Ngày khởi hành về trường đều là do Hà Trạch Sinh chủ động đưa ra. Mặc kệ là anh thấy một mình Triệu An Chi đi nguy hiểm hay là thấy cô nhiều hành lý một người khó lấy nên mới quyết định đi cùng nhưng với cô đây cũng là một sự giúp đỡ rất lớn. Triệu An Chi cũng không khách khí với anh mà đáp ứng ngay.
Bọn họ bay vào tối nay. Hai người không thể không ở sân bay chờ khoảng hai tiếng. Triệu An Chi nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của Tần Tình trên tin nhắn thì nhịn không được cười ra tiếng. Hà Trạch Sinh ở một bên mang tai nghe, quay mặt tới liền nghi hoặc sao cô lại cười.
Triệu An Chi cũng có chút buồn bực, hỏi: “Em cười lớn tiếng thế hả, sao anh nghe tai nghe rồi vẫn nghe được?”
Hà Trạch Sinh nói: “Vừa đúng lúc bài hát dừng nên tôi mới nghe được, nhưng cô cười cái gì vậy?”
“Ân, anh còn nhớ rõ vụ tin đồn lần trước không?”
Hà Trạch Sinh có nhớ nên cũng tháo một bên tai nghe xuống gật gật đầu.
“Anh hẳn là cũng biết người tung tin đồn ra là một người bạn cùng phòng của em tên là Tiếu Thần phải không? Sau đó chuyện này được giải quyết, cô ta và bạn trai mình có hướng em xin lỗi. Chuyện này không phải phát sinh ở cuối kỳ trước sao? Hiện tại thành tích cuối kỳ đã có, Tần Tình không biết đi nơi nào hỏi thăm được thành tích của Tiếu Thần. Em và Tiếu Thần có thể xem như đương sự của vụ này nhưng cả hai người đều thi không tồi, thế nên hiện tại Tần Tình đang mắng chửi bọn em không phải người kìa.”
Hà Trạch Sinh hỏi: “Cô không hy vọng cô gái kia thi tốt hả?”
Triệu An Chi nhìn anh một cái, cũng không định giấu diếm ý nghĩ của bản thân: “Cũng không hẳn. Kỳ thật em không quá để ý thành tích của cô ấy. Nói đến cùng cũng chỉ là người không liên quan hơn nữa kết quả này cũng giống như em dự đoán thôi. Một người có thể đúng lý hợp tình làm ra loại việc này thì là người luôn lấy mình làm trung tâm. Sao em có thể gây ra ảnh hưởng với người như vậy chứ?”
Hà Trạch Sinh thấy trên mặt nàng có ý cười thì nhịn không được hỏi: “Cô không để bụng tôi có thể lý giải, nhưng vì sao cô lại vui vẻ như thế?”
“Em không ảnh hưởng đến cô ấy mà cô ấy cũng không ảnh hưởng đến em, tức là mối quan hệ này sẽ không xấu đi nữa. Có phải chứng tỏ nó đã đi qua rồi không?” Triệu An Chi cười đến hai mắt tỏa sáng, giống như đang chờ Hà Trạch Sinh tán thành.
Hà Trạch Sinh lại cảm thấy cô có chút giống một con chó con đang đợi chủ nhân khen. Anh vốn muốn nuôi chó nhưng bố mẹ không đồng ý nên trước đến giờ đều không nuôi. Hà Trạch Sinh không nhịn được liền vươn tay sờ sờ đầu Triệu An Chi, nói: “Ngốc chết được.”
Triệu An Chi bĩu môi, cúi đầu nhìn WeChat. Vừa nhìn thì thấy không đúng rồi. Cô mở to hai mắt, nhìn về phía Hà Trạch Sinh, cả mặt đều là vẻ không thể tin được.
Lòng hiếu kỳ của Hà Trạch Sinh cũng dâng cao, anh ngó đầu qua, nhìn màn hình di động của cô. Bên trên là tin nhắn Tần Tình gửi tới nói Tiếu Thần đã chủ động đổi ký túc xá.
Hà Trạch Sinh: “……”
Thôi được rồi, chuyện này cuối cùng cũng đã qua rồi.
Triệu An Chi vốn dĩ cũng rất kinh ngạc nhưng vừa quay ra thấy biểu tình của Hà Trạch Sinh thì lại cười điên đảo, suýt thì ngã lên người anh. Hà Trạch Sinh ghét bỏ mà gạt đầu cô ra, bảo đảm để cô không ngã lên người mình.
Chuyến bay của hai người đến muộn, phải chờ hơn hai tiếng. Triệu An Chi nói nhiều chút chuyện, nên vừa lên đến máy bay đã lăn ra ngủ. Cuối cùng vẫn là Hà Trạch Sinh đánh thức cô dậy.
Thủ pháp gọi người của Hà Trạch Sinh thập phần thô bạo. Đầu tiên anh xốc bịt mắt của Triệu An Chi lên, để cô bị ánh đèn chói mắt hù một trận, sau đó lại chụp lên vai cô, đảm bảo cô không thể không tỉnh.
Triệu An Chi mở nửa mắt hướng Hà Trạch Sinh nhăn cái mũi, tỏ ý vô cùng bất mãn.
Lúc máy bay hạ cánh không biết có phải đụng đúng giờ cao điểm không mà Triệu An Chi vất vả lắm mới lấy được hành lý ký gửi. Cô vừa quay đầu thì đã không thấy Hà Trạch Sinh đâu nữa. Cô nhón mũi chân tìm tìm, thế nhưng lại thấy Trì Hành. Trong nháy mắt cô không phản ứng kịp, còn tưởng Tần Tình tới đón mình, còn kéo theo Trì Hành làm cu li. Ngay sau đó có một nữ hài tử nhào vào trong lòng Trì Hành khiến cô có chút tỉnh táo lại.
Nữ hài kia cùng Trì Hành ôm ấp một lúc lâu mới tách ra lại chuyển qua ôm cánh tay hắn, dựa vào người hắn làm nũng.
Triệu An Chi thị lực rất tốt, dù xa như vậy nhưng cũng không ngăn cản cô ghi tạc diện mạo cô gái kia vào trong đầu.
Hà Trạch Sinh cùng Triệu An Chi là bị dòng người tách ra. Mới đầu, anh không dám đi lung tung, nghĩ đứng một chỗ thì Triệu An Chi sẽ tìm được anh. Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy Triệu An Chi tới thì anh liền thấy sốt ruột. Hà Trạch Sinh nghĩ nghĩ rồi đi tới chỗ lấy hành lý, thật sự không thấy thì phải đi ra canh cửa thôi. Kết quả vừa đến chỗ lấy hành lý thì đã thấy Triệu An Chi đang nhìn cái gì đến phát ngốc.
Hà Trạch Sinh lấy hành lý trong tay cô, lại túm lấy tay cô sợ cô đi loạn, rồi hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Triệu An Chi lúc này mới thu hồi ánh mắt, hướng Hà Trạch Sinh xin lỗi.
Hà Trạch Sinh không nói cái gì, chỉ lôi kéo Triệu An Chi hướng trạm kiểm soát để đi ra ngoài. Hai người quyết định đi xe về, bởi vì đã mất một chút thời gian ở chỗ lấy hành lý nên lúc đi ra thì hàng người đợi đã thật dài.
Triệu An Chi nhịn không được lại xin lỗi. Sắc mặt Hà Trạch Sinh vẫn còn tốt, giống như bình thường, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chậm rãi chờ là được.”
Đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, xe mãi chưa tới mà người đợi lại đông. Tốc độ di chuyển của hàng người rất chậm, đã 5 phút mà vẫn không nhúc nhích.
Hà Trạch Sinh mang tai nghe, không biết có phải đang nghe nhạc không. Triệu An Chi cũng ngượng ngùng không muốn quấy rầy anh. Nhưng cô mới ngồi phi cơ xong vẫn thấy chóng mặt nhức đầu, cũng không muốn chơi di động, chỉ là ngồi luôn lên vali hành lý của mình.
Cô cúi đầu lắc chân nghịch, lại thấy có người đi đến trước mặt mình. Chính là Hà Trạch Sinh, giọng nói của anh truyền đến từ trên đầu cô: “Năm nay cô mấy tuổi rồi hả?”
Triệu An Chi cúi đầu cười một chút, không biết Hà Trạch Sinh vừa lúc cũng cúi đầu nhìn cô. Cô muốn trả lời, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy mặt Hà Trạch Sinh gần trong gang tấc. Khoảng cách này thật sự quá gần, Triệu An Chi cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của Hà Trạch Sinh.
Lần gần nhất mà hai người ở gần nhau thế này là lúc Hà Trạch Sinh hôn cô. Triệu An Chi nghĩ đến đây, cả người giống như bị ma nhập, liền vươn tay ôm cổ anh, không cho anh đứng dậy.
Hà Trạch Sinh nhíu mày, vừa định nói cái gì đó, Triệu An Chi liền ngẩng đầu lên, hôn anh. Triệu An Chi vốn tưởng rằng mình đã quên cảm xúc khi chạm vào môi Hà Trạch Sinh nhưng trong chớp mắt hôn lên, mọi ký ức đều dũng mãnh mà ùa về. Anh không quá quan tâm đến bản thân nên cánh môi có chút khô khiến Triệu An Chi nhịn không được vuốt ve một chút.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhắm mắt, giống như ai nhắm mắt trước liền thua vậy. Triệu An Chi còn có tâm tư nghĩ đôi mắt anh màu nâu thật là đẹp.
Cuối cùng, là Hà Trạch Sinh đẩy cô ra trước. Triệu An Chi cũng chủ động buông anh ra.
“Có xe tới, hàng người đã di chuyển rồi, chúng ta đi thôi.”
Hà Trạch Sinh đầu tiên là làm theo, ngay sau đó lại quay qua nhìn cô. Triệu An Chi nhận thấy thì đành phải vắt hết óc nghĩ ra lý do để tự bào chữa. Trên thực tế, đối với cô mà nói thì nụ hôn kia 99% là do ma quỷ xui khiến. Ngay chính cô cũng không biết lý do hôn môi là gì nhưng vẫn phải cho anh một lý do.
Triệu An Chi cảm thấy nếu một ngày kia mình có bị hói vì suy nghĩ nhiều thì cũng là vì Hà Trạch Sinh. Cô ấp úng một chút rồi mở miệng nói: “Thực xin lỗi a, vừa rồi em nhớ đến việc kia, càng nghĩ càng giận nên muốn trả thù chút.”
Nghe được sinh khí, Hà Trạch Sinh ngốc một chút, có chút không rõ cô đang nói cái gì.
Triệu An Chi không ngừng cố gắng nói: “Anh không thích em lại hôn em. Em không thích anh cũng hôn anh. Coi như đã thanh toán xong.”
Hà Trạch Sinh lúc này hiểu rồi. Cô muốn nói đến nụ hôn ba năm trước. Không nghĩ tới Triệu An Chi còn canh cánh trong lòng, Hà Trạch Sinh có chút mất tự nhiên mà ho khan một tiếng.
Triệu An Chi thấy có thể lừa bịp đi qua thì không khỏi cảm thán trong lòng anh thật ngây thơ. Cô kéo tay anh qua để lên má mình, ủy khuất ba ba nói: “Nga, đúng rồi, em còn đánh anh một cái. Nếu không anh cũng đánh em một cái đi. Anh đánh rồi thì coi như nợ nần xong hết.”
Trong lòng Hà Trạch Sinh vừa động, lại khụ một tiếng, đem tay rút về, nói: “Lần này thật sự thanh toán xong a.”
Triệu An chi dùng sức gật đầu.
Bởi vì lần này ma xui quỷ khiến nên trên đường đi Triệu An Chi đều nhìn sắc mặt Hà Trạch Sinh. Hà Trạch Sinh bị cô nhìn đến có chút bất đắc dĩ, nói: “Làm gì vậy?”
Triệu An Chi nói: “Anh tha thứ cho em đi? Chúng ta ngưng chiến đi? Không cần trả thù nữa nha?”
Tâm tình vốn đang có chút cổ quái của Hà Trạch Sinh bị cô làm ầm ĩ thì đã tan thành mây khói. Đem cô đưa đến ký túc xá thì mặt anh đã khôi phục bộ dáng như cương thi hàng ngày.
Triệu An Chi thở ra một hơi, cuối cùng vẫn vụng về mà qua được một cửa này. Cô nghĩ mấy ngày nay không cần liên hệ Hà Trạch Sinh nữa, chờ thêm mấy ngày lại xem sao. Hy vọng, chậm rãi cô có thể khôi phục lại bình thường.
Nhưng cô lại không chờ được đến ngày hôm sau.
Triệu An Chi vừa tỉnh lại thì đã cảm thấy cơn đau đầu quen thuộc. Tần Tình trưởng thành đang giúp cô đo nhiệt độ, ca cẩm chuyện cô không chú ý giữ gìn thân thể, lại hô Trì Hành tới cùng nhau đưa Triệu An Chi đi bệnh viện.
Triệu An Chi lúc này không có ngốc đến mức cho rằng đây là ở trong mộng, cũng không hề hoài nghi những chuyện xảy ra lúc trước là mộng nữa. Cô mẫn cảm nhận thấy một vài nguyên tắc của chuyện trọng sinh này. Đầu tiên là buổi họp mặt bạn học cũ, đó là lúc cô bắt đầu trọng sinh, mà thời gian cũng tắc ở một ngày đó. Không biết sau này thời gian có nhẩy cách không, cô cũng không dám nghĩ nữa.
Việc trọng sinh này chưa biết chừng cũng không cố định việc lựa chọn thời gian, cô không thể từ hai lần trọng sinh này mà tổng kết được quá nhiều, chỉ có thể phỏng đoán mỗi lần trọng sinh thì thời gian trở về sẽ cách lần trước một khoảng. Mà chìa khóa để cô rời đi chính là hôn Hà Trạch Sinh.
Mà một khi trở về thì Triệu An Chi, sẽ quay lại thời điểm cách ngày họp mặt bẩy ngày, lại trải qua một hồi cảm mạo phát sốt.
Tuy rằng hơn phân nửa là cô suy đoán nhưng Triệu An Chi rốt cuộc cũng đem những sự tình phát sinh trong thời gian này lần nữa tìm hiểu thuận lợi, sau đó mới mê man đi.
Không biết có phải Tần Tình gọi cô lại không được đáp lại, nên cơ hồ bị dọa chết rồi hay không mà cô nàng vội thông báo cho Trương Văn Ngọc mà Trương Văn Ngọc lại thông tri Triệu Miểu Miểu.
Chờ Triệu An Chi lại tỉnh lại thì một đám người đang ngồi bên mép giường, giống như một đám phi tần đang chờ đợi hoàng đế rũ lòng thương vậy.