Lúc này đây, Triệu An Chi không cho Hà Trạch Sinh cơ hội sửa chữa, cùng ngày hôm đó cô liền dọn đồ đạc, suốt đêm dọn ra ngoài.
Chỗ ở cô cũng chưa tìm được, vì thế Triệu An Chi ở nhà của Triệu Miểu Miểu non nửa tháng, mỗi ngày đều phải di chuyển qua nửa thành phố để đi làm. Cuối cùng cô mới tìm được một chỗ điều kiện kém xa chỗ cũ, giá cả lại không rẻ hơn bao nhiêu. Triệu Miểu Miểu nhìn điều kiện nơi đó thì không muốn cho cô ở, nói: “Hiện tại em ở nhà anh, tuy rằng đi làm hơi xa nhưng được cái an toàn. Chuyện tìm nhà không nên gấp gáp, căn phòng này thoạt nhìn có chút cũ.”
Nếu Triệu An Chi không phát hiện hắn và Trương Văn Ngọc hôn môi thì có lẽ còn ở lại nhưng hiện tại cô làm gì không biết xấu hổ mà ở lại chứ. Nếu hai người bọn họ củi khô lửa bốc thì sẽ vì cô mà trở nên lúng túng, nếu vậy thì lỗi của cô lớn thế nào chứ? Triệu An Chi phi thường kiên định mà muốn dọn ra ngoài, Triệu Miểu Miểu cũng không tiện ngăn trở. Rốt cuộc Triệu An Chi đã là người trưởng thành rồi, làm cái gì hay lựa chọn gì thì đều có suy nghĩ của riêng mình, cho dù thân cận mấy cũng không tiện lấy danh nghĩa quan tâm mà bao biện làm thay.
Sau khi Triệu An Chi chuyển nhà thì lại lần nữa thuần thục mà chặn Hà Trạch Sinh. Lúc gặp Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói là cảm thấy tiếp tục ở chỗ anh thì không tốt lắm. Tần Tình còn nhân cơ hội hỏi một câu, giúp Trần Túc tranh thủ cơ hội.
Triệu An Chi cuối cùng vẫn là không gặp Trần Túc. Cô hiện tại nghĩ đến Trần Túc liền sẽ nhớ tới Hà Trạch Sinh, nhớ tới câu nói “Đừng đi gặp” kia của anh. Chỉ riêng chuyện này đã quyết định cô và Trần Túc không thể tiếp tục phát triển tình cảm. Cùng với việc cho hắn hy vọng rồi cự tuyệt thì còn không bằng trực tiếp không gặp hắn, lưu loát mà chặt đứt ý niệm của hắn.
Triệu An Chi thực hối hận, lần đầu tiên cô phát hiện nỗi lòng của mình còn bị Hà Trạch Sinh tác động thì đã nên rời đi. Cô nhận mệnh, có lẽ đời này cô đều sẽ bị anh ảnh hưởng, cô không cững cầu bản thân đối mặt với anh phải vân đạm phong khinh nữa mà chỉ cần xa xa tránh đi là được.
Căn phòng mới cô ở an ninh không được tốt lắm, tuy rằng chưa nghe nói có chuyện gì xảy ra nhưng ánh đèn tối tăm mà cô lại phải làm ca thêm ca đêm mới về đến nhà nên cũng hơi sợ hãi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy phía sau có người, trong lòng Triệu An Chi sợ hãi, dưới chân đi càng nhanh hơn, giày cao gót gõ lên mặt đường phát ra thanh âm vang vọng.
Ánh đèn vừa chuyển, Triệu An Chi thấy bóng dáng kề sát kia, đúng là có người đi theo cô!
Lông tơ cả người Triệu An Chi dựng lên, trong nháy mắt cô lấy dũng khí thật lớn, ngay lập tức xoay người, cầm túi xách hướng người kia đập thật mạnh. Triệu An Chi nhắm hai mắt thét chói tai, động tác trên tay chưa hề dừng lại. Đánh nửa ngày cũng không nghe thấy người nọ hừ một tiếng, Triệu An Chi lúc này mới dám mở mắt nhìn, vừa liếc mắt thì đã sợ tới mức túi cũng rơi.
“Anh……”
Hà Trạch Sinh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thấy cô dừng lại mới dám đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nhìn một cái.
Triệu An Chi cáu điên nói: “Sao anh lại ở chỗ này? Anh đi hỏi bọn Tần Tình hả?”
Hà Trạch Sinh rũ đầu, thật giống một con chó lớn bị chủ nhân phê bình, nói: “Anh không hỏi họ, anh đi theo em về, không phải lần đầu tiên đâu……”
Triệu An Chi càng tức giận: “Anh theo dõi em còn nói đúng lý hợp tình thế là sao?”
Hà Trạch Sinh nói: “Anh chỉ là thấy chỗ này không an toàn, không yên tâm để em về nhà một mình, hơn nữa cũng không phải mỗi ngày anh đều có thể đưa em về nhà.”
Dưới mắt Hà Trạch Sinh có quầng thâm, hẳn là không ngủ ngon. Triệu An Chi cho dù tức thế nào thì cũng không tiện bộc phát, cô khom lưng nhặt túi lên liền muốn đi, nhưng lại thấy Hà Trạch Sinh che cái mũi ngẩng đầu lên, nói: “Hình như anh bị chảy máu mũi.”
Triệu An Chi vội vàng lấy tay anh ra, sau một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh sợ là chảy nước mũi đó?”
Hà Trạch Sinh trừng lớn mắt, vội vàng cúi đầu duỗi tay sờ, nhưng chẳng sờ được cái gì, thế mới biết Triệu An Chi đang xỏ anh. Chờ anh ngẩng đầu lên thì Triệu An Chi đã đi xa rồi. Hà Trạch Sinh ủ rũ cụp đuôi mà đứng lên, ngẩng đầu xác định phòng cô sáng đèn rồi mới xoay người đi về. Bởi vì sợ cô phát hiện, xe anh cũng không dám lái đi vào, chỉ có thể ngừng ở bên cạnh con ngõ nhỏ.
Trên lầu Triệu An Chi cũng không tốt hơn bao nhiêu, Bởi vì hành vi của Hà Trạch Sinh mà lòng cô lại không thể bình tĩnh. Triệu An Chi càng nghĩ càng phiền, ở trong lòng mắng Hà Trạch Sinh một trăm lần rồi mới nặng nề đi ngủ.
Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt. Bởi vì Hà Trạch Sinh xuất hiện nên Triệu An Chi tự tin hơn nhiều, đi đêm cũng không còn nơm nớp lo sợ nữa, ngược lại cô bước từng bước rất là vững vàng.
Hai ba tháng trôi qua cô cũng không gặp Hà Trạch Sinh, Triệu An Chi đoán anh sẽ không đến nữa, nhưng kết quả lại nhặt được một con Hà Trạch Sinh dưới lầu nhà mình.
Triệu An Chi làm bộ không thấy anh, cứ tự mình đi lên thôi. Hà Trạch Sinh liền đi theo phía sau cô, mà Triệu An Chi giống như muốn cùng anh phân cao thấp vậy, không chịu nhường anh chút nào, bước chân cũng nhanh hơn. Nhưng cô đang đi giày cao gót, bất cẩn một cái là như ngựa mất móng, lảo đảo ngã về sau, may mà Hà Trạch Sinh tay mắt lanh lẹ đỡ được.
Hà Trạch Sinh nói: “Thang máy lại hỏng rồi sao?”
Triệu An Chi không phản ứng lại, chỉ vùi đầu bò lên trên. Cô ở tầng không thấp, chờ đến lúc bò lên thì lưng áo phía sau cũng ướt một mảng rồi.
Cô mở cửa ra, Hà Trạch Sinh không tiện trực tiếp đi vào nên vẫn đứng ngoài nhìn Triệu An Chi, muốn khiến cô mềm lòng để được đi vào.
Triệu An Chi lãnh khốc vô tình mà đóng cửa lại, một lát sau cô lại đi ra, lần nữa ngó lơ Hà Trạch Sinh vẫn đang đứng ở cửa mà gõ cửa nhà hàng xóm.
Người ở phòng đối diện là một cô gái độc thân, vừa mở cửa thấy Triệu An Chi cùng Hà Trạch Sinh phía sau cô thì có chút tò mò đánh giá một chút.
Triệu An Chi hỏi: “Ngại quá, xin hỏi nhà cô có điện không?”
Nữ nhân kia gật gật đầu.
Triệu An Chi thở dài, mạch điện căn phòng kia của cô lại có vấn đề rồi.
Nữ nhân cách vách đã đóng cửa lại, Hà Trạch Sinh nhìn ra vấn đề, lập tức nói: “Nhà em có dụng cụ không? Để anh sửa cho.”
Đèn ngoài hành lang vẫn sáng, Triệu An Chi lấy ghế dựa từ trong nhà ra để Hà Trạch Sinh đứng lên sửa chữa.
Đêm hè vốn nóng bức, đèn hành lang chiếu xuống khiến nhiệt độ càng nóng hơn. Trên mặt Hà Trạch Sinh đều là mồ hôi, anh dùng cổ và vai kẹp một cái đèn pin, cầm công cụ ở kia mân mê.
Triệu An Chi ở phía dưới xem thì có chút sợ anh không cẩn thận sẽ bị thương.
Lúc nam nhân nghiêm túc làm việc thì mị lực khó mà giải thích, kể cả có chủ ý tránh mặt anh thì Triệu An Chi cũng ngượng ngùng mà đuổi người đi sau khi người ta đã giúp sửa mạch điện.
Hà Trạch Sinh vì làm cu li mà được mời vào nhà Triệu An Chi.
Triệu An Chi rót cho anh một ly nước, khó có lúc tâm bình khí hòa, hỏi: “Gần này anh tới là có chuyện gì sao?”
Hà Trạch Sinh đang uống trà, vừa nghe cô hỏi chuyện liền để cái ly xuống bàn, cả người ngồi rất là nghiêm chỉnh, dáng vẻ thực khẩn trương.
“Ta viết một ca khúc, em có muốn nghe chút không?”
Triệu An Chi trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.
Hà Trạch Sinh mở di động, phát một đoạn nhạc, chính là do anh đánh dương cầm mà thành.
Triệu An Chi không biết Hà Trạch Sinh vì sao lại muốn cho cô nghe bài hát này nhưng bài hát kia vừa phát thì cô liền đắm chìm rồi. Đây là một ca khúc thật vui sướng, phần mở đầu rất linh động, giống như chim nhỏ bay tới bay kui. Ngay sau đó lại chuyển sang thư hoãn, mang theo chút triền miên, cùng thâm tình dày nặng. Cuối cùng lại quay về tiết tấu nhanh ban đầu, thanh âm lúc cao lúc thấp, mang theo chút ý vị lưu luyến. Rõ ràng lúc đầu rất là vui vẻ, nhưng nghe xong lại khiến người ta sinh ra thẫn thờ đến vô tận.
Triệu An Chi cảm thán tự đáy lòng: “Rất êm tai.”
Cô thật sự bội phục Hà Trạch Sinh, nhạc cụ phương tây như dương cầm mà anh chỉ lướt ngón tay cũng có thể tạo ra bản nhạc hay đến thế, hẳn đây chính là mị lực của sáng tác rồi.
Hà Trạch Sinh nói: “Bài hát này là vì Thất Tịch mà làm.”
Lúc anh nói lời này thì rũ mắt xuống tựa hồ sợ người khác nhìn thấy tình cảm trong mắt mình vậy.
Triệu An Chi nghĩ đến hình ảnh hiện lên trong đầu lúc nghe khúc thì thấy ca khúc này đúng là hợp với cảnh đó.
“Bài hát này đúng là có cảm giác của ngày Thất Tịch, anh làm thật tốt.”
Hà Trạch Sinh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, để Triệu An Chi thấy được đôi mắt đen nhánh của anh.
“Em có thể giúp anh đặt tên cho bài hát này không? Em cũng biết anh không quá am hiểu cái này, mấy cái tên trước kia bị em kêu ca rất nhiều.”
Triệu An Chi trầm mặc thật lâu, lúc Hà Trạch Sinh sắp chịu không nổi loại trầm mặc này thì cô mới mở miệng: “《 cầu Hỉ Thước tiên 》 thì thế nào?”
Bản thân cái tên này cũng có điển cố, rất xứng với phong cách bài hát này của Hà Trạch Sinh, càng có ý vị.
Hà Trạch Sinh nói: “《 cầu Hỉ Thước tiên 》 nghe thực hay.”
Cuối cùng, Triệu An Chi đưa Hà Trạch Sinh ra cửa, cô nhìn anh nhưng không ai nói gì nhiều.
Hà Trạch Sinh là sợ, sợ Triệu An Chi chán ghét mình, sợ mình vừa mở miệng liền không có đường lui, cứ nơm nớp lo sợ mà tìm kiếm thêm một cơ hội thấy mặt cô, nhưng lại không dám dễ dàng vượt qua Lôi Trì một bước.
Triệu An Chi thì cảm thấy phức tạp, cô muốn trực tiếp hỏi “Có phải anh thích em không?”, nhưng lại cảm thấy không có gì hay để hỏi. Nếu một cái tên 《 cầu Hỉ Thước tiên 》 còn không đủ để nói lên cái gì thì biểu cảm cẩn thận, nhẹ lấy lòng đêm nay của Hà Trạch Sinh đã bại lộ tâm tình thật của anh.
Cái loại cẩn thận lấy lòng này vốn là sở trường của Triệu An Chi bởi vì đối mặt với người đặt trên đầu quả tim thì mỗi một câu, một hành động của người đó cô đều phải mở ra, xoa nát, tinh tế nhấm nuốt lại nuốt xuống, hận không thể làm con giun trong bụng người dó, để lúc lạnh thêm áo, lúc nóng thêm nước mát, lúc nào cũng sợ người ta không vui.
Triệu An Chi không nghĩ tới Hà Trạch Sinh đối với cô lại mang tâm tình này, vắt hết óc mà đổi lấy niềm vui của cô, rồi lại không dám quá đột ngột mà làm quá phận, sợ cô vì thế mà thấy phản cảm.
Triệu An Chi suy nghĩ một suốt đêm, vì sao cố tình lại là lúc này? Nếu có thể sớm một chút phát hiện, hoặc là anh có thể sớm một chút thích cô thì có phải tốt hơn không?
Chỉ còn hơn hai tháng nữa, cô thậm chí không biết ngày tụ hội kia qua đi cô sẽ ở đâu nữa. Là trở lại thời gian nào đó trong quá khứ hay lại nhảy đến tương lai hai năm sau mà cô chưa trải qua?
Một người đến chính thời gian của mình còn không nắm giữ được thì càng đừng nói đến việc nắm giữ tình cảm của người khác.
Khi ngày kia còn cách khá xa thì cô còn có thể lừa mình dối người, nhưng mắt thấy một ngày kia càng ngày càng đến gần thì cô thật sự không thể khắc chế bản thân tự hỏi mình vấn đề này. Rất có khả năng cô sẽ trở thành một người không có tương lai.