ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Triệu An Chi cảm thấy Triệu Miểu Miểu cùng Trương Văn Ngọc thật đúng là có duyên phận, vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là gặp nhau trước tiên.

Triệu Miểu Miểu lái xe của ba hắn. Triệu An Chi cùng Triệu Miểu Miểu thân cận nên cũng không chú ý quá nhiều lễ tiết, nên cô liền cùng Trương Văn Ngọc ngồi ở ghế sau.

Hành lý của Trương Văn Ngọc chỉ có một cái rương, Triệu An Chi cầm ở trong tay cảm giác cũng không nặng, vừa thấy đã biết cô nàng kia là vội vàng rời khỏi nhà. Có điều sắc mặt Trương Văn Ngọc còn xem như trấn định, không giống như xảy ra chuyện gì to tát.

“Vừa rồi ở trong điện thoại mình cũng không hỏi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Trương Văn Ngọc sờ sờ cái mũi, lộ ra biểu tình ngượng ngùng khó thấy: “Cũng không có gì, chính là lúc ăn tết cãi nhau với mẹ mình hai câu, ai cũng không chịu ai nên mình liền ra ngoài luôn.”

Câu trả lời này có chút lừa gạt người. Triệu An Chi thấy bộ dáng của cô nàng thì cũng biết là cùng người nhà cãi nhau, nhưng muốn cãi thành cái dạng gì mới có thể khiến cô nàng đang tết nhất cũng bỏ nhà đi a?

Lông mi của Triệu An Chi thật sự vừa dài vừa dày, lúc cô nhìn chằm chằm người khác, đôi mắt chớp chớp khiến hàng mi dài đảo đi đảo lại, Trương Văn Ngọc cũng nhịn không được đành nói thẳng: “Mẹ mình muốn mình đi xem mặt, mình không muốn đi thế là bà ấy tức giận. Cậu cũng biết vào loại thời điểm này thì không thể nhượng bộ được, một khi đã nhượng bộ thì những việc này sẽ không dứt.”

“Xem mặt? Cô mới bao nhiêu tuổi đâu.” Người nói câu này chính là Triệu Miểu Miểu ngồi ở ghế trước. Hắn thoáng quay đầu nhìn, ánh mắt dừng trên mặt Trương Văn Ngọc một chút. Lúc Triệu An Chi đón Trương Văn Ngọc, hắn vẫn luôn ngồi ở trong xe không xuống. Mà nếu chỉ nhìn mặt Trương Văn Ngọc thì còn trẻ hơn tuổi thật vài phần. Hơn nữa mọi người vào đại học thì tuổi tác cũng chênh lệch nhiều, không nói đến đám thần đồng thì cũng đầy người mười bảy tuổi đã vào học. Bởi vậy Triệu Miểu Miểu theo bản năng cho rằng Trương Văn Ngọc là vị thành niên.

Trương Văn Ngọc không biết sao lại thế này, liếc mắt một cái liền nhìn ra Triệu Miểu Miểu có ý gì, vội bất mãn nói: “Nói trước nha, tôi đã thành niên rồi.”

Triệu Miểu Miểu hơi kinh ngạc mà nhìn cô khiến Trương Văn Ngọc hạ quyết tâm, sau khi xuống xe sẽ để hắn biết thế nào là đã thành niên.

Triệu An Chi nghe bọn họ đem đề tài phóng xa ngàn dặm thì cũng có chút bất đắc dĩ, nói: “Mẹ cậu sao lại muốn cậu đi xem mặt sớm thế. Là phong tục chỗ đó sao?” Triệu An Chi hồi tưởng một chút, đời trước, vào thời điểm này cô và Trương Văn Ngọc còn chưa thân quen, cho nên cũng không có phát sinh chuyện Tết nhất Trương Văn Ngọc còn chạy tới tìm cô, và tự nhiên cũng không biết Trương Văn Ngọc bị mẹ mình bức đi xem mặt.

Trương Văn Ngọc có chút bất đắc dĩ, nói: “Bọn họ kết hôn tương đối sớm, đặc biệt là mẹ mình cho nên mọi người cảm thấy mình cũng nên kết hôn sớm. Mình vốn dĩ nghĩ thế đạo đã sớm thay đổi, nhưng đột nhiên phát hiện ra sau khi mình về nhà thì tình cảnh chính là thế này. Mình cảm giác được sự thay đổi chẳng qua là do hoàn cảnh và vị thế của mình đã khác. Trước kia mình còn nghĩ tốt nghiệp xong sẽ về quê tìm công việc nhưng hiện tại nghĩ đến vẫn nên ở lại thành phố lớn. Mình cũng không yêu cầu cuộc sống chất lượng cao gì nhưng vẫn muốn một cuộc sống tự do, chứ không phải đợi đến năm 25, 26 gì đó sẽ bị người người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói mình là gái lỡ thì không gả đi được.”

Triệu An Chi biết nhà Trương Văn Ngọc có nhiều tiền nhưng lại không biết cô cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ thế này. Mà về hoàn cảnh thì Triệu An Chi cũng giống cô.

Triệu Miểu Miểu là nam nhân, đối với những điều này tuy không có đồng cảm nhưng cũng có thể hiểu. Thấy tâm tình hai người có hơi xuống thì hắn theo bản năng mở miệng nói: “Cái khác không nói, chờ cô 26 tuổi thì người khác cũng không nhìn ra cô là gái lỡ thì đâu.”

Triệu An chi: “……” Cô biết Triệu Miểu Miểu thực gia xảo nưng không biết hắn lại làm thế nào mà mỗi lần nói đều nói đến trọng điểm làm Trương Văn Ngọc tức điên lên.

Chờ tới nơi, Trương Văn Ngọc tiến đến bên tai Triệu An Chi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hắn không phải anh trai cậu……”



Triệu An Chi yếu ớt nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”

Triệu Miểu Miểu bình thường liền thích nói giỡn, nhưng cũng không thấy hắn chọc tức ai. Lúc này không biết sao hai người này lại nhìn nhau không vừa mắt như vậy. Đầu tiên là Triệu Miểu Miểu nói giỡn làm Trương Văn Ngọc không thoải mái. Ngay sau đó Trương Văn Ngọc đáp hai câu khiến Triệu Miểu Miểu không thoải mái. Hiện tại hai người ngươi một câu ta một câu mà đấu võ mồm, rất là hăng say. Một người quên mất mình vừa thất tình, một người quên mất mình vừa trốn nhà đi.

Nghĩ đến đây, Triệu An chi lại cảm thấy tiếng ồn ào này cũng không phải không thể chịu đựng.

Trương Văn Ngọc sớm đã đem những việc không thoải mái mà ném sau đầu. Cô vừa xuống xe liền tự hào mà bước đến trước mặt Triệu Miểu Miểu, rất là có tinh thần mà hếch cằm.

Triệu Miểu Miểu tự nhiên so với Trương Văn Ngọc thì cao hơn chút nhưng hắn quen nhìn xuống mấy đứa lùn như Triệu An Chi rồi, kể cả Triệu Quỳnh Quỳnh với hắn mà nói cũng không phải rất cao. Lúc này đột nhiên lại có một cô nương có thể nhìn thẳng hắn thì vẫn khiến hắn cảm thấy chút áp lực.

“Vị thành niên?” Trương Văn Ngọc cơ hồ là có chút đắc ý mà hỏi ra câu này.

Triệu Miểu Miểu chỉ cảm thấy biểu tình của cô có chút chói mắt, bất quá hắn vẫn lớn mật mà vỗ vỗ đầu cô nói: “Vẫn giống vị thành niên.”

Triệu An Chi nghe thấy bọn hắn ở chỗ đó mà cãi cọ cái vì mà vị thành niên thì trong đầu hiện ra cái chuyện yêu đương hoang đường mà đời trước hai người này gây ra, trong lòng thấy vô cùng sợ hãi.

Trương Văn Ngọc ở Triệu gia được nhiệt tình khoản đãi. Cô cùng Triệu Miểu Miểu cũng đã phát triển ra một loại hữu nghị kỳ quái. Triệu An Chi không hiểu rõ lắm nhưng vẫn nghĩ rằng đây không phải chuyện gì xấu nên cứ để mặc bọn họ.

Đối với Trương Văn Ngọc mà nói thì mấy ngày nay trôi qua vô cùng thư thái, thứ duy nhất không được hoàn mỹ đó là mẹ cô mỗi ngày đều sẽ gọi điện tới. Sau khi Trương Văn Ngọc rời nhà đến ngày thứ năm thì mẹ cô rốt cuộc thỏa hiệp, mà Trương Văn Ngọc giống như được đặc xá vậy.

Trùng hợp là khi Triệu Mân kết thúc nghỉ đông, chị em Triệu An Chi theo ông về thành phố thì Trương Văn Ngọc cũng nhân tiện đi ra sân bay luôn. Lúc nói lời từ biệt, Triệu An chi vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu thấy anh mình thế nào?”

Trương Văn Ngọc mẫn cảm mà nhận thấy chút ý tứ khác, hỏi: “Cậu nói về phương diện nào?”

Triệu An Chi do do dự dự nói: “Tỷ như, cậu có muốn kết giao với anh ấy không?”

Mấy ngày nay, Trương Văn Ngọc cùng Triệu Miểu Miểu thông qua việc cãi nhau ầm ĩ mà nhanh chóng quen thuộc. Cô cũng biết tình sử bị đá của Triệu Miểu Miểu cùng với việc đối phương vừa bị đá. Tuy nói Triệu Miểu Miểu chỉ lớn hơn các cô ba tuổi nhưng vào lúc này thì trong mắt Trương Văn Ngọc, đối phương chính là một thanh niên lớn tuổi thất tình đang nản lòng, đối với cô thì không có sức hấp dẫn gì.

Cô trừng mắt nhìn mắt Triệu An Chi, nói: “Cậu cũng không nên cái gì cũng thử khi tuyệt vọng a.”

Triệu An Chi hữu khí vô lực trả lời, lại nghĩ thầm thứ như thời cơ thật sự khó nắm bắt, cùng người đó nhưng ở thời khắc khác nhau lại có thể có kết quả khác nhau.

Triệu An Chi về đến nhà, vừa đời Hà Trạch Sinh trở về, vừa bắt đầu vẽ bộ chuyện tranh mình ấp ủ đã lâu tên là 《on my own》. Nhân vật chính trong chuyện là hai cô gái, một người vóc dáng cao hơn, có một mái tóc dài thẳng kinh điển, người lùn hơn thì để một đầu tóc ngắn. Màu sắc của truyện thì lấy màu xanh làm chủ, tràn ngập sắc thái lãnh đạm, nội dung kể về cuộc sống hàng ngày mà hai cô gắn bó dựa vào nhau.



Nữ tử cao hơn tên là A Nguyên. Cô là học sinh ban tự nhiên. Cô gái lùn hơn tên là A Tùng, là học sinh khoa văn. Bối cảnh là một căn chung cư chỉ có hai người ở. A Nguyên đảm đương vai trò người bảo vệ, nếu đồ điện có vấn đề thì cô luôn là người đi sửa, đột nhiên có con gián xuất hiện thì cô cũng tới chụp chết nó.

A Tùng lại là nữ hài thích làm nũng nhưng lại làm cơm ăn rất ngon. Sáng sớm cô sẽ thức dậy để nấu bữa sáng cho hai người, mà A Nguyên sẽ được thêm một phần trứng tráng hình trái tim.

A Tùng sẽ nhào vào ngực A Nguyên, nhắm mắt lại mà nói ta yêu ngươi, ta yêu ngươi khiến A Nguyên đỏ hết cả mặt, thậm chí cả tai, trong miệng không nói được một lời, chỉ biết cọ cằm lên tóc A Tùng rồi ôm cô nàng ở trên sô pha xem TV.

Đây là một câu chuyện tình yêu, lại không phải tình yêu giữa hai nữ hài tử. Đối với Triệu An Chi thì A Tùng là cô, A Nguyên cũng là cô, hoặc nói đúng hơn thì đây chính là hai nửa bản ngã của con người cô.

Cô giống A Nguyên, kiên cường dũng cảm mà tồn tại, một mình có thể giải quyết hết mọi phiền toái. Nhưng cô cũng giống A Tùng, khát vọng được làm nũng, khát vọng có tình yêu, rồi hy vọng có thể vì người mình yêu mà rửa tay nấu canh.

A Nguyên là bề ngoài, A Tùng là khát vọng bên trong, hai người hình thành một cá thể độc lập. Đây là câu truyện tình yêu dành cho mỗi nữ hài tử cô độc mà kiên trì.

Triệu An Chi thực thích câu chuyện này. Tuy rằng nó không quá dài nhưng một chốc một lát cũng không vẽ xong được. Triệu An Chi chỉ vẽ mở đầu đã thấy vừa hưng phấn vừa mệt mỏi, muốn tìm người kể ra câu chuyện này để cùng chia sẻ cảm giác vui mừng với cô.

Cô lướt qua danh sách bạn bè, cảm thấy về mặt sáng tác này thì chỉ có Hà Trạch Sinh là có thể cảm thụ và chia sẻ với cô tốt nhất. Thế nên cô đem toàn bộ câu truyện cùng những điểm tâm đắc nhất mà chia sẻ với Hà Trạch Sinh. Rất nhanh anh đã trả lời: “Rất có cảm giác, nhưng sao cô lại phải kể chuyện cho tôi nghe?”

Triệu An chi kinh ngạc, hỏi: “Kể chuyện?”

Hà Trạch Sinh hỏi ngược lại: “Tôi không thể đọc truyện tranh của cô sao?”

“Nếu nói không thể đọc thì không bằng nói là không muốn anh xem thì đúng hơn……”

Hà Trạch Sinh nửa đùa nói: “Sao thế, trước kia cô cho tôi nhiều like như vậy, kỳ thật không hề nghe bài nào hết đúng không?”

Triệu An Chi phản bác nói: “Anh đừng nói bậy. Mấy khúc nhạc đó của anh em đều nghe hết, đặc biệt có cảm giác nha. Em chỉ không hiểu, anh đi du lịch nước ngoài sao lại có linh cảm mà viết ra không khí ăn tết ở Trung Quốc chứ?”

Hà Trạch Sinh nói: “Có lẽ nói đến soạn nhạc thì hơi xa lạ với cô nhưng nếu thay đổi cách nhìn một chút thì cô sẽ thấy việc này không khác việc vẽ tranh của cô mấy. Linh cảm không nằm ở việc cô ở đâu mà nó vô cùng phong phú. Cho dù nghe được thành quả thì cô cũng không thể biết ước nguyện ban đầu của tác giả là gì. Bài nhạc này có lẽ là thời cơ vừa đến thôi.”

Triệu An Chi thấy bốn chữ “thời cơ vừa đến” thì trong lòng cũng động.

Hà Trạch Sinh lại gửi tin nhắn tới: “Tôi về rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi