ÁNH TRĂNG TỪNG HÔN HOA HỒNG ĐỎ

(*Tổng tài: Dùng để ám chỉ những người đứng đầu một công ty, một tập đoàn và thường được gọi là tổng giám đốc, CEO hay Boss. Những người như này có một điểm chung là bên ngoài đẹp, có chức, có quyền và có rất nhiều tiền.)

Bông tuyết không có trọng lượng như nước mưa, cho dù chúng rơi ở đâu cũng nhẹ nhàng đong đưa, không nghe bất kỳ tiếng động nào, phất phơ theo làn gió trong không khí, sau đó đáp xuống đất. Rất khó để tưởng tượng ra nó lạnh như vậy, lại có thể mềm mại như thế.

Loại suy nghĩ xấu xa này, Thích Nguyên Hàm chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, cô không dám để Diệp Thanh Hà làʍ ŧìиɦ nhân, càng không dám hỏi Diệp Thanh Hà có muốn làʍ ŧìиɦ nhân của mình hay không.

Hỏi rồi, sẽ khiến Diệp Thanh Hà ngày càng sa đọa, sẽ khiến mình điên cuồng trên con đường không lối về.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy mình mới là người mắc bệnh quái lạ kia.

Cô thích làm cùng Diệp Thanh Hà, muốn làm cùng nàng, nhất là trong đêm đen không ngủ được làm không hồi kết.

Khi hai tay của cô chống lên người Diệp Thanh Hà, khi nắm bắt quyền chủ động, hoặc là, khi Diệp Thanh Hà chơi đùa cô, làm cô sụp đổ. Cô luôn quên hết tất cả, buông thả bản thân, rất vui vẻ rất thích thú.

Đêm đông này trở nên dài dằng dặc.

Thường ngày Thích Nguyên Hàm rất nghiêm túc, giống như miệng bình vặn chặt nắp, che đậy kín kẽ cơ thể, nhưng chỉ cần khẽ dùng lực, mở nắp ra, vậy thì xong đời rồi.

Không bao giờ nắp lại được nữa, hoàn toàn trơn trượt.

Trận tuyết đầu mùa năm nay, không rơi ào ạt mạnh mẽ, mà ngắt quãng từng đợt, buổi sáng ngủ dậy chỉ thấy một tầng mỏng manh.

Quang cảnh xung quanh thấm tuyết rơi, đều thay một màu mới.

Bởi vì do tuyết, nhiệt độ giảm mấy độ, người cũng trở nên lười biếng, Thích Nguyên Hàm làm tổ trong phòng những mấy ngày, đợi trời quang đãng hơn chút, cô mới lái xe chở Diệp Thanh Hà đi xa chút mà sắm đồ đạc.

Đến siêu thị, Thích Nguyên Hàm đi theo sau Diệp Thanh Hà, nhìn Diệp Thanh Hà ở đằng trước lựa đồ, nàng thử vài cái áo khoác, nào là kiểu ngắn, kiểu dài, nào là thời thượng giản lược, phong cách văn học hồi cổ, cuối cùng lại chỉ lấy một bộ.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nếu như em thích thì mua hết đi."

Diệp Thanh Hà chọn một chiếc áo màu đỏ, phối với đôi bốt cao cổ và chiếc mũ len nồi rất có khí chất. Thích Nguyên Hàm luôn cho rằng, trong điều kiện cho phép, dù thế nào cũng không thể khắt khe với bản thân, muốn mặc như thế nào thì mặc như thế đó.

Diệp Thanh Hà nói: "Tiêu tiền của chị, em tiếc."

Thích Nguyên Hàm đến quầy phục vụ thanh toán.

Tiền trong thẻ này là cô kiếm, là cô kiếm được ở công ty của mình, tích góp từng khoản tiền, lúc trước cô rất cảnh giác, chưa từng tiêu tiền này để mua đồ cho mình, luôn dùng tiền trong thẻ của Chu Vĩ Xuyên.

Không ngờ, tích góp lâu đến thế, khoản tiền đầu tiên tiêu lại dành cho Diệp Thanh Hà mua quần áo.

Thật sự, có hơi... kỳ diệu.

Thích Nguyên Hàm liếc đến giá treo quần áo, nói với nhân viên hướng dẫn mua: "Hai bộ thử mặc vừa rồi cũng gói lại đi."

Tốc độ của nhân viên hướng dẫn mua rất nhanh, trực tiếp lấy quần áo xuống, gấp gọn bỏ vào trong túi, sau đó, tiễn họ ra ngoài cửa, còn nhiệt tình nói hoan nghênh chị đến lần nữa.

Mua một mạch rất nhiều quần áo giày dép cùng với túi xách, túi to túi nhỏ xách đi rất phiền, bình thường Thích Nguyên Hàm mua sắm đều để người khác chở đến tận nhà.

Thích Nguyên Hàm không phải là người thích đi mua sắm, lượn vài vòng là khó chịu rồi, họ để túi đồ ở sau cốp xe, sau đó đi mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Vẫn là Diệp Thanh Hà đi đằng trước chọn đồ, Thích Nguyên Hàm đẩy xe theo sau, Diệp Thanh Hà lấy đồ xong thì nghiêng người bỏ đồ vào xe đẩy, nàng lấy mấy hộp màu xanh bạc vứt vào xe, từng hộp từng hộp, chất thành đống.

Thích Nguyên Hàm tiện tay xách một bịch giấy vệ sinh đè lên trên, không thì để người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.

Đồ dùng sinh hoạt mua tương đối nhiều, đựng đầy xe, mua xong Thích Nguyên Hàm lái xe chở nàng về, nói: "Em tự thu dọn trước, buổi chiều chị phải đến công ty."

Diệp Thanh Hà gật đầu, không hỏi lý do.

Xe dừng trước cửa, Thích Nguyên Hàm giúp nàng xách đồ vào, nàng mở túi bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Thích Nguyên Hàm nói: "Có chuyện gì thì em gọi điện cho chị, không có chuyện thì đừng ra ngoài nhiều, cố gắng ở trong nhà."

"Vậy đến lúc nào em có thể ra ngoài ạ?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Đúng vậy, không thể cứ để Diệp Thanh Hà ở đây, Thích Nguyên Hàm liền hỏi nàng: "Em muốn ra ngoài ở sao? Nếu như em muốn ở ngoài, bây giờ có thể bắt đầu tìm phòng được rồi."

Diệp Thanh Hà cười nói: "Em không phải là nói chuyện này, haizz, chị nghĩ cái gì thế? Em là nghĩ, có phải có thể đón mèo con từ trại mèo về không, đã nửa tháng chưa gặp rồi, em phải đi đón nó."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, nói: "Em có thời gian thì đi đón, tự chú ý chút, nhớ mua thức ăn cho mèo, ở đây không có."

"Vâng." Diệp Thanh Hà đáp một tiếng, tiếp tục bóc mở túi, nàng bóc cái hộp xanh bạc kia, lấy một chiếc túi nhỏ ra nhìn, sau đó lại xếp gọn gàng.

Nàng ngồi trên tấm thảm màu xám ở phòng khách mà xếp, khoanh chân, ngón tay dài cầm lấy hộp, hệt như quảng cáo sản phẩm, nói: "Chị đừng quên, mèo con đến bây giờ vẫn chưa có tên."

Đúng vậy, đến bây giờ còn chưa đặt tên.

Thích Nguyên Hàm không biết tại sao, cũng không hỏi nàng tại sao.

Dường như đây là một việc rất thần thánh.

Diệp Thanh Hà nói: "Em muốn cùng chị đặt tên."

Lưỡi tì vào răng, cổ họng như mắc nghẹn, Thích Nguyên Hàm không biết phải nói gì, trong phút chốc, cô hít một hơi, âm thanh phát ra, hình như là ừm một tiếng.

Thích Nguyên Hàm thò tay vào túi, đầu ngón tay lướt trên vành thẻ, sau đó lôi một cái thẻ ra đặt trên chiếc bàn gần cạnh, cô không biết bản thân rốt cuộc là đang lo sợ cái gì, đặt đó xong liền nhanh chóng rời đi.

Đến cửa, cô lùi bước nhìn căn biệt thự tách rời này, dòng điện ấm áp dâng trào trong lồng ngực, không nói rõ được là cảm xúc gì.

Tuyết rơi phủ mái hiên, không phải cách trang trí gì đặc biệt, là kiểu thiết kế hiên nhà đơn giản, trước cửa có cây ngô đồng rất cao, bây giờ đã rụng hết lá. Tầng hai có ban công, họ ở một gian, mỗi ngày đều dọn dẹp, xung quanh không nhiều tuyết lắm, còn gian khác thì không giống vậy, tuyết dày đặc đè ép trên mái nhà, rơi xuống từng tầng tuyết dày, so sánh ra thì rất hoang vu.

Hai ngày sau đó thì Thích Nguyên Hàm nghỉ ngơi ở nhà Thẩm Dao Ngọc, cô đến bệnh viện một chuyến, ngày trước khi cô không bận, mỗi tháng đều đến bệnh viện một lần, sau này công việc chồng chất rồi nên đi ít hơn. Sắp tới bận rộn chắc chắn cô không có thời gian, dứt khoát đi khám lần này, cô cũng có một vài vấn đề muốn hỏi bác sĩ.

Hẹn ngày xong, trời mới sáng cô đã đi gặp bác sĩ, đợi bệnh nhân trước đó ra ngoài, y tá liền gọi cô vào phòng, nói: "Gần đây cô không đến, bác sĩ Tiêu rất lo đó, còn định đi tìm cô kìa."

Bác sĩ Tiêu tên đầy đủ là Tiêu Hồng Bình, cô ấy là bác sĩ chủ nhiệm ở đây, rất tốt bụng, lúc trước Thích Nguyên Hàm đến mấy bệnh viện, tình hình cũng chẳng tốt lên, sau đó khám ở chỗ cô ấy một đoạn thời gian, mới cải thiện được chút.

Thích Nguyên Hàm đi vào, bác sĩ Tiêu nhìn cô cười, hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Cửa đóng lại, chỉ còn cô cùng bác sĩ, không còn căng thẳng như lúc trước, Thích Nguyên Hàm nói đại khái tình hình, "Tốt hơn ngày trước một chút, cũng theo phương pháp cô nói mà bắt đầu cai thuốc rồi."

"Ừm, trông sắc mặt bây giờ của cô cũng tốt hơn nhiều, bản thân cô thấy hiệu quả như thế nào?" Giọng điệu của Tiêu Hồng Bình thoải mái, rất khiến người an tâm, "Thể chất, cùng với vấn đề tâm lý, có xuất hiện phản ứng cai thuốc gì mà cô thấy khó chịu không?"

"Về thể chất thì không ngủ được, tâm trạng bực bội, tâm lý thì..." Cô khựng lại, không tiện nói ra.

"Ừm, không sao, cô đừng căng thẳng." Tiêu Hồng Bình hiểu lòng người mà gật đầu, kê đơn cho cô, bảo cô đi kiểm tra, Thích Nguyên Hàm ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi lần cô đến nơi như này, không hề thả lỏng.

Lần nữa quay lại, Thích Nguyên Hàm đưa kết quả cho bác sĩ xem, kết quả về tâm lý và tinh thần rất phức tạp, các con số không trực quan bằng khám thân thể.

Bác sĩ Tiêu xem xong, đặt tờ kết quả xuống, hỏi: "Cô nhớ không, lúc trước tôi có nói với cô, cô bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn, thuốc chỉ là biện pháp can thiệt, cô uống những viên thuốc kia, chỉ có thể cải thiện các triệu chứng, chứ không thể trị diệt tận gốc."

Thích Nguyên Hàm cũng nghe theo đó.

Nhưng mà không có cách nào, cô đã sinh ra tính ỷ lại vào thuốc từ lâu, cho dù biết hiệu quả mong manh, cô vẫn phải uống, mà còn là càng uống càng nhiều.

"Tình hình hiện tại của cô đã tốt hơn trước nhiều, là có người cùng cô cai thuốc sao?" Bác sĩ Tiêu hỏi.

Trường hợp bệnh nhân như cô, thường thì sẽ có người nhà hỗ trợ bên cạnh, nhưng trường hợp của Thích Nguyên Hàm đặc biệt, mỗi lần cô đến cũng chỉ đi một mình.

Cho dù Thích Nguyên Hàm lần nào cũng nghiêm khắc yêu cầu bản thân, nhưng cứ đang cai lại quên, sau đó lại mắc lại, liên tiếp như vậy, làʍ ŧìиɦ hình nghiêm trọng hơn. Cho dù cô có giữ vững nguyên tắc, tuân thủ nguyên tắc, chỉ cần có một lần sụp đổ, sau đó sẽ không còn tác dụng nữa.

"Không biết có được tính là thế không..." Thích Nguyên Hàm khẽ nói, ngước mắt nhìn Tiêu Hồng Bình một cái, "Thật ra tôi có một chuyện muốn hỏi cô."

Tiêu Hồng Bình gật đầu: "Cô cứ nói."

"Cái này có phải sẽ... kiểu là, tôi cai thuốc, có phải sẽ..." Thích Nguyên Hàm cảm thấy rất xấu hổ, ngại nói chuyện này, đắn đo mất vài phút, bé tiếng nói: "... Kiểu là, có phải sẽ nghiện tìиɦ ɖu͙ƈ."

Tiêu Hồng Bình rất thoải mái mà trả lời cô, "Không đâu, chỉ là thuốc cô uống ngày trước, ít nhiều cũng làm giảm đi ham muốn, bây giờ cô dừng thuốc, chức năng cơ quan phục hồi bình thường, cô không phải xấu hổ, đây là phản ứng thông thường."

Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, "Không phải là tác dụng phụ sao?"

"Theo tình hình thì, nếu như tiện, cô có thể đưa theo người đó đến đây." Tiêu Hồng Bình nói. "Có người nhà bạn bè giúp đỡ, cô có thể khỏi nhanh hơn, có một số chuyện cũng cần nhắc nhở anh ta."

Thích Nguyên Hàm luôn cho rằng đây là một chuyện rất riêng tư.

Không muốn để người khác cùng cô đi khám cho lắm, ngày trước Thẩm Dao Ngọc đòi đến, cô cũng từ chối, cô có hơi chùn chân, nói: "Em ấy... Em ấy là phụ nữ."

Bác sĩ Tiêu chỉ kinh ngạc giây lát, rồi cười nói: "Nhưng, chuyện này không liên quan đến giới tính mà."

Cô ấy không phải vì nghe thấy Diệp Thanh Hà là phụ nữ, mà để lộ ra vẻ mặt quá kinh ngạc, mà là nói cho Thích Nguyên Hàm biết, đôi khi chuyện mình không làm một mình được, có thể xin sự giúp đỡ của người bên cạnh.

Còn nói trạng thái của cô rất tốt, là thời điểm tốt nhất để cai thuốc, nếu như quyết tâm muốn cai thuốc, tốt nhất là nên đưa Diệp Thanh Hà đến đây, cùng thảo luận phương án về sau.

Những lời dặn dò khác, trước đó Thích Nguyên Hàm cũng nghe rất nhiều lần rồi, bác sĩ mà, họ sẽ không phiền mà lặp đi lặp lại, sợ người bệnh quên.

Thích Nguyên Hàm rời bệnh viện về nhà Thẩm Dao Ngọc, trong lòng cô rất rối bời, rất do dự, không biết có nên đem theo Diệp Thanh Hà đến bệnh viện không, có cần xin sự giúp đỡ từ Diệp Thanh Hà hay không.

Gặp phải đèn đỏ, cô dừng xe, có hơi bực bội, lại nghĩ rằng, Diệp Thanh Hà có để ý đến chuyện cô đi bệnh viện hay không, bệnh nhân như cô rất phiền phức.

"Haizz." Thích Nguyên Hàm mở nhạc trên xe, mở một bài hát nhẹ nhàng, để thư giãn tinh thần.

Cô về nhà Thẩm Dao Ngọc, đỗ xe vào nhà xe, mở điện thoại ra lướt vòng bạn bè, hai ngày nay vòng bạn bè rất nhộn nhịp, mọi người đều ghi lại khoảng khắc trận tuyết đầu mùa trong năm.

Cô lướt xuống dưới, liếc thấy một tin khác thường.

Diệp Thanh Hà khoanh chân ngồi trên sàn, môi ngậm một góc thẻ ngân hàng, ngón tay giơ chữ V đối diện ống kính, dòng trạng thái là: [Thích quá đi ~]

Chỉ nhìn qua, sẽ cho rằng nàng rất hám tiền ăn nói rất tùy tiện.

Nhưng lại dễ thương cực kỳ, thẳng thắn, không giả tạo, thích cái gì nói cái đó.

Thích Nguyên Hàm thả lượt thích vào bài.

...

Nghỉ ngơi đủ, Thích Nguyên Hàm đến công ty làm việc.

Bây giờ công ty đang trong mốc thời điểm quan trọng, trước đó họ một tay lấy được bốn dự án lớn, hải đảo, khai thác vùng mới, khu nhà phương Tây... mỗi một khoản tiền đều hơn chục tỷ, ngoài kia còn đang đoán chừng kìa.

Nói tập đoàn Đường Nguyên bọn họ sẽ nuốt sạch ba dự án lớn này, giá trị tăng lên gấp bội, trở thành trùm trong giới bất động sản chỉ bằng một bước ngoặc, hoặc là sẽ ăn no hư bụng, không hốt được đồng tiền nào.

Người hóng chuyện vui chắc chắn nhiều hơn cả thanh cửa kéo cổng của họ.

Trong một năm có thể giành được nhiều dự án như vậy, chỉ có công ty lớn mới có thể làm được, rất nhiều người không phục mà chống mắt lên nhìn họ, nghe ngóng chuyện người phụ trách của công ty, nghe nói là phụ nữ lo việc nhà, đầu lắc lia lịa, cho rằng họ không được.

Bất động sản là một việc cực nhọc, ngành cao hay ngành thấp, đều tồn tại sự kỳ thị giới tính.

Bách Dư Nhu bưng ly cà phê vào văn phòng Thích Nguyên Hàm, cô ấy cầm một tờ thiệp màu đen trong tay, góc trái có in hoa văn mạ vàng, trông rất tinh tế, cô ấy nhấp một ngụm cà phê, nói: "Vừa nhận được thiệp mời, là bữa tiệc trong giới, mời chúng ta tham dự."

Cái trò này là lần đầu tiên họ nhận được, mấy năm trước, tập đoàn Đường Nguyên luôn lưu lạc dưới tầng trung tầng thấp, các ông lớn đều khinh thường, không xem họ ra cái gì, tất nhiên là thiệp mời không đến tay họ rồi.

Nhưng họ không hề vội mà phát triển ổn định, không xuất đầu lộ diện, rất khiêm nhường, lần trước họ lại đột nhiên xuất đầu giành đi nhà phương Tây, làm mù lóa mắt của mọi người trong giới.

Thích Nguyên Hàm mở thiệp mời ra, không ghi tên người mời, chỉ viết địa điểm cùng thời gian dự tiệc, địa điểm nằm ở khu trung tâm, là khu phố thương mại hào hoa, chi phí một ngày rất tốn kém, bên tổ chức còn bao trọn cả hai tầng.

Lần này có rất nhiều ông lớn đến đó, họ không tham gia không được.

"Hồng Môn Yến à." Thích Nguyên Hàm nói, cô ở nhà họ Chu rất nhiều năm, nơi này thuộc nhà họ Chu, vùng đất đắc địa, là sản nghiệp át chủ bài của nhà họ Chu.

Bách Dư Nhu hỏi: "Đến lúc đó cô đi hay tôi đi?"

Thích Nguyên Hàm vân vê tấm thiệp mời, nếu như đi, cô phải dùng thân phận người phụ trách của tập đoàn Đường Nguyên, vậy thì sẽ hoàn toàn để lộ thân phận, không chỉ để lộ trước mặt nhà họ Chu, còn hoàn toàn triệt để vạch áo cho người trong giới xem lưng.

"Tôi đi vậy." Thích Nguyên Hàm nói: "Cô theo dõi công trình đã cực nhọc lắm rồi, đôi khi để họ chĩa mũi nhọn vào tôi đi, cô cứ tập trung làm việc của mình, không cần phân tâm."

"Chà, thế mà tôi có thể nghe thấy cô nói tiếng người đấy." Bách Dư Nhu uống hết cà phê rồi nhướng đôi mày, "Lần trước cái cô ngồi trên xe của cô kia, cô ấy là... tình nhân của Chu Vĩ Xuyên nhỉ, tôi nhớ cô từng bảo tôi điều tra."

Thích Nguyên Hàm không trả lời.

Bách Dư Nhu dựa người vào bàn cô nói: "Cô có nhận ra không, thật ra bây giờ cô đã thay đổi rất nhiều, cười xinh hơn ngày trước rồi."

Cô ấy nói lời này, có hơi nói quá.

Cực kỳ giống với nội dung kịch bản phim của Thẩm Dao Ngọc.

Cái gì mà trong mười tổng tài thì chín người liệt mặt tám người bệnh trầm cảm sáu người thiếu tình thương năm người không thể chạm vào phụ nữa, cuối cùng khi nữ chính xuất hiện, bốn ông quản gia khóc hu hu nói: "Ông trời có mắt, đời này tôi chưa từng thấy tổng tài cười như vậy bao giờ, hai người phải bên nhau hạnh phúc đó."

Đôi mày Thích Nguyên Hàm run rẩy, nói: "Tôi không phải loại người đó."

"Thật sao?" Bách Dư Nhu hỏi.

Thích Nguyên Hàm nhấn mạnh, "Thật sự!"

Bách Dư Nhu lại hỏi: "Thế làm cùng phụ nữ rất thoải mái đúng không?"

"Rất thoải mái."

Thích Nguyên Hàm nói xong liền sửng sốt, cái cô này đang gài tôi đó.

Cô lườm Bách Dư Nhu một cái, không ngờ cô ấy nhìn đứng đắn như vậy, lại đùa kiểu này.

Bách Dư Nhu nói: "Không phải đùa với cô đâu, thật đó, ngày trước ở cạnh cô, rất ngột ngạt. Tôi chỉ muốn biết có phải là do người này không, khiến cô trở nên... giống phụ nữ?"

Thích Nguyên Hàm có một khuôn mặt cực kỳ lừa người, bất kể là ai nhìn cô, ấn tượng đầu tiên về cô đều là, cô rất dịu dàng rất đoan trang, nụ cười là sự ấm áp trong ngày đông lạnh giá.

Mang theo sức quyến rũ không thể chối từ.

Khi Bách Dư Nhu quen biết được Thích Nguyên Hàm, đúng lúc đang vùng vẫy trong thung lũng cuộc đời, có phần lạc lõng, không hề nói khoác, Thích Nguyên Hàm xuất hiện hệt như thiên thần hạ phàm, thắp lên ngọn đèn lửa dưới vực sâu, đưa tay về phía cô ấy.

Cô ấy ở dưới vực thẳm nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, điên cuồng tiết ra hoóc- môn kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lúc đó Thích Nguyên Hàm đã thành lập Đường Nguyên, đã đứng vững trong giới bất động sản, nhưng, cô vẫn rất tin tưởng Bách Dư Nhu, cho cô ấy vị trí của người phụ trách, yên tâm giao công ty cho cô ấy xử lý.

Bách Dư Nhu suýt nữa choáng ngợp vì ánh sáng ấm áp trên người cô.

Cho đến khi cô ấy không hiểu mà hỏi một câu tại sao.

Thích Nguyên Hàm nói với cô ấy, cô vì khiến cho nhà họ Chu phá sản, vì khiến toàn bộ những kẻ đã bắt nạt cô rớt xuống địa ngục, cô muốn lấy tất cả của nhà họ Chu.

Cô muốn tạo một vùng trời trong giới bất động sản.

Có chí lớn, hoàn toàn là một người đầy dã tâm, cô đã đoạt tình từ lâu, yêu cô, kết quả còn không thảm bằng phá sản hay rơi xuống vực thẳm.

Bách Dư Nhu biết bản thân không thể chinh phục cô, khôn ngoan mà chọn cách duy trì khoảng cách, nhưng, cô ấy đã dứt ra trong trạng thái tỉnh táo, vẫn phải đau đớn một hồi.

"Kệ cô." Thích Nguyên Hàm chống cằm nhìn cổ phiếu ở trên máy tính, vẻ mặt có phần lạnh nhạt.

Bách Dư Nhu tỉnh táo lại, đánh vỡ mọi bộ lọc ống kính ngày trước dành cho Thích Nguyên Hàm, cố ý nói: "Vậy bữa tiệc về sau, cô đưa tôi đi, hay là cái người bỏ trốn cùng cô kia."

Dự tiệc đa phần sẽ đem theo người đồng hành, quy định và lễ nghi trong xã hội thượng lưu, dẫn người đẹp đi, có thể thể hiện được thân phận.

Thích Nguyên Hàm liếc xéo cô ấy, nói: "Sao cô quan tâm nhiều thế?"

"Tôi đang suy nghĩ cho công ty đó." Bách Dư Nhu gõ vào bàn hy vọng cô coi trọng, cô ấy mặc đồ công sở, tóc xoăn bên, lúc nghiêm túc nhìn rất trí thức.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi còn đang suy nghĩ."

Bách Dư Nhu nói: "Chuyện này mà đã đồng ý, thì chắc chắn phải đi, không thể lỡ hẹn. Không biết có bọn lang sói gì ẩn nấp ở bữa tiệc không, cô phải cẩn thận mọi thứ, xác nhận sớm vào, cũng có thể phòng ngừa một số chuyện."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cô bỏ thiệp mời vào ngăn kéo.

Từ khi quay về làm việc, ngày nào cô cũng bận tối mắt tối mũi, chạy khắp thành phố, theo dõi đủ loại dự án khác nhau, bởi vì tết đến, công nhân phải nghỉ phép, sau đó lại đến mùa tuyết, nhiệt độ giảm mạnh, xi măng bị đông thành đá, công trình bắt buộc dừng lại.

Tan làm, Thích Nguyên Hàm vừa vặn đi ngang qua trại mèo, nghĩ rằng nếu như Diệp Thanh Hà chưa đón mèo về, cô đã thuận đường , giúp nàng đón mèo về vậy.

Mèo vẫn đang ở trại mèo, nó nhìn thấy cô liền rất phấn khích, cứ cào lồng mãi, Thích Nguyên Hàm để lồng mèo vào cốp xe, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà: [Có cần mua gì không?]

Diệp Thanh Hà trả lời: [Nếu như chị ở lại ăn cơm, thì mua ít thức ăn về đi.]

Vài giây sau nàng lại bổ sung thêm một câu: [Chị biết thức ăn gì không đó?]

Thích Nguyên Hàm đang rất nghiêm túc gõ chữ trả lời tin nhắn nàng, Diệp Thanh Hà lại nói: "Không phải thức ăn ở trong đĩa, mà là thức ăn sống tươi chưa nấu ấy.]

Cái đó... hình như không biết cho lắm.

Vào chợ, Thích Nguyên Hàm đeo tai nghe không giây, cầm điện thoại gọi video cho Diệp Thanh Hà, để Diệp Thanh Hà chọn đồ ăn, Diệp Thanh Hà ở đó chỉ chỗ này chỉ chỗ kia, khiến Thích Nguyên Hàm chạy tứ phía.

Thích Nguyên Hàm vốn đã mệt lắm rồi, bị dằn vặt một lúc, sắp giận, đúng lúc này Diệp Thanh Hà nói hôm nay nấu lẩu, cô lập tức nhịn xuống.

Chạy đi chạy lại mua một đống, chọn đủ loại thức ăn.

Thích Nguyên Hàm muốn qua sớm một chút, nhưng hai ngày nay tuyết rơi, tuyết trên đường dày, giẫm xuống, có thể ngập đến mắt cá chân.

Cô trân trọng tính mạng, vì an toàn, chạy xe rất chậm.

Đến khu biệt thự, Thích Nguyên Hàm dừng xe ở ngoài, ôm mèo đi vào trong.

Cu cậu này mập hơn trước rồi, có dáng vẻ của mèo trưởng thành rồi, cái mặt tròn trĩnh, có lẽ là nhìn thấy cô nên kích động, cứ nhảy lên nhảy xuống.

Thích Nguyên Hàm ôm không vững tay, cu cậu này cũng không bám chặt, mèo sắp rơi xuống đất, Thích Nguyên Hàm theo bản năng giơ tay ra bắt, trượt chân một cái, đầu gối chống lên đất, túi thức ăn trong tay rơi vung vãi ra đất.

Diệp Thanh Hà ra ngoài thì nhìn thấy cảnh này.

Thích Nguyên Hàm quỳ một chân trên đất, ngón tay xoa đầu mèo, cô đeo đôi gang tay màu đen, trên người mặc chiếc áo khoác dài màu đen, vạt áo rơi trên nền đất, cô quàng khăn bông màu xám, khiến mặt nhìn rất nhỏ. Ngoài miệng thì Thích Nguyên Hàm đang trách mắng mèo, nụ cười nơi khóe mặt lại tràn đầy dịu dàng, cô ôm mèo lên, quay đầu thở ra làn khói trắng.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà cười, "Nó có hơi không nghe lời."

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, đi đến giúp cô nhặt thức ăn, có một củ khoai tây đã lăn xa, nàng đuổi theo nhặt lấy, sau đó bỏ vào trong túi.

Họ cùng nhau vào nhà, mèo vừa rồi còn hoạt bát, bây giờ đã im lặng, cực kỳ ngoan ngoãn mà ngồi xổm trên vai Thích Nguyên Hàm, đôi mắt tròn xoe nhìn, dường như đang khó hiểu vì sao ở đây lại khác với nhà lúc trước.

Thích Nguyên Hàm cũng rất kinh ngạc, lúc trước khi cô rời đi, nhà còn rất rộng, cái gì cũng không có, bây giờ mỗi một góc trong phòng đều được trang trí.

Sô pha thì đổi một cái lớn hơn, trên bàn bày bộ ly sứ trắng, quầy tủ sau bàn bar để rượu cùng đủ vị nước ép.

Thích Nguyên Hàm không dám tin đây là nhà cô.

Diệp Thanh Hà xách túi vào phòng bếp, Thích Nguyên Hàm quay người nhìn theo, phòng bếp cũng đã sửa soạn xong, bát đũa gì đều có, còn có cả lò nướng, bên trong có khoai lang, Thích Nguyên Hàm cùng mèo đều ngửi thấy hương thơm, thèm rồi.

Dọn dẹp mấy cái này rất tốn thời gian, vì vậy nàng không có thời gian đi đón mèo.

Thích Nguyên Hàm ôm mèo ngồi trên sô pha, bàn trà có một chậu hoa, không biết là loài nào, mùa đông cũng nở rộ.

Thích Nguyên Hàm khoan thai chậm rãi, như nói chuyện gia đình, "Mấy hôm nữa em cùng chị đi đến một nơi đi."

"Vâng ạ." Diệp Thanh Hà đáp lời.

Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, quay đầu nhìn nàng, "Em không hỏi xem là đi đâu sao?"

"Chỉ cần ở cùng với chị, em bằng lòng đi hết." Diệp Thanh Hà nói: "Với lại, chị là Thích Nguyên Hàm đó, quyết sách của chị chắc chắn không có vấn đề gì."

Nàng ủng hộ vô điều kiện, khiến sự tự tin của Thích Nguyên Hàm bùng nổ mãnh liệt.

Lúc đến đây cô luôn nghĩ.

Kế hoạch đã đảo loạn rồi, có nên cho loạn triệt để không.

Cô đã ở yên trong bóng đêm lâu như vậy, đã đến lúc cho những người này biết thân phận mới của cô. Cô Thích Nguyên Hàm, không phải là con dâu nhà họ Chu nữa, cô là người phụ trách tập đoàn Nguyên Đường, là tổng tài của tập đoàn Nguyên Đường.

Ái chà. Giọng điệu khoa trương quá.

Tự nghiên nghĩ như vậy có hơi xấu hổ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi