ÁNH TRĂNG SOI SÁNG LÒNG ANH

Trước khi kết thúc kì 1 năm nhất, Minh Nguyệt đổi tên thành Trần Minh Nguyệt, sang năm 2, bài nghiên cứu khoa học đầu tiên của cô được đăng lên tạp chí, để tên là “Mingyue Chen.”

Hứa Tiền Đa đổi tên thành Hứa Miên Khê.

Sau khi làm thủ tục đổi tên xong, cả hai đi ăn buffet ở nhà hàng ngoài trường, cả hai chọn nhà hàng này là vì không những được ăn thỏa thích mà cả rượu cũng thế.

Hứa Miên Khê uống hết chai này tới chai khác, không biết uống tới bình thứ bao nhiêu, cô nàng bật khóc, “Tớ sinh ra ở nông thôn, cả ba mẹ lẫn ông bà nội điều là người trọng nam khinh nữ, lúc trước ba đặt tên cho tớ là Hứa Tiền Đa là vì hy vọng mai sau khi tớ lấy chồng thì sẽ có nhiều tiền sính lễ, từ bé tớ đã biết gia đình không thích tớ, thế nên mới liều mạng học hành. Lúc đỗ Thanh Đại, người vui nhất là ba tớ, ông ấy nói mai sau tớ sẽ mua căn nhà ở thành phố lớn cho em trai… Sao tớ phải mua nhà cho nó chứ? Tuy ngoài miệng thì nghe lời bọn họ nhưng mà tớ đã nghĩ kĩ từ lâu rồi, mai sau đi làm, ngoài tiền sinh hoạt ra thì tớ sẽ không gửi cho bọn họ đồng nào hết!”

Người Trần Minh Nguyệt run lên, đứng dậy đi tới ôm cô nàng.

Đầu năm 2015, Trần Minh Nguyệt và Hứa Miên Khê hoàn thành khóa bồi dưỡng nghiệp vụ Y học dự phòng của Thanh Đại, kỳ sau lại chuyển tới Viện Y Hiệp Hòa hoàn thành chương trình học còn lại của chuyên ngành lâm sàng, may mắn là cả hai vẫn là bạn cùng phòng.

Lúc Trần Minh Nguyệt vẫn học ở Thanh Đại, thỉnh thoảng tới cuối tuần Hà Chu sẽ tới mời cô và Trình Bắc Diên đi ăn.

Trình Bắc Diên học khoa Vật lý của đại học B, Hà Chu học ở trường Đại học Sư phạm Thủ Đô, khoa Tài chính.

Trần Minh Nguyệt chuyển tới Hiệp Hòa được một thời gian thì Trình Bắc Diên đi du học, Hà Chu cũng bắt đầu phải đi thực tập, cậu ta tới tìm Trần Minh Nguyệt càng nhiều hơn, số lần dẫn cô tới mấy nhà hàng xa hoa cũng tăng lên.

Trước đây ba người bọn họ thay nhau mời cơm, cũng chỉ là mấy quán bình dân bình thường.

Năm nào Trần Minh Nguyệt cũng có học bổng, hơn nữa cô vẫn đi dạy thêm, tuy dư giả hơn trước nhưng mấy lần đi ăn với Hà Chu lại chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.

Tối thứ 7, cả hai ăn cơm xong, Hà Chu đưa Minh Nguyệt về trường.

Trước lúc tạm biệt nhau, Trần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Hay là lần sau cứ ăn ở trường…”

Trần Minh Nguyệt chưa nói hết câu nhưng lại nhớ tới một chuyện, cô đổi ý: “Mấy quán rẻ rẻ chút.”

Hà Chu bật cười: “Tôi bảo tôi còn tiền lương mời cậu mà.”

Cậu ta khựng lại, nói tiếp: “Thôi, lần sau ăn gì cứ nghe theo ý cậu vậy.”

Sau khi Hà Chu tốt nghiệp thì ở lại làm ở thành phố B, làm việc ở Quân Hằng – công ty con trực thuộc tập đoàn Chính Dương, là một công ty tài chính có tiếng trong nước.

Không bao lâu sau, Trần Minh Nguyệt học khoa Y học Lâm sàng nên vẫn phải đi thực tập ở bệnh viện Hiệp Hòa của thành phố B, ngày nào cô cũng bận tối mắt tối mũi, thức đêm là chuyện bình thường, số lần gặp Hà Chu cũng ít dần đi.

Nhưng Hà Chu là bạn cấp 3 mà cô thường xuyên liên lạc nhất.

Mùa hè năm 2016, Phùng Thư Nhã và Tôn Hạo Vũ tốt nghiệp Đại học Từ Hải, trước khi chuyển về Vân Thành còn tới thành phố B hẹn Trần Minh Nguyệt và Hà Chu đi ăn.

Lúc ấy Trình Bắc Diên và Lâm Thính vẫn ở nước ngoài, Trình Bắc Diên muốn hoàn thành chương trình tiến sĩ ở đại học Cambridge, Lâm Thính cũng đã tìm được việc làm.

Nửa cuối năm 2019, Trần Minh Nguyệt hoàn thành khóa thực tập ở bệnh viện Đại học Y Hiệp Hòa, dự án nghiên cứu khoa học của cô cũng tới công đoạn cuối, hai bài báo công bố nghiên cứu khoa học cũng đã được thông qua, khóa luận tốt nghiệp của cô được giáo sư Mạnh duyệt qua, hiếm lắm mới có lúc cô rảnh rỗi nghiêm túc suy nghĩ tương lai của mình sau khi tốt nghiệp.

Cả Hứa Miên Khê, giáo sư Mạnh, Hà Chu và tất cả những người xung quanh đều khuyên cô ở lại bệnh viện Hiệp Hòa, dù sao cô cũng đã thực tập ở đây mấy năm, quen với môi trường nơi đây, chuyển tới bệnh viện khác phải cần một thời gian dài để thích ứng làm quen.

Trần Minh Nguyệt cũng từng cân nhắc chuyện này, nhưng cô phát hiện sống ở thành phố B càng lâu thì kí ức của cô ngày càng rõ ràng hơn.

Cô cảm thấy cũng đã đến lúc phải quên đi, cần có một cuộc sống mới.

Cuối năm 2019, Trần Minh Nguyệt chuyển tới thực tập ở bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố A, tháng 5 năm sau, cô về trường bảo vệ luận án tiến sĩ, sau đó nhận bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sau đó cô chính thức trở thành bác sĩ khoa Tim ở bệnh viện Nhân dân thành phố A.

Sau khi tới thành phố A, cuộc sống của Trần Minh Nguyệt vẫn bận rộn như trước, chỉ là bên cạnh cô chẳng có người thân quen nữa.

Nhưng cô cũng nhanh chóng quen bạn mới.

Đêm đó Trần Minh Nguyệt trực ban, có một cô gái xinh đẹp tới khám, Trần Minh Nguyệt vẫn dửng dưng như không, còn người khác thì lại kích động gần chết.

Từ sau khi lên đại học, Trần Minh Nguyệt chẳng còn hay vào Weibo hay các mạng xã hội khác nữa, với cả cô quá bận, không có thời gian rảnh rỗi.

Mãi tới lúc cô gái kia về rồi, y tá trưởng mới phổ cập kiến thức cho Minh Nguyệt, cô mới biết cô nàng mình mới add Wechat vừa nãy là một nghệ sĩ nữ nổi tiếng, tên là Yến Tô.

Dần dần cả hai thân nhau hơn, thỉnh thoảng hẹn nhau ăn cơm, sau này cứ cách một thời gian Yến Tô lại tới tìm cô.

Năm 2021 là kỉ niệm 110 năm thành lập trường Thanh Đại, Trần Minh Nguyệt bớt chút thời gian bay về thành phố B quay video tuyên truyền.

Ngày kỉ niệm, video được đăng trên mạng xã hội, vốn dĩ từ khóa kỉ niệm ngày thành lập trường xuất hiện trên trang hotsearch, cuối cùng vì Yến Tô bình luận câu “Bảo bối của tôi xinh đẹp quá!” thì lại vọt lên top 1 hotsearch.

【Chị gái trong video xinh quá! Còn là người quen của bảo bối Tô nhà mình nữa chứ! Đúng là người đẹp sẽ hay chơi với người đẹp.】

【Bảo bối của Tô bảo bảo quay video rồi đó, thế bảo bối Tô không định đăng ảnh tự sướng à!】

……

Trần Minh Nguyệt đang ăn cơm trưa thì phát hiện có rất nhiều người nhìn cô, vốn dĩ cô cũng không để ý lắm.

Tới lúc mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Yến Tô:【Ánh Trăng, hôm nay tôi tay nhanh hơn não quá, tôi bình luận trong cái video tuyên truyền của Thanh Đại ý, có gây ảnh hưởng gì không tốt tới cô không?】

Trần Minh Nguyệt lên Weibo xem.

Nhìn thấy cái hotseach đầu tiên là ảnh của mình được cap từ trong video, cô thở dài một hơi, đang định out ra thì ấn nhầm vào mục xã hội, thấy hai tiêu đề ngay trên đầu.

【Tập đoàn buôn lậu ma t/úy Tây Nam hoàn toàn bị tiêu diệt.】

【Tội phạm truy nã trong vụ án số 722 ở sân bay Vân Thành bị bắt.】

Trần Minh Nguyệt ngẩn ngơ mười mấy giây rồi mới hoàn hồn, cô buông điện thoại xuống, xoa đôi mắt cay cay.

Đầu năm nay, Trình Bắc Diên lấy được bằng tiến sĩ ở đại học Cambridge, cũng nhận được lời mời của khoa Vật lý ở Đại học A.

Ngày Trình Bắc Diên tới đại học A, Hà Chu bay từ thành phố B tới, bảo Trần Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên làm một bữa đón gió tẩy trần cho mình.

Lúc chiều Trần Minh Nguyệt có ca phẫu thuật, hơn 8 giờ mới xong, may mà cô không hẹn ăn cơm tối với hai người họ.

Sau khi dẫn nhóm thực tập sinh kiểm tra phòng xong, cô về phòng làm việc thu dọn đồ đạc rồi lái xe tới quán bar Trình Bắc Diên và Hà Chu ngồi.

Khu vực này rất đông khách, cô tìm mãi mới thấy có chỗ đậu xe.

Trần Minh Nguyệt đỗ xe xong, cô đi tới quầy bar gọi một ly soda và cả một phần salad rồi mới tìm hai người họ.

Trước khi cô tới, Hà Chu và Trình Bắc Diên đã uống vài ly, Hà Chu ngà ngà say, nhìn cô bảo: “Lâu không gặp cậu hình như cậu hơi khác thì phải.”

“Có phải cậu bị rụng tóc không?”

Trần Minh Nguyệt thở dài: “Sau khi tốt nghiệp tóc rụng nhiều lắm, nếu không phải tóc tôi dày thì hói từ lâu rồi.”

Hà Chu khựng lại: “Dạo này tôi đang xem xét hạng mục cấy tóc, thấy cũng oke phết, cậu có cần số điện thoại người phụ trách hạng mục đấy không?”

Trần Minh Nguyệt cười lắc đầu: “Cấy tóc thì thôi, tôi không thích đụng chạm gì tới đầu cả, nếu có hạng mục nào về tóc giả thì bảo tôi.”

Hà Chu gật đầu, “Ok, nếu có tôi nhất định sẽ ới cậu.”

Trần Minh Nguyệt nhớ tới một chuyện, nhìn Trình Bắc Diên: “À, Thính Thính đâu? Không phải cậu ấy cũng muốn về nước ư?”

Trình Bắc Diên đáp: “Công việc bên đó vẫn chưa xong, chắc hơn nửa tháng nữa mới về được.”

Minh Nguyệt gật đầu, đứng dậy đi lấy salad và nước soda.

Hà Chu bật cười, hỏi Trình Bắc Diên: “Lão Trình, cậu định bao giờ cầu hôn Thính Thính thế?”

Trình Bắc Diên trầm mặc, lắc đầu đáp: “Vẫn chưa tới giai đoạn đấy.”

Hà Chu cau mày, “Sao vẫn chưa tới? Yêu nhau lâu rồi, cũng trưởng thành cả rồi, nên kết hôn thôi.”

Trình Bắc Diên cầm chén rượu, uống hết nửa ly còn lại, “Vậy cậu thì sao? Bao nhiêu năm rồi mà đã có tiến triển gì chưa?”

Hà Chu không nói gì, lẳng lặng nhìn Trần Minh Nguyệt đang đi tới chỗ mình, cậu ta bật cười: “Không có, nhưng cũng nhanh thôi.”

Trần Minh Nguyệt chỉ nghe thấy nửa câu sau, cô đặt đĩa salad xuống, cầm dĩa vừa ăn vừa hỏi: “Cái gì nhanh cơ?”

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, mắt Hà Chu phiếm hồng, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “A Chiêu cũng sắp tới thành phố A.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi