ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Trên đỉnh Xích Phong của núi Dung Thiên, Thủy Không Tú đứng trên đỉnh cao nhất, trông thấy linh khí bốc cao tận trời từ Họa Thành.

Y và Hướng Tiêu Qua tuổi tác tương đương, cho dù là ở Tiên tông Cửu Uyên thì cũng có bối phận cao nhất. Tất cả đại trưởng lão đều là vai sư điệt của y, có người nào chưa từng bị y phạt quỳ qua đâu? Vì vậy trên dưới núi Dung Thiên đều sợ y vô cùng.

Đại trưởng lão đã thế thì đừng nói chi tới chưởng viện.

Y hướng mặt về phía Họa Thành, chắp tay không nói tiếng nào, đám người sau lưng đương nhiên cũng chẳng ai dám mở miệng. Khi im lặng, tám chưởng viện vốn cà lơ phất phơ và chín vị đại trưởng lão bỗng bộc lộ vài phần uy nghi của đại tông danh môn.

Hồi lâu sau, Thủy Không Tú rốt cuộc nói: “Từ nay về sau, Tiên tông Cửu Uyên và Họa Thành đoạn tuyệt qua lại. Hễ phát hiện ai tự tiện tới lui, đều xử lý theo quy định dành cho phản đồ cấu kết với địch.”

Các chưởng viện và trưởng lão rối rít xác nhận, hoa văn Cửu Uyên thêu chìm trên vạt áo trắng của Thủy Không Tú như bay múa trong không trung, ngọc bội tông chủ bên hông sáng ngời dưới nắng. Y im lặng hồi lâu, sau đó quét ánh mắt sắc bén qua chín vị đại trưởng lão, “Các ngươi không thừa nhận Thiên Cù Tử thì nên quản lý tốt tông môn của mình. Nhưng sau khi bổn tôn bị nhốt vào Nhược Thủy, các ngươi đã làm gì? Trơ mắt nhìn Huyền môn xem Ma khôi như công cụ sinh đẻ, công khai mua bán! Chín nhánh làm theo ý mình, trước bị Ma khôi lợi dụng gây chiến với Ma tộc, sau lại bắt tay Ma tộc chống lại Họa Thành? Tông môn chia rẻ, vô năng tận cùng! Tiên tông Cửu Uyên còn mặt mũi nào tồn tại nữa?! Cả đời này của ta, hối hận duy nhất chính là lần trước trong trận chiến Huyền Ma vì quá vội vàng ứng chiến, đã không truyền lại ngọc bội tông chủ.”

Chín đại trưởng lão đương nhiên biết y ám chỉ chuyện gì, những năm qua bọn họ quả thật một mực mưu đồ cho đệ tử nhà mình, có chút mâu thuẫn với Thiên Cù Tử. Thế nên tất cả đều có chút chột dạ, rối rít cúi gằm mặt.

Bây giờ đối mặt với chỉ trích của tông chủ, bọn họ sao còn dám nhiều lời?!

Thủy Không Tú phất ống tay áo, “Đại trưởng lão chín nhánh, tất cả quỳ xuống hối lỗi!”

Trong tông môn, đại trưởng lão luôn là vị trí được tôn sùng cực kỳ, giờ bị phạt quỳ ngay trước mặt đệ tử nhà mình, có thể nói là mất sạch hết tôn nghiêm. Nhưng Thủy Không Tú là sư bá bọn họ, nếu y đã hạ lệnh như vậy, quả thật chẳng ai dám chống lại.

Chín vị đại trưởng lão theo lời quỳ xuống, theo lý thì Tái Sương Quy vô tội nhất, nhưng Thủy Không Tú vừa về tới liền tra xét ghi chép của tông môn. Dung túng chưởng viện với đệ tử tiếp cận Ma khôi, ông tất nhiên không phủi sạch được tội, giờ cũng phải cùng chịu phạt chung.

Thủy Không Tú đang đà tức giận, ánh mắt như đao của y xẹt qua Phó Thuần Phong, lập tức càng như lửa bị châm thêm dầu… Bổn tôn phạt các ngươi quỳ, tên này còn giơ cao ‘kình trụ’ mãi không thôi, thế nào? Không phục muốn chống đối à?!

Y chỉ vào Phó Thuần Phong, trầm giọng quát: “Còn ra thể thống gì?!”

Mộc Cuồng Dương biết tông chủ hiểu lầm, đang muốn lên tiếng thì Phó Thuần Phong đã nháy mắt ra hiệu cho nàng… nếu bây giờ nàng mở miệng giải thích, Thủy Không Tú sẽ biết chuyện nàng cho sư tôn mình uống Song Tu Hợp Ý đan.

Thủy Không Tú xưa nay vốn nghiêm khắc, nếu biết được trong tông môn còn xảy ra loại chuyện ô uế như vậy, có khả năng sẽ phế Mộc Cuồng Dương.

Nhưng Mộc Cuồng Dương vừa ngậm miệng lại, Thủy Không Tú đã nhân tiện nói: “Lấy xích Thất Hiền ra đây, quất một trăm roi!”

Mộc Cuồng Dương kêu lên: “Tông chủ!”

Thủy Không Tú nghe vậy liền nhìn sang, nhưng đứng trước uy thế cực kỳ lấn áp của y, Mộc Cuồng Dương không dám làm càn. Khi nàng định liều lĩnh giải thích, Phó Thuần Phong đã nói: “Tông chủ xử sự công minh, Thuần Phong cam nguyện lĩnh phạt.”

Mộc Cuồng Dương lo lắng nhìn y, Phó Thuần Phong dùng ánh mắt trấn an nàng… chỉ một trăm roi thôi, vi sư chịu được, đừng nghiêm trọng hóa mọi chuyện.

Ai cũng biết tâm trạng Thủy Không Tú bây giờ đang rất xấu, nhưng thực sự hiểu được nguyên do thì không có mấy người. Lúc trước y và Hướng Tiêu Qua là người đề xuất đúc thánh kiếm. mặc dù bỏ ra rất nhiều, song xác thực cũng là người được lợi nhiều nhất.

Bị thánh kiếm tính kế phải trấn giữ Nhược Thủy vốn cũng là nhân quả không lời nào để nói, nhưng cuối cùng cứu y ra vậy mà lại là một vãn bối y coi trọng nhất. Kỳ thật trong chín chưởng viện, Thiên Cù Tử không phải là người thích hợp kế thừa vị trí tông chủ, thằng bé này chưa đủ máu lạnh, cũng thiếu dã tâm.

Tính tình như thế, sớm muộn gì cũng sẽ làm mấy chuyện thiêu thân giống vừa rồi thôi. Chỉ vài ba câu tạm biệt, sau đó kiên quyết chọn nhận hết mọi khổ sở.

Thủy Không Tú xoay người trở về Thập Phương Giới. Mấy vị đại trưởng lão vẫn quỳ trên nền nham thạch cháy đen của đỉnh Xích Phong. Mãi đến khi tông chủ đi xa rồi, Mộc Cuồng Dương mới chạy đến cạnh Phó Thuần Phong, “Sư tôn! Tại sao chúng ta không thể giải thích cho tông chủ biết rằng đây chính là một sự hiểu lầm?!”

Phó Thuần Phong khẽ lắc đầu, “Đừng.”

Mộc Cuồng Dương nhìn Quân Thiên Tử, hỏi: “Quân Thiên Tử, ngươi biết sư tôn ta vô tội mà, đều tại ta l0 mãng hiến nhầm thuốc cho sư tôn hết. Ngươi có thể trần tình với tông chủ, miễn hình phạt chịu xích Thất Hiền cho sư tôn ta không?”

Quân Thiên Tử đang muốn trả lời, đại trưởng lão Y tông lại đột nhiên nói: “Không thể!” Tất cả nhìn sang, ông ta trầm giọng nói tiếp: “Tông chủ kiêng kỵ nhất là trong tông môn xảy ra chuyện ô uế cẩu thả, việc này rất khó nói rõ ràng, nếu Quân Thiên Tử lên tiếng, e rằng cũng sẽ phải chịu phạt cùng! Thêm chuyện không bằng bớt chuyện! Ta khuyên ngươi tốt hơn hết cũng đừng đi, nhiễu loạn quan hệ thầy trò càng là tối kỵ của tông chủ đấy. Ngài ấy đương nhiên sẽ không trách tội vãn bối là ngươi, bây giờ vẫn chỉ phạt Thuần Phong một trăm roi, nếu ngài ấy hiểu lầm hai người các ngươi dan díu, chưa biết chừng sẽ xử tử y luôn!”

Mộc Cuồng Dương giận dữ, nói: “Chẳng lẽ không có cách nào phân rõ phải trái sao?! Ta vẫn muốn đi tìm ngài ấy!”

Nàng đứng phắt dậy, Phó Thuần Phong quát to: “Nếu ngươi còn muốn vi sư sống thêm mấy năm thì hãy bình tĩnh lại to!”

Ban đêm, núi Dung Thiên lại bất chợt đổ mưa.

Mưa rơi rả rích mãi không ngừng, càng tô đậm thêm bầu không khí bi thảm của Tiên tông Cửu Uyên. Mấy vị đại trưởng lão quỳ gối trong mưa, nhóm chưởng viện cũng không đi… sư tôn nhà mình đang quỳ ở đây, bọn họ có thể đi sao?!

Tám người cũng quỳ theo, cứ thế mặc mưa gió thấm ướt y phục. Tái Sương Quy thoáng nhìn xung quanh, chỉ bên cạnh ông là không có ai. Nhưng Thủy Không Tú vẫn một mực không chịu đồng ý để Hề Vân Giai kế nhiệm vị trí chưởng viện Âm Dương viện.

Thực ra Thủy Không Tú thích hợp đảm nhiệm chức tông chủ hơn Thiên Cù Tử nhiều. Y máu lạnh, quả quyết, lại bạc tình. Người thừa kế mà Thiên Cù Tử chỉ định, với y chẳng đáng để mắt. Đương nhiên, so với chưởng viện chín nhánh mà nói, tư chất của Hề Vân Giai quả thật hơi thua kém, tuổi tác còn quá nhỏ, tu vi tất cũng cực kỳ non nớt.

Thủy Không Tú sẽ không cho phép một phế vật như thế kế thừa chức chưởng viện Âm Dương viện. So sánh thì công lực của tam trưởng lão Yến Hồi Lương khá thâm hậu, nhưng Thủy Không Tú cũng chưa từng mở miệng.

Tông chủ không nói lời nào, nên chẳng ai dám suy đoán lung tung.

Trên đỉnh Xích Huyết, mười bảy vị tinh anh của Tiên tông Cửu Uyên quỳ đó, song không một ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có gió rét mưa lạnh làm bạn, hàn khí ngấm tận xương.

Hôm sau, Phó Thuần Phong không kịp nghỉ ngơi, liền tự nhận hình phạt chịu roi Thất Hiền.

Sau khi chịu phạt, toàn bộ phần lưng y đã bê bết máu thịt. Mộc Cuồng Dương đỡ y trở về phòng, Quân Thiên Tử đích thân thoa thuốc cho y, lúc này mới nhỏ giọng đề nghị: “Ngươi… vẫn nên nghĩ cách đi. Không thôi lần sau tông chủ lại nhìn thấy…” Tới khi đó e rằng lại phải chịu phạt thêm một trăm roi, cứ tiếp tục như vậy, Phó Thuần Phong sớm muộn gì cũng tiêu tùng…

Mộc Cuồng Dương khẽ gật đầu, đưa y ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn Phó Thuần Phong đang ở trần nằm nghiêng trên giường. Trước dáng vẻ tiều tụy của sư tôn, nàng đương nhiên cũng không nhịn được thấy đau lòng. Thời gian qua y trúng độc của Song Tu Hợp Ý đan, lại bị Doanh Trì hạ chú tàn ác, ngủ cũng không dám ngủ.

Bởi vì sau khi ngủ, y thường xuyên nửa đêm bật dậy, đuổi giết nàng.

Cũng may Thiên Cù Tử đã phong ấn linh lực của y, khiến y không thể sử dụng pháp thuật nhưng vẫn còn linh lực hộ thể, nhờ vậy mới không tới mức sức tàn lực kiệt.

Mộc Cuồng Dương đi đến trước mặt Phó Thuần Phong, nhìn vết thương đầm đìa máu me trên lưng sư tôn, chậm rãi cầm lấy tay y, truyền linh lực sang. Nhưng nàng mới truyền một chút, Phó Thuần Phong đã rút tay lại, “Không cần. Ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mộc Cuồng Dương khẽ gật đầu, nói cho cùng hẳn trong lòng đang có khúc mắc, nên nàng không còn hoạt bát như xưa. Phó Thuần Phong hơi lo lắng, “Cuồng Dương, nếu ngươi không muốn vi sư bị tông chủ ban chết thì phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể chạy tìm tông chủ giải thích.”

Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Vâng.” Nữ chưởng viện Đao tông xưa nay luôn hăng hái, kiêu ngạo hơn trời bỗng nhiên trông sa sút tinh thần hẳn. Phó Thuần Phong nhìn thấy hết, không khỏi khổ sở trong lòng, mình làm sư phụ kiểu gì thế này?

Y nhẹ giọng trấn an: “Vi sư không sao, trước đây Thiên Cù Tử tự mổ lấy Nguyệt Túy xong còn phải chịu ba trăm roi. Bây giờ cũng chỉ là một trăm roi, chẳng lẽ vi sư chịu không nổi? Cho dù tuổi lớn, ta cũng đâu đến nổi thu kém Thiên Cù Tử nhiều như vậy.”

Mộc Cuồng Dương lại chỉ *ừ* một tiếng, rồi cất bước đi ra khỏi phòng y.

Giữa trưa, Thủy Không Tú đi thăm dò đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu của Ma tộc vẫn bị giam trong ngục. Lệ Không Kiêu tính ra cũng thấp hơn Thủy Không Tú một đời, nên giờ ở trước mặt y cũng không dám làm càn. Thủy Không Tú đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh giá lão, hồi lâu sau mới nói: “Giết, sau đó cắt đầu đưa tới Ma tộc.”

Lệ Không Kiêu rùng mình, biết đối phương nói được làm được, kẻ này tâm ngoan thủ lạt hơn Thiên Cù Tử nhiều.

Nếu bây giờ Lệ Không Kiêu chết, người bộ tộc lão tất nhiên sẽ nghi ngờ Doanh Trì cố tình hại chết tộc trưởng nhà mình. Đến lúc nội bộ Ma tộc có xích mích, Doanh Trì cũng không cách nào giải thích. Mộc Cuồng Dương đứng đằng sau rốt cuộc vẫn bận tâm sư tôn mình, mở miệng nói: “Tông chủ, trên người sư tôn ta vẫn còn bí thuật Doanh Trì hạ chưa giải được, thường xuyên phát tác. Không bằng dùng Lệ Không Kiêu… trao đổi cách giải. Ở trước mặt ngài, Doanh Trì hẳn không cách nào trở trò.”

Thủy Không Tú không buồn quay đầu lại, trầm giọng nói: “Bổn tôn bị nhốt trong Nhược Thủy cũng chỉ hơn năm trăm năm mà các ngươi đã quên sạch hết tông quy.”

Thành thật mà nói thì đúng là quên gần hết rồi. Dẫu gì thì chưởng viện chín nhánh ngang hàng với nhau, bình thường bông đùa với nhau đều là nghĩ gì nói nấy. Lúc này Mộc Cuồng Dương mới phản ứng được, Phó Thuần Phong thuc mạnh vào đầu gối nàng.

Nàng thuận thế lập tức quỳ xuống, “Tông chủ thứ tội.”

Dù sao cũng là chưởng viện một nhánh, Thủy Không Tú cũng không truy cứu kỹ càng lỗi này, chỉ nói: “Kiềm chế bớt tính tùy tiện của các ngươi lại!”

Lệ Không Kiêu trong ngục bỗng mở miệng: “Chờ một chút! Thủy Không Tú, ta biết một bí mật có giá trị vượt xa mạng của ta.”

Thủy Không Tú dừng chân, cười lạnh, “Hửm?”

Lệ Không Kiêu nói tiếp: “Ta muốn cùng ngươi lập Khế Ước Thần Ma, sau khi ta nói ra, lập tức thả ta đi.”

Thủy Không Tú lạnh giọng: “Không. Cớ gì bổn tôn phải tin ngươi.”

Y phất tay ra hiệu cho hai vị trưởng lão tiến lên, dự định xử trảm Lệ Không Kiêu ngay tại chỗ. Lệ Không Kiêu luống cuống, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Con gái của ngươi năm đó, ta biết nó hiện đang ở đâu!”

Mẹ nó, lỗ tai mọc gỉ rồi à?!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Thủy Không Tú chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Không Kiêu, nhìn thẳng vào mặt lão. Hồi lâu sau, y rốt cuộc mở miệng: “Nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ băm ngươi thành mảnh vụn.”

Lệ Không Kiêu nói ngay: “Trong tình cảnh này, ngươi biết ta không có khả năng nói dối!”

Thủy Không Tú ra lệnh: “Tất cả lui ra.”

Mấy vị chưởng viện đều thở phào một hơi, vừa ra khỏi nhà ngục, Phó Thuần Phong không nhịn được vỗ mạnh vào đầu Mộc Cuồng Dương, ai ngờ lại động tới vết thương, khiến y phải nhíu mày.

Vết thương do roi Thất Hiền gây ra rất khó khép miệng, nhưng cho dù trên người mang thương tích thì cũng không thể khước từ truyền gọi của tông chủ, nên y đành phải cùng đi.

Mọi người không rảnh suy đoán chuyện đời tư của Thủy Không Tú, ai trở về tông môn người nấy. Mộc Cuồng Dương đỡ Phó Thuần Phong, nói: “Giờ ta mới hiểu, vì sao lúc đó trưởng lão các người không muốn tập tông chủ mới.”

Phó Thuần Phong vội vàng trừng nàng, “Chớ nói bậy!”

Mộc Cuồng Dương nhún vai, “Thì ra là dạy chúng ta giống như dạy cháu trai vậy.”

Phó Thuần Phong trầm giọng nói: “Các ngươi vốn cũng chính là đời cháu của tông chủ.” Nghe vậy Mộc Cuồng Dương mới không còn lời nào để nói, tiếp tục đỡ y vào nhà, giúp y nằm xuống giường, “Cứ động tới động lui như vậy, vết thương lại toác hoác kìa.”

Nàng nàng lau máu rịn ra cho y, bôi thuốc lại, Phó Thuần Phong ngồi im bất động, lát sau vang lên tiếng thở đều. Mộc Cuồng Dương cúi đầu nhìn, phát hiện y đã ngủ thiếp đi.

Đến đêm, Mộc Cuồng Dương vừa mới nhắm mắt lại, cửa lại đột nhiên bị ai đó đá văng.

À, lại tới rồi! Mộc Cuồng Dương gần như bình tĩnh đứng dậy, nhìn Phó Thuần Phong mang ánh mắt vô hồn đi vào, miệng lầm bầm: “Giết Mộc Cuồng Dương.”

Mộc Cuồng Dương không chút tốn sức khống chế y. Lần này không dùng chiêu trói heo chổng bốn vó lên trời nữa, mà trói bốn chi của y vào bốn cột giường. Phó Thuần Phong liên tục lẩm bẩm, thần thức mơ hồ.

Lưng y ma sát vào đệm giường, máu lại bắt đầu chảy ra, nhưng Mộc Cuồng Dương vẫn bất động. Thực ra Phó Thuần Phong nói không sai, Đao tu vốn cục súc hơn tu sĩ môn phái khác, bị quất một trăm roi Thất Hiền không chết được.

Nàng canh giữ bên giường, một mực chờ đến canh ba, Phó Thuần Phong rốt cuộc tỉnh táo lại. Y gần như đã quen với việc mình nửa đêm tỉnh dậy trong phòng đệ tử rồi. Chỉ là lúc này phát hiện tứ chi mình căng ra bốn góc, đương nhiên sẽ thấy lạ lẫm. Y liếc nhìn Mộc Cuồng Dương bên giường, nói: “Nhìn cái gì, còn không mau thả vi sư ra?!”

Mộc Cuồng Dương nói: “Sư tôn, tác dụng của Song Tu Hợp Ý đan kéo dài như thế, cứ để vậy mãi không phải là cách.”

Phó Thần Phong mơ hồ thấy bất an, “Ngươi có ý gì?”

Mộc Cuồng Dương chậm rãi cởi vớ giày mình ra, “Tông chủ trị dưới cực nghiêm, nếu lại thấy người vẫn thế này… người sẽ khó tránh lại bị phạt.”

Phó Thuần Phong kêu lên: “Ngươi mau thả vi sư ra trước!”

Mộc Cuồng Dương xoay người lên giường, vòng tay giật dây lụa buộc tóc ra. Mái tóc dài như tơ gấm rủ xuống trên l0ng nguc Phó Thuần Phong, nàng nói: “Dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ ta, ngàn sai vạn sai đều là lỗi lầm của ta. Chi bằng sư tôn nghĩ thoáng một chút, tạm thời xem tối nay chỉ như một cơn ác mộng đi.”

Hơi thở Phó Thuần Phong đột ngột loạn nhịp, “Cuồng Dương! Tông chủ cực kỳ kiêng kỵ chuyện sư đồ dan díu, ngươi không thể biết rõ mà còn cố phạm! Mau buông ta ra!”

Mộc Cuồng Dương nói: “Người sợ y, nhưng ta không sợ. Chưa kể, nếu như người sợ thật, vậy đừng nói ra là được.”

Phó Thuần Phong cảm thấy mình nhất định váng đầu rồi, vào thời khắc này, điều y chú ý nhất lại là bị đệ tử của chính mình khinh thường. Y nói: “Không phải ta e ngại y, mà là chúng ta…”

Nửa câu còn lại đột nhiên bị một bờ môi phong bế, toàn thân Phó Thuần Phong như bị điện giật, đại não trong nháy mắt trống rỗng, ngay cả vết thương sau lưng cũng không còn cảm giác. Trường đao của Mộc Cuồng Dương rất cứng, đánh đâu thắng đó; vậy mà môi nàng lại rất mềm, thoang thoảng còn mang theo hương thơm thiếu nữ.

Lửa nóng đủ hòa tan bất kỳ ai.

Thân thể tựa vào trong lòng y tuyệt đối không tính là ôn hương nguyễn ngọc gì, nhưng lại căng đầy sức sống và mạnh mẽ. Trong người bỗng dấy lên cảm giác, Phó Thuần Phong nghĩ mình nhất định điên rồi.

Y hôn trả lại nàng.

Ngoài phòng lại bắt đầu mưa, hạt mưa rơi trên phiến lá, rì rào mãi không thôi.

Phó Thuần Phong thở d0c, tim đập như điên. Y dùng chút lý trí còn sót lại liều mạng giãy giụa, “Cuồng Dương, không thể… Không thể như vậy…”

Nhưng nụ hôn cùng với các ngón tay chai sần vì cầm đao hành tẩu trên người tựa như cuồng phong mưa rào, khiến y không có sức chống cự. Trong đầu cuồn cuộn sóng cao tận trời, trong hoảng hốt y vẫn nghe thấy thiếu nữ nhẹ giọng gọi bên tai mình: “Sư tôn…”

Y rốt cuộc không nhịn được rên khẽ một tiếng, tất cả vũ trang phòng tuyến tan tác, y như con tôm cái cua bị lọt trần vỏ giáp, không còn sức chống cự.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi