ANH TỪNG LÀ DUY NHẤT


Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi thật dài, trong hô hấp ngập tràn đau đớn, giọng cô run run nói: “Mẹ, con cũng là con gái của mẹ, lúc mẹ gọi điện thoại đến chất vấn con, mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận của con không? Bây giờ người đang bị lừa dối là con đó!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó là truyền đến giọng nói càng độc ác hơn của bà Tống: “Bị lừa dối? Mày còn có mặt mũi nói vậy à? Nếu mày trông chừng Diệp Thần cho kĩ thì nó có thể lừa được à? Bây giờ tao bắt đầu nghi ngờ không biết có phải là mày nhìn thấy chị mày gả đi hạnh phúc hơn mày, nên mày cố ý tìm đủ mọi cách phá hoại hôn nhân của con bé thì có.”
“Mẹ!” Tống Hân Nghiên bị âm mưu mà bà Tống nói chọc cho giận đến mức thét chói tai, nước mắt nén nhịn thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô tức giận cúp điện thoại, bất lực ngồi xổm ở trên vỉa hè, khóc không thành tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là Tống Nhược Kỳ có làm chuyện gì xấu xa đến mức trời đất bất dung thì mẹ mãi mãi có thể tìm được lý do để giải vây giúp cô ta.


Còn cô, mặc kệ cô có nỗ lực học tập xuất sắc như thế nào thì mẹ cô vẫn có thể nhặt được xương trong trứng gà, chỉ ra lỗi lầm của cô.
Năm năm trước, một đêm trước khi Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần kết hôn, đêm đó vốn dĩ là ác mộng của Tống Nhược Kỳ, cuối cùng lại trở thành ác mộng của cô.

Người đàn ông bị bóng tối che đậy đã tàn nhẫn lấy đi sự trinh trắng của cô, cũng vì điều này, năm năm gả cho nhau nhưng Đường Diệp Thần chưa từng đụng vào cô.
Cái giá đau đớn mà cô phải trả cho đêm hôm đó, chỉ cần suy nghĩ đến nó là trái tim cô lại tan nát.
Cô cứ nghĩ là cô cứu Tống Nhược Kỳ thì mẹ cô sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút, thậm chí có thể đối xử tốt với cô như đối xử với Tống Nhược Kỳ vậy.

Nhưng khi toàn thân cô chồng chất vết thương chạy ra khỏi miệng cọp về đến nhà, lại chỉ đổi lại một câu “tự làm tự chịu” của mẹ.
Cô đã sớm biết mẹ không thương mình, thậm chí là căm hận chán ghét cô, nhưng cô không nghĩ ra được lý do là tại sao? Cô cũng là máu thịt trên người mẹ mà, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Mãi đến sau này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao.
“Tổng giám đốc Thẩm, cô gái đang ngồi ở vỉa hè kia hình như là cháu dâu của ngài.” Ông Vương tài xế lơ đãng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thấy Tống Hân Nghiên ngồi xổm ở ven đường khóc vô cùng thê thảm.

Ông Vương từng gặp qua cô gái này mấy lần, cả người thanh thoát nhưng hơi lạnh lùng, đem lại cho ông ta cảm giác cực kỳ giống Tổng giám đốc Thẩm, cho nên đã để lại cho ông ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Thẩm Duệ đang xem báo bỗng ngẩng đầu lên, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi khóc lóc bên vệ đường.

Anh hơi nhíu mày một chút, bộ dạng khóc lóc của cô nhóc này giống hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, thật khiến cho người khác đau lòng.
Anh cũng có lòng muốn nhặt con chó nhỏ này về, nhưng mà…
“Không cần dừng xe, ông tiếp tục lại đi.” Thẩm Duệ thu lại ánh mắt, lại nhìn lên tờ báo.

Nhìn hồi lâu ánh mắt cũng không có chút xê dịch nào.
Ông Vương vội vàng đổi từ chân phanh sang chân ga, chiếc xe Maybach màu đen từ từ lướt qua người Tống Hân Nghiên.


Ông ta nhìn lướt qua gương chiếu hậu, bóng dáng của Tống Hân Nghiên càng ngày càng xa, ông Vương chần chừ hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, nhìn cô hai Tống khóc vậy tôi cũng không đành lòng.”
Thẩm Duệ nhíu mày, ông Vương là người đi bên anh nhiều năm rồi, từ bao giờ lại trở thành người tràn đầy cảm thông như thế? “Ông cho rằng một người chú như tôi đi quan tâm cháu dâu có thích hợp không?”
Trong đầu ông Vương nghĩ thầm, ngài cứ giả bộ đi, có ai không biết ngài là người coi thế đời như cỏ rác đâu chứ? Ông Vương lảm nhảm nói: “Ngài nói rất có đạo lý, nhưng ngộ nhỡ cô hai Tống nhất thời nghĩ không thông gì đó, mà chỗ này xe cộ qua lại nhiều như vậy, chạy xe ẩu cũng nhiều nữa…”
Thẩm Duệ cũng chịu thua ông Vương lảm nhảm như vậy, anh nhìn vào trong gương chiếu hậu, Tống Hân Nghiên đang đứng lên, dường như chuẩn bị vọt vào dòng xe giữa đường kết thúc đời mình bất cứ lúc nào, anh gấp tờ báo lại, trầm giọng nói: “Ông Vương, quay xe lại.”
Ông Vương nhanh chóng dừng xe bên lề, vừa định nói “ngài đừng nói đùa”, đã thấy Thẩm Duệ mở cửa xe xông ra ngoài, chớp mắt đã đi xa mấy chục mét..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi