ÁNH TRĂNG SOI SÁNG LÒNG ANH

Khi Trần Minh Nguyệt kéo tay Lâm Thính ra khỏi cửa hàng tiện lợi City Super thì thấy Trần Chiêu và Hà Chu đang đứng chờ ở quảng trường gần cửa hàng.

Cả hai mặc đồ thoải mái tùy ý, nhưng dáng người đều cao ráo, mặt mày tuấn tú, gương mặt nghiêm nghị, ai đi ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn vài lần.

Có người cầm điện thoại định đi tới xin số điện thoại nhưng lại thấy anh chàng mặc áo hoodie và quần thể thao bước tới đứng trước hai cô gái xinh xắn.

Trần Chiêu cúi đầu, thản nhiên cầm túi đồ trong tay người nọ.

Trần Minh Nguyệt cong môi cười: “Không nặng đâu, em tự xách được.”

Trần Chiêu nhướng mày, không do dự cầm túi ni lông rồi xoay người cầm tay cô.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đi dạo phố, hơn nữa còn có Lâm Thính và Hà Chu đi cạnh, Trần Minh Nguyệt thấy hơi ngại, cô lén gắng sức muốn tránh tay Trần Chiêu nhưng lại bị anh nắm càng lúc càng chặt hơn.

Cô khẽ ho một tiếng, ánh mắt cầu xin nhìn Trần Chiêu, nhưng anh không buông tay cô ra, thậm chí còn bình tĩnh nhìn cô.

Trần Minh Nguyệt: “…”

Tay kia của Trần Minh Nguyệt đang khoác tay Lâm Thính, cô nàng thấy nổi da gà, dứt khoát rút tay mình ra, đưa túi đang cầm cho Trần Chiêu rồi chạy tới chỗ Hà Chu.

Lâm Thính kiễng chân bám vai Hà Chu, cô nàng thở dài, “Chu Chu, cậu nghĩ đi, bọn mình cũng già rồi, hay là bọn mình yêu nhau đi.”

Hà Chu gạt tay cô nàng ra, vô tình kiến nghị: “Đại tiểu thư ơi, cậu cứ rước họa vào người khác đi.”

Lâm Thính cười khanh khách nhìn Hà Chu: “Cậu gọi tôi là bố đi thì tôi xem xét xem có nên làm thế ngay không đây.”

Hà Chu thờ ơ đáp: “Biến.”



Hôm nay Trần Chiêu, Trần Minh Nguyệt, Lâm Thính và Hà Chu đều không lái xe, vậy nên cả bốn người bắt taxi tới quán Karaoke, qua khóe mắt, Trần Minh Nguyệt nhìn góc nghiêng rõ ràng của Trần Chiêu, còn cả đôi mắt sáng ngời của anh.

Sau khi xuống xe, cô kéo tay Trần Chiêu đi sau cùng, khẽ đung đưa hai cánh tay đang nắm chặt nhau của hai người.

Trần Chiêu cong môi cười, giọng nói trầm thấp từ tốn, xen lẫn chút cưng chiều, “Vừa nãy còn không muốn cầm tay anh cơ mà, sao bây giờ lại vui vẻ thế?”

Trần Minh Nguyệt dịu dàng đáp, “Ai không muốn chứ…”

Nhưng mà bây giờ cô thực sự rất vui, cô chưa từng được nghe Trần Chiêu hát, cũng chưa từng đến quán Karaoke với anh.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man thì điện thoại để trong túi áo Trần Chiêu đổ chuông.

Bỗng nhiên Trần Minh Nguyệt có dự cảm không lành, quả nhiên sau khi Trần Chiêu nhấc máy, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc hơn, giọng anh cũng lạnh lùng nói: “Ừ, tôi tới ngay đây.”

Trần Chiêu cúp máy, cất điện thoại vào túi, giơ tay xoa tóc Trần Minh Nguyệt.

Anh còn chưa nói gì thì cô gật đầu bảo: “Anh nhớ chú ý an toàn nhé.”

Trần Chiêu đáp: “Ừm.”

Thấy anh phải đi ngay, Hà Chu cầm túi đồ trong tay anh.

Lâm Thính vỗ vai Hà Chu, “Tôi mua thêm rượu đó, A Chiêu đi rồi, Ánh Trăng không giỏi uống rượu, xem ra hôm nay chỉ có cậu uống với tôi thôi.”

Hà Chu nhướng mày, “Được, cậu gọi tôi một tiếng bố đi rồi tôi uống với cậu.”

Lâm Thính li/ếm môi, lạnh nhạt nhìn cậu ta, “Cậu muốn chết hả?”

Trần Minh Nguyệt đi cạnh Lâm Thính và Hà Chu, mỉm cười nghe hai người họ cãi nhau, bỗng nhiên cô có cảm giác quay về năm tháng cấp ba.

Lông mi cô run lên, chợt nhớ lần gần đây nhất tới quán Karaoke là khi cô đi cùng các em khóa dưới, lúc ấy cô bận rộn chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn, các em khóa dưới nhất quyết kéo cô ra ngoài thả lỏng.

Nháy mắt mà đã hai năm rồi.

Vào phòng bao, cô ngồi xuống ghế hát hai bài.

Hà Chu ngồi ăn ở quầy bar bên phải cửa ra vào, Lâm Thính dựa vào ghế sô pha uống rượu, thỉnh thoảng sẽ hát theo vài câu.

Trần Minh Nguyệt đứng dậy đi tới ngồi cạnh Lâm Thính, cô cầm chén rượu mà Lâm Thính cầm, nhét chiếc micro vào tay cô nàng, nói: “Thính Thính, cậu chọn bài đi.”

Lâm Thính tùy ý chọn bài của Châu Kiệt Luân, cô nàng cầm micro, quay lưng về phía Hà Chu và Trần Minh Nguyệt, đứng ngay trước màn hình.

Tiếng nhạc quen thuộc của bài hát Ngày nắng vang lên, Lâm Thính không tắt phần hát của Châu Kiệt Luân, lúc đầu còn nghe thấy giọng của cô nàng, sau đó bỗng nhiên cô nàng dừng lại.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng hát của Châu Kiệt Luân.

“Ngày trời nổi gió anh thử nắm bàn tay em

Nào ngờ cơn mưa lớn dần làm anh không thể nhìn thấy em

Chẳng biết đến khi nào anh mới có thể ở bên cạnh em

Đợi đến ngày nắng ấy

Có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn

Rất lâu về trước có một người yêu em rất sâu đậm

…”

(*) Bản vietsub của khuyến tích nhất vi trần, xem tại đây.

Chẳng mấy chốc, Trần Minh Nguyệt và Hà Chu phát hiện Lâm Thính không ổn, lúc cả hai đi tới, Lâm Thính giơ tay lau sạch nước mắt vương trên mặt mình.

Cô nàng mỉm cười nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Minh Nguyệt và Hà Chu, “Sao hai cậu cứ nhìn tớ thế, chẳng qua là tớ mới chia tay thôi, chưa quen lắm…” 

Còn chưa nói hết câu, Lâm Thính không giả vờ được nữa, giọng cô nàng nghẹn ngào, “Đáng lẽ tớ không nên chọn bài này… Thôi thôi không hát nữa.”

Hà Chu dịu dàng bảo: “Được rồi, tôi uống mấy chén với cậu.”

Lâm Thính sụt sịt, “Được, đúng là con trai ngoan của mẹ.”

Hà Chu chẳng thèm so đo với người thất tình, cậu ta tráng cốc thủy tinh, cầm lọ sữa đào từ trong túi ra, rót một cốc cho Trần Minh Nguyệt rồi mới rót rượu cho mình.

Cậu ta giơ cốc lên, “Từ sau khi tốt nghiệp, bọn mình gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhân hôm nay rảnh rỗi, đúng lúc tôi muốn kể mấy chuyện với hai cậu.”

Lâm Thính biết Hà Chu muốn kéo sự chú ý của mình sang hướng khác, nhưng cô nàng phải công nhận, chiêu này của Hà Chu rất đỉnh, mấy năm nay cô nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng bọn họ.

Cả ba nói về thời đại học rồi tới khi đi làm, thời gian nhanh chóng qua đi, mãi tới khi nhân viên phục vụ gõ cửa nhắc nhở tới giờ thì cả đám mới biết bây giờ đã là hơn 7 giờ tối.

Hà Chu đang định hỏi tối nay ăn gì thì bỗng chốc điện thoại đổ chuông, cậu ta cau mày.

Hà Chu thoáng nhìn Lâm Thính ngà ngà say, khẽ nói với Trần Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt, tôi đi nghe điện thoại, cậu để ý Thính Thính nhé.”

Trần Minh Nguyệt gật đầu, “Ừ, cậu cứ đi đi.”

Hà Chu ra ngoài phòng bao, Lâm Thính ngả người lên vai Trần Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ánh Trăng, cậu biết không, tớ không có dũng khí nói chia tay trước mặt anh ấy, tớ về Vân Thành được một ngày thì nhắn tin hỏi anh ấy có muốn cả hai dừng lại ở đây không, rất lâu sau anh ấy mới trả lời tớ, tớ còn tưởng đợi lâu như thế là vì anh ấy suy nghĩ làm thế nào để cứu vãn chuyện của bọn tớ, nhưng mà anh ấy lại đồng ý…”

“Thật ra tớ biết mẹ Trình Bắc Diên không thích tớ, biết gia đình anh ấy không đồng ý cho bọn tớ yêu nhau, nhưng tớ luôn nghĩ dù là có chuyện gì xảy ra thì Trình Bắc Diên sẽ luôn đứng về phía tớ, sẽ kiên định chọn tớ…” Lâm Thính càng nghĩ càng cảm thấy thật nực cười, cô nàng bật cười, cười tới nỗi càng khóc ác hơn, “Tớ thực sự rất ghét chính mình, sao lại ngốc như thế chứ, sao lại thích một người lâu thế chứ, Trình Bắc Diên có gì tốt mà tớ lại thích anh ấy suốt mười mấy năm cơ chứ…”

Cô nàng lắc đầu, “Không nói nữa, uống rượu, uống rượu đi.”

Trần Minh Nguyệt mím môi, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Thính, “Sắp tới giờ ăn tối rồi, cậu đừng uống nữa.”

Bình rượu gạo lúc chiều Lâm Thính mua vẫn còn một nửa, Trần Minh Nguyệt sợ cô nàng uống hết thì sẽ bị đau dạ dày, lại thấy con ma men Lâm Thính này lại định rót tiếp, cô dứt khoát cầm bình rượu đi, uống một hơi hết gần một nửa.

Lâm Thính thấy thế tỉnh táo hơn hẳn.

Hà Chu nghe điện thoại xong, lúc bước vào phòng bao thì thấy Lâm Thính và Trần Minh Nguyệt nằm nghiêng ngủ thiếp đi, cả hai chiếm nửa cái sô pha.

Hà Chu im lặng mười mấy giây, đi tới quầy lễ tân mượn hai chiếc chăn mỏng sạch sẽ đắp lên người hai cô nàng.

Làm hết thảy xong xuôi, Hà Chu lại nhắn tin cho Trần Chiêu, hỏi bao giờ anh rảnh tới đây đón.

Trần Chiêu đang trên đường tới, anh nhắn lại ngay:【Mười phút nữa là tới nơi.】

Lúc Trần Chiêu tới quán Karaoke, Lâm Thính đã tỉnh dậy, đang chơi cờ bay với Hà Chu, còn Trần Minh Nguyệt vẫn nằm ngủ trên sô pha.

Trần Chiêu bước tới chỗ Trần Minh Nguyệt, cúi đầu nhìn hàng lông mi dài trên gương mặt ửng hồng của cô, trầm giọng hỏi: “Cô ấy uống rượu à?”

Lâm Thính vẫn chưa tỉnh hẳn, cô nàng vội vàng thanh minh, “Chuyện này không liên quan tới tôi đâu nhé, Ánh Trăng tự chộp lấy chai rượu của tôi đấy chứ.”

Trần Chiêu nghiêng đầu nhìn đôi mắt sưng húp của Lâm Thính, xùy một tiếng, “Không có tiền đồ.”

Lâm Thính không phục, cô nàng đập tay xuống bàn, cãi lại, “Cậu không biết xấu hổ mà lại nói tôi hả? Năm 20 tuổi là đứa nào khóc lóc hung hăng bảo cả đời này không muốn gặp lại Ánh Trăng thế?”

Trần Chiêu mặc kệ cô nàng, anh khom lưng ôm cả Trần Minh Nguyệt và cả chăn đi ra ngoài.

Lúc ra tới cửa, anh dừng lại, nói: “Trình Bắc Diên đang ở dưới lầu đấy, cậu tự quyết định xem có gọi cậu ta lên đây không đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi