ÁNH TRĂNG SÁNG TRONG ANH

Cuối cùng thì Kiều Hi cũng không thấy được ảnh chụp vì khi Cố Vị Nguyên chưa kịp đặt ví vào tay của cô, cô đã tìm cớ chạy ra ngoài rồi. Khi Mao Ninh đến đón cô, cô đã say khướt nằm gục trên bar. Về đến nhà, không thấy Cố Vị Nguyên đâu nên anh đành dìu cô lên sô pha, rồi đi pha trà giải rượu.

“Thôi nào, đừng khóc nữa. Dạy uống cốc nước cho tỉnh rượu đi. Mà chẳng phải cậu muốn vẽ tranh khỏa thân ư? Anh đây làm mẫu cho em vẽ, thấy sao?”

Kiều Hi sững sờ mở to mắt, sau đó lấy gối đập anh mấy phất, hét to:

“ Đồ bi3n thái! Ai thèm vẽ anh! Nếu vẽ thì cũng là vẽ chồng mình bạn biết chưa? Tôi chỉ muốn Cố Vị Nguyên làm người mẫu của tôi thôi vậy mà đồ tồi đó lại có ánh trăng sáng. Đàn ông đều là một lũ đểu hết. Hức à trừ bố mình ra.”

“Thôi thôi được rồi, chúng ta là chị em tốt, tôi chỉ đùa một câu thôi mà. Bây giờ cậu vào phòng vẽ, tự vẽ mình đi, vẽ bản thân mình còn tốt hơn tìm mẫu khác phải không? Chưa kể đó còn là cống hiến vì nghệ thuật.”

Dẫn Kiều Hi vào phòng xong, Mao Ninh nhẹ nhàng đóng của sau đó lấy điện thoại của cô nhắn cho Cố Vị Nguyên giục anh về nhà gấp.

Nhận được tin nhắn của Kiều Hi, anh nhanh chóng chạy về nhà sợ cô gặp chuyện. Vừa mở cửa phòng tầng hai, anh đã thấy khung cảnh kiều diễm trước mặt mình. Kiều Hi đang khỏa thân, cô ngắm mình trong gương rồi vẽ.

Và sau đó luận lí thành chương hai người có một đêm mặn nồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi