ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Mới vừa tâm sự xong Tần Tình còn hào hùng vạn trượng, thề muốn trong một tháng kiếm được bạn trai khác, mà bước đầu tiên chính là tham gia buổi gặp mặt đồng học.

Nhưng ngày hôm sau cô nàng vì khóc quá nhiều hôm trước nên mặt mũi sưng vù, căn bản vô pháp ra cửa gặp người, chỉ có thể thút tha thút thít nức nở mà nhìn Triệu An Chi trang điểm.

Triệu An Chi cũng không nói rõ được tâm tình của mình bây giờ là gì, cũng không biết gì sao mình lại tỉ mỉ đi chú ý đến ăn mặc, trang điểm và tóc tai của mình đến thế. Cô rất thích Trương Vi Oánh, có lẽ có khó có thể tránh có chút ghen ghét, nhưng cảm xúc đó khó có thể chiếm phần lớn. Cô cũng không cảm thấy mình trang điểm có thể đẹp hơn học tỷ nhưng khi cô, Trương Vi Oánh cùng Hà Trạch Sinh gặp mặt ở một chỗ thì Triệu An Chi hy vọng mình không quá chật vật. Kể cả không thể tỏa sáng thì cũng không cần giống như tro bụi vậy.

Cô trang điểm giống mọi lần, tay cũng đã quen nên làm được rất nhanh.

Tần Tình vừa khóc vừa hỏi: “Nhìn xem bộ dáng này, Hà Trạch Sinh đêm nay sẽ đến phải không?”

Triệu An Chi gật gật đầu, có chút buồn cười: “Sao cậu còn khóc a? Đừng để khóc hỏng mắt đó.”

Tần Tình ủy khuất nói: “Mình cũng không muốn khóc nhưng không dừng lại được. Mình thấy bạn trai cũ đúng là loài sinh vật có độc, khóc chính là để bài trừ độc tố a. Chờ mình dừng lại thì độc cũng bài trừ xong rồi, mình liền ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn cả về mặt sinh lý và tinh thần.”

Triệu An Chi thấy cô nàng khóc đến vô cùng có tinh thần thì cũng an tâm. Lúc sắp ra cửa, Tần Tình dặn một câu: “Cậu nhớ nói với bọn họ xem có mối nào không tồi thì giới thiệu, lão nương độc thân a.”

Triệu An Chi thấy Tần Tình bày ra bộ dáng tiêu sái thì gật gật đầu.

Triệu An Chi đến địa điểm gặp mặt, liếc mắt một cái liền thấy Lương Trình và cả Hà Trạch Sinh. Hắn hôm nay thoạt nhìn đẹp trai ngoài dự đoán, tóc cũng được xử lý tốt. Trên người hắn mặc quần áo chỉnh tề khiến dáng người hoàn toàn bại lộ sự ưu việt. Triệu An Chi biết, hắn tựa như mình, ở nhà tỉ mỉ chuẩn bị để được thấy người nào đó.

Lương Trình thấy Triệu An Chi thì vội vàng vẫy vẫy tay, ý bảo cô tới đó ngồi. Không có Tần Tình làm bạn, Triệu An Chi đang có chút khẩn trương, vừa thấy Lương Trình ra hiệu thì liền đi qua chỗ hắn. Lương Trình nhường một chỗ ở giữa hắn và Hà Trạch Sinh. Triệu An Chi sửng sốt một chút nhưng vẫn đến ngồi.

“Em khỏe hơn chưa?” Hà Trạch Sinh mở miệng trước để đánh vỡ xấu hổ.

Triệu An Chi hướng anh cười cười, nói: “Khá hơn nhiều rồi.”

Nói xong câu đó, cô liền dời ánh mắt. Hà Trạch Sinh thấy cô tựa hồ không có gì hứng thú thì trong nháy mắt nhớ tới chuyện cô đã có bạn trai. Miệng hắn giương ra, nhưng sau đó vẫn khép lại. Hai người nhất thời không biết nói gì.

Cũng may số người tham gia cũng không nhiều lắm, Lương Trình lại không thể cứ ngồi ở đây, còn phải đi ra ngoài đón người nên giữa Triệu An Chi cùng Hà Trạch Sinh tự nhiên lộ ra một khoảng trống, càng bởi vì không có gì để nói mà xấu hổ.

Triệu An Chi cúi đầu muốn lấy ra di động, nhưng lục hai cái trong túi vẫn không thấy. Cô có chút nôn nóng, động tác liền thô lỗ một chút.

“Làm sao vậy?” Hà Trạch Sinh vẫn luôn chú ý động tác của nàng, rất nhanh đã phát hiện cái gì không đúng.

Triệu An chi cúi đầu nhìn nhìn, trên mặt đất cũng không có, lại nhớ tới trong di động có nhiều thông tin như vậy mà mất thì có chút đau đầu.

“Em hình như mất di động rồi.”

Hà Trạch Sinh khắc chế chính mình không được động, không được vươn tay đi an ủi cô, ánh mắt không được quá lưu luyến trên mặt cô, đành chỉ mở miệng nói: “Không cần lo lắng, lần cuối em thấy di động là lúc nào?”



Giọng nói của Hà Trạch Sinh vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.

Triệu An Chi nghe xong cũng bình tĩnh lại. Cô không phải nhớ tới di động của mình ở đâu mà là việc mình còn ở đây đến ngày mai không cũng chưa xác định, quan tâm di động ném ở đâu làm cái gì?

Hà Trạch Sinh nhìn Triệu An Chi sau khi nghe hắn nói thì bình tĩnh lại còn tưởng cô đã nhớ ra di động ở chỗ nào.

Hà Trạch Sinh còn chưa mở miệng thì di động của anh liền vang lên. Anh hướng Triệu An Chi ra hiệu một chút.

Triệu An Chi gật gật đầu, còn tri kỷ mà cách anh xa một ít. Trong lòng anh có chút không dễ chịu, vừa cảm thấy Triệu An Chi quá mức xa cách, vừa tự khuyên bảo mình đây chỉ là lịch sự cơ bản.

Điện thoại là Lương Trình gọi tới, nói là Triệu An Chi để quên điện thoại trong nhà, Tần Tình tìm không thấy cô nên đành phải gọi điện cho hắn. Di động thì Trương Văn Ngọc đưa tới, nhờ báo để Triệu An Chi ra cửa lấy.

Nghe xong lời Hà Trạch Sinh thuật lại, Triệu An Chi liền đứng dậy muốn đi ra cửa. Hà Trạch Sinh vội vàng đuổi theo cô khiến Triệu An Chi ngốc lăng.

Hà Trạch Sinh giải thích nói: “Em không mang theo di động, không tiện liên hệ.”

Triệu An Chi hướng anh gật gật đầu, nói lời cảm ơn khiến cảm giác chột dạ trong lòng Hà Trạch Sinh càng mạnh.

Triệu An Chi cùng anh đi một đường, loại khẩn trương cùng cảm giác khó có thể hô hấp cứ điên cuồng phát sinh, trong vài bước ngắn ngủi cô đã thấy mặt mình đỏ đến không chịu được.

Cô đành phải ngừng lại, nói: “Em muốn đi toilet chút, anh đi trước có được không?”

Hà Trạch Sinh gật gật đầu sau đó bước tới cửa khách sạn. Lương Trình nói Trương Văn Ngọc đã sắp tới rồi, Hà Trạch Sinh liền nhìn nhìn khắp nơi.

Trong một góc đứng một đôi nam nữ, tựa hồ là tình nhân, hai người vóc dáng đều rất cao gầy, đặc biệt là bên nữ. Cô nàng kia đi giày cao gót vào thì chỉ thấp hơn bạn trai mình một chút. Nam nhân kia nhìn thực quen mắt, Hà Trạch Sinh híp mắt lại để nhìn cho rõ hơn.

Cô gái kia chủ động hôn bạn trai mình, còn người đàn ông kia cũng ôm eo cô gái, cúi người hưởng ứng. Hai người hôn hồi lâu mới tách ra được, khi nam nhân kia ngẩng đầu thì Hà Trạch Sinh rốt cuộc thấy rõ mặt hắn.

Đó là bạn trai của Triệu An Chi.

Tới lúc này, Hà Trạch Sinh cũng nhận ra cô gái kia chính là Trương Văn Ngọc.

Triệu An Chi lúc này cũng đã bước ra từ bên trong: “Thế nào, cô ấy tới chưa?”

Hà Trạch Sinh vừa nghe thấy tiếng cô thì nhanh chóng xoay người, bưng kín mắt cô. Triệu An Chi cứng đờ cả người, đứt quãng nói: “Sao, làm sao vậy?”

Mặt Triệu An Chi thật sự rất nhỏ, tay Hà Trạch Sinh lại lớn. Anh chẳng qua chỉ muốn che khuất đôi mắt cô nhưng lại che cả nửa mặt cô, chỉ lộ ra cái mũi tinh xảo và đôi môi đỏ hơi mở, một bộ dạng đang muốn hôn a.

“Anh……”

Ở chỗ xa Trương Văn Ngọc chú ý tới hai người bên này: “An Chi hình như ở đằng kia.” Nói xong, cô nàng liền bước qua mà Triệu Miểu Miểu cũng đành phải đi theo phía sau.



Hà Trạch Sinh nghe thấy tiếng hai người đến thì lập tức thoát khỏi trạng thái ma quỷ kia, buông lỏng tay ra. Tim Triệu An Chi nhảy bang bang, cho dù thấy Trương Văn Ngọc cùng Triệu Miểu Miểu tới thì cũng không có tâm tư trêu ghẹo.

Trương Văn Ngọc có chút hồ nghi mà đánh giá hai người bọn họ nhưng cũng không nói gì mà chỉ móc di động của Triệu An Chi từ trong túi ra. Triệu Miểu Miểu cũng đi lên phía trước, có chút bất mãn nhìn quần áo của Triệu An Chi, vươn tay sửa sang áo khoác của cô một chút.

“Sao em mặc có một chút thế này thôi, nếu lại bị cảm thì xem anh còn chiếu cố em không.”

Triệu An Chi không muốn để Hà Trạch Sinh biết mình đặc biệt có trang điểm nên vội vàng đẩy đẩy Triệu Miểu Miểu, nói: “Em biết rồi, anh đi nhanh đi, em ở bên trong khách sạn rất ấm áp a.”

“Vậy em mau vào đi.” Triệu Miểu Miểu nói xong câu đó, cơ hồ lưu luyến mà rời đi. Triệu An Chi hướng hắn vẫy tay.

Trong lòng Hà Trạch Sinh thấy hụt hẫng, thậm chí có chút hối hận vừa rồi che mắt của Triệu An Chi. Cô hẳn là phải nhìn tận mắt để biết đối phương là loại người gì, mới không ngây ngốc để hắn tùy ý thân cận như vậy.

Lúc này Triệu An Chi quay người muốn về khách sạn thì thấy Hà Trạch Sinh còn ngơ ngác đứng tại chỗ liền vươn tay kéo tay áo anh.

Hà Trạch Sinh thấy cô lôi kéo tay áo mình thì tâm tình tốt lên chút. Cô hẳn là sẽ biết bộ mặt thật của kẻ kia nhưng không nên dùng phương thức này.

Lúc hai người cùng nhau trở về ghế lô, thẳng đến khi đồ ăn bắt đầu được đưa lên cũng không thấy Trương Vi Oánh tới. Triệu An Chi quay qua hỏi Lương Trình: “Không phải cậu bảo Trương học tỷ sẽ tới à?”

Lương Trình đáp: “Chiều nay chi ấy gọi điện thoại nói bạn trai đã trở lại nên không tới. Mình quên không nói.”

Triệu An Chi nghe vậy thì theo bản năng nhìn về phía Hà Trạch Sinh.

Hà Trạch Sinh cảm giác không tốt lắm, không phải bởi vì có người nhắc tới Trương Vi Oánh mà là bởi vì Triệu An Chi đang nhìn anh a. Đó là một loại ánh mắt mang theo chút thương hại, lại có chút hận sắt không thành thép. Ánh mắt kia giống như cắt giấu cái gì đó ướt át dầm dề. Hà Trạch Sinh không dám nói đó là cái gì, anh chỉ biết ánh mắt này khiến tim anh đập nhanh kinh khủng.

“Chuyện của anh và Trương học tỷ là thế nào?” Triệu An Chi trực tiếp hỏi ra miệng.

Lương Trình ở một bên nhướng mày, vội đi khơi mào đề tài khác mà nói với các đồng học xung quanh, đem lực chú ý của bọn họ rời xa hai người.

Hà Trạch Sinh bị Triệu An Chi hỏi một câu thẳng tắp thế này thì đột nhiên không phòng ngừa kịp, sặc ho hai cái mới nói được: “Em hỏi cái này làm gì?”

Nếu anh chưa từng ở bên Trương Vi Oánh thì đại khái vĩnh viễn sẽ không hiểu được trong lòng mình muốn cái gì. Không biết những người khác có phải trong lòng cũng có một tiêu chuẩn tối cao về người yêu không? Thích một người không phải vì ở bên người đó vui sướng mà vì thích mặt, chân, chiều cao, và nhiều tính cách đặc biệt khác. Loại thích này khiến mọi thứ trở nên tiêu chuẩn hóa, nhưng nếu nói nó là bản chất của tình yêu thì đúng là ngu xuẩn. Tình yêu của anh đã sớm cho người khác nhưng anh lại lý trí thậm chí đến cố chấp mà tự nói Triệu An Chi không phù hợp với thẩm mỹ của anh nên tâm xao động chỉ là giả.

Lương Trình vừa nghe Hà Trạch Sinh trả lời thì đã hận không thể cho anh một cái đập. Chính vì thế này nên sư huynh mới đuổi không kịp vị tiểu cô nương anh thích a.

Ngoài dự đoán, Triệu An Chi luôn luôn mềm mại ngoan ngoãn lại không bị những lời này cự ngoài ngàn dặm. Cô cố chấp mà truy vấn hỏi: “Hai người vì sao chia tay? Tay anh là bị thương lúc chia tay hay lúc nào?”

Lương Trình nghe xong, hướng Hà Trạch Sinh liều mạng chớp mắt, sợ anh lại ném ra một câu lạnh tanh như vừa rồi.

Cũng may Hà Trạch Sinh chú ý tới biểu hiện gần như run rẩy của hắn, hơn nữa cũng kỳ diệu mà hiểu ý hắn nên tuy có chút do dự nhưng Hà Trạch Sinh vẫn nhất nhất trả lời. Trong quá trình anh không ngừng nhìn cô, làm gì còn chỗ nào giống như người gỗ trước kia nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi