý đứng cách xa ông chủ một chút, sau đó tìm đến chỗ ngồi của mình.

Bộ phim [Song sinh] có đến hai nữ chính, kể về quá trình lớn lên của hai chị em, hai người tính cách khác nhau nhưng lại rất yêu thương nhau. Người đóng cùng Kiều Tịnh là nữ diễn viên Dương Diệu Nhiên.

Dương Diệu Nhiên xuất thân là một diễn viên nhí, tuổi xấp xỉ Kiều Tịnh. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Dương Diệu Nhiên vui vẻ bắt tay Kiều Tịnh, lúc cô ấy cười lên có hai lúm đồng tiền xinh xắn: “Xin chào, tôi là Dương Diệu Nhiên, mong về sau được cô chiếu cố nhiều hơn.”

Kiều Tịnh rất thích hợp tác với những người trẻ tuổi, bởi vì cô cảm thấy khá tự do thoải mái, còn có rất nhiều đề tài tám chuyện với nhau.

Dương Diệu Nhiên dấn thân vào con đường nghệ thuật từ rất sớm, ngoại trừ việc cô ấy lớn hơn Kiều Tịnh hai tuổi, về phần đời tư cũng như kỹ thuật diễn xuất tốt hơn Kiều Tịnh rất nhiều.

Dương Diệu Nhiên rất hoà đồng, vì muốn cả hai thân thiết với nhau hơn, Dương Diệu Nhiên đề nghị đêm nay sẽ dẫn Kiều Tịnh đến quán bar lớn nhất ở thành phố Hải Thị chơi. Dù sao trong phim, bọn họ cũng là một cặp ăn ý, ngoài đời lại là bạn tốt của nhau.

Kiều Tịnh có chút chột dạ. Ngay sau đó lại nghĩ, sợ gì chứ, hiện giờ Thẩm Luân không có mặt ở thành phố Hải Thị, cô có thể thoải mái đi đến quán bar chơi.

Hơn nữa chính anh đã bảo cô biến đi, cô biến đi cũng quá xa rồi. Thời gian qua cô luôn phải ủy khuất, còn bị người khác chiếm tiện nghi, sống là phải biết hưởng thụ, vì thế cô vui vẻ trả lời: “Được nha.”

Thời Trần không yên tâm để Kiều Tịnh đi một mình, nhưng Dương Diệu Nhiên một mực nói đây là buổi tụ hợp của phái nữ, Thời Trần không thể tham gia, còn bảo Diêu Diêu đi cùng.

Dương Diệu Nhiên liếc mắt nhìn Thời Trần một cái, vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, Hải Thị có một quán bar rất lớn lại cực kì xa hoa, người bình thường không thể vào đó chơi được, hơn nữa công tác bảo mật ở đây rất nghiêm ngặc, đây là nơi được giới nghệ sĩ rất yêu thích, mỗi lần chị đến quay phim đều sẽ đến đó uống vài ly, chị khá thân quen với ông chủ của quán bar đó. An tâm, chị sẽ bảo vệ em.” Cô ấy xoa mặt Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh có chút đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô bị con gái chiến tiện nghi.

Dương Diệu Nhiên đôi mắt sáng ngời: “Em xem đi, chúng ta thế này có giống như Mộ Sinh và Thần Sinh trong phim không.”

Trong phim, Dương Diệu Nhiên đóng vai Mộ Sinh tính tình hoạt bát, còn Kiều Tịnh đóng vai Thần Sinh trầm tính dịu dàng.

Thời Trần đưa ba người bọn họ đến trước cửa quán bar, sau đó Thời Trần một mình đi đến quán cà phê đối diện. Thời Trần muốn đích thân đưa Kiều Tịnh trở về, bằng không anh sẽ cảm thấy không yên tâm.

Vào quán bar, Diêu Diêu hưng phấn nói: “Em rất ít khi đi đến nơi này nhìn thật xa hoa, đáng tiếc không thể chơi hết mình.”

Ngay mai còn phải quay phim, cho nên không thể trở về quá trễ. Trong quán bar, có rất nhiều minh tinh khá quen mặt, nhìn bọn họ giống như những nam nữ tinh anh trong giới thương nghiệp, hơn nữa phong cách ăn mặc không giống như đang đi một quán bar thông thường.

Dương Diệu Nhiên được phục vụ dẫn vào bên trong, nhân viên pha chế vừa nhìn thấy Dương Diệu Nhiên, thì đã biết đây là khách hàng thân quen của quán bar.

“Bạn mới à?” Trong tiếng nhạc ồn ào nhân pha chế chế cười rộ lên trông thật mê người.

Khoé môi Dương Diệu Nhiên cong lên đầy mị hoặc: “Xinh đẹp không?”

“Vô cùng xinh đẹp.”

Kiều Tịnh nhận lấy ly rượu trong tay nhân viên pha chế: “Cảm ơn.”

Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, khẽ nhíu mày, cảm giác có chút choáng váng. Trước khi xuyên vào đây, tửu lượng của cô cũng không khá lắm, trước đó Dương Diệu Nhiên đã từng nói với cô rượu được pha chế ở đây nồng độ cồn rất thấp không dễ gây say, cho nên cô mới yên tâm uống nó.

Dương Diệu Nhiên chơi rất hăng, trên sàn nhảy có một người đàn ông cơ bắp cường tráng đang biểu diễn, cô ấy vội chạy lên sàn nhảy uốn éo nhiệt tình với người nọ, cả hai trông rất vui vẻ.

Kiều Tịnh đã ngà ngà say, trong lúc Dương Diệu Nhiên đứng trên sàn nhả đã gọi cô, vì thế cô mang khuôn mặt nóng bừng đi lên đó, đưa tay bắt lấy tay của Dương Diệu Nhiên, bắt đầu lắc lư nhảy múa theo nhạc.

Bên dưới sàn nhảy mọi người hò hét nhiệt tình. Bầu không khí trở nên khá sôi động, đám người bên dưới đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Thẩm Luân bước vào bar, có người chỉ cho anh nhìn thấy một màn này, khi ấy anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Kiều Tịnh đang đi lên sàn nhảy.

Chết tiệt!

Anh híp mắt, trầm mặt bước về phía đó, trực tiếp ôm lấy eo cô kéo từ trên sàn nhảy xuống. Lúc này, Dương Diệu Nhiên kinh ngạc nụ cười cũng tắt đi, người đàn ông này lớn lên thật tuấn tú, nhưng vì sao anh ta lại vô duyên vô cớ khiêng người đi.

Dương Diệu Nhiên vội nhảy xuống sàn nhảy, chạy đến quầy bar nhìn thấy Diêu Diêu uống say gục xuống bàn, Dương Diệu Nhiên đành phải tự mình đuổi theo.

Thẩm Luân trực tiếp mang Kiều Tịnh trực lên lầu hai nơi dành cho hội viên, trước cửa phòng bao, có hai gã vệ sĩ không cho phép Dương Diệu Nhiên bước vào trong.

Dương Diệu Nhiên chớp đôi mắt, cân nhắc xem có nên đánh thức Diêu Diêu dậy hay không, nhưng với sức của hai người bọn họ không thể đánh lại hai cái tên vệ sĩ này, nên dứt khoát đi tìm ông chủ quán bar. Muốn dựa vào giao tình, nhờ ông ta cứu Kiều Tịnh.

Bên trong phòng, cách một cánh cửa dường như là hai thế giới toàn toàn khác nhau.

Phần bụng bị ép lên đôi vai của Thẩm Luân, làm Kiều Tịnh cảm thấy không thoải mái, ra sức chống cự. Cô biết người đang khiêng mình là Thẩm Luân, chỉ có anh mới dám làm ra những hành vi càn quấy như vậy, không ngờ cô đã đi xa thế này mà anh vẫn truy đến tận đây để ức hiếp cô.

“Thẩm Luân, cái đồ cặn bã!” Cô đem những lời nói bấy lâu nay cất giấu trong lòng nói ra. Ngữ khí vô cùng phẫn nộ, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, thực không có một chút uy lực nào.

Thẩm Luân nghiến răng nói mấy chữ: “Em uống say rồi à.”

Kiều Tịnh cảm thấy có thể mình đã uống say, nếu không khi cô mắng chửi nam chính như thế này, vì sao hệ thông không phát cảnh báo.

Cô bị Thẩm Luân khiêng trên vai đi một đoạn đường, đầu óc trở nên choáng váng. Cô ra sức đánh thật mạnh vào người anh, đột nhiên anh lại ném cô lên ghế sô pha.

Nằm trên ghế sô pha mềm mại, Kiều Tịnh có chút thanh tỉnh lại, cô cảnh giác ngồi thẳng người. Xoa mi tâm, muốn nhìn rõ người đang đứng trước mắt mình là ai, còn nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Luân?”

“Ừ.” Giọng nói nhẫn nhịn của anh vang lên.

Tuy rằng Kiều Tịnh vẫn còn đang say, nhưng trực giác của bản thân nói cho cô biết Thẩm Luân đang tức giận.

Cô muốn đứng lên, kết quả lại không đứng vững, bị ngã lại trên ghế.

“Đừng nhúc nhích, để anh nhìn xem.” Thẩm Luân nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, cởi giày cao gót của cô ra, nơi mắt cá chân mảnh khảnh xuất hiện một vết đỏ, có thể nhìn ra được cô đã nhảy rất hăng. Thẩm Luân xoa chân cho cô, đôi mắt chợt trở nên âm trầm.

Kiều Tịnh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, trên khuôn mặt cấm dục của anh cũng nhiễm một tầng đỏ ửng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Anh, anh đến đây làm gì, không phải anh bảo em biến đi sao. Em đã đi xa như vậy, anh vẫn tìm ra được, em không biết mình còn nơi nào để đi nữa không.” Kiều Tịnh nhanh trí lên tiếng trước, sau đó muốn rút chân về, kết quả lại bị Thẩm Luân hung hăng bắt lại

“Không phải đã bảo em đừng nhúc nhích sao.” Đột nhiên anh nâng chân cô lên, đặt lên đùi mình.

Bàn chân của cô đặt trên đùi anh, nhìn anh xoa bóp cổ chân cho mình, trong lúc vô tình ngón chân phấn nộn chạm phải vật nam tính kia. Càng đáng sợ hơn chính là, vật ấy bắt đầu có phản ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi